Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 12

Anh tự nhận mình không phải thánh nhân, huống hồ gì, tâm tư của anh dành cho Ôn Chung Ý từ lâu đã không còn thuần khiết. Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp.

Mạnh Xuyên gần như dùng hết sức chịu đựng cả đời mới có thể kiềm chế bản thân, không làm ra chuyện lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

“Thuốc ức chế mua về rồi.” Mạnh Xuyên đặt thuốc bên cạnh Ôn Chung Ý, nói với cậu: “Tôi ra ngoài một lát.”

Giọng điệu của anh vẫn như thường ngày, khi ra ngoài còn nhẹ nhàng khép cửa lại. Đứng ngoài hành lang, anh châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhả từng vòng khói.

Lúc đó, Ôn Chung Ý cảm thấy cả đời này mình đã mất hết mặt mũi trước Mạnh Xuyên.

Từ khi thi đỗ vào trường quân đội cho đến khi trở thành thượng tá, cậu chưa từng trải qua sự bẽ mặt nào như thế này.

Chỉ có hai lần.

Mà cả hai lần đều bị Mạnh Xuyên bắt gặp.

Sau đó, hai người vẫn đối xử với nhau như bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ôn Chung Ý vẫn là vị thượng tá lạnh lùng, xa cách, còn Mạnh Xuyên vẫn giữ dáng vẻ bất cần, cợt nhả như trước.

Nhưng vẫn có điều gì đó đã thay đổi—

Ánh mắt vô tình chạm nhau rồi vội vã rời đi, nhịp tim khẽ tăng lên khi vô ý chạm vào đối phương, hay mày nhíu chặt khi nhìn thấy người kia bị thương.

Sau khi nội loạn được dẹp yên, Ôn Chung Ý trở về quân đội.

Mạnh Xuyên không đi cùng cậu.

“Tôi còn một việc phải làm.” Mạnh Xuyên nói.

Ôn Chung Ý không hiểu ở đất nước xa lạ này anh còn việc gì, nhưng cậu tin tưởng Mạnh Xuyên, chỉ đáp: “Sớm quay về.”

Lần gặp lại, Mạnh Xuyên đã trở thành một alpha, mang theo pheromone vị cà phê đắng, khóe môi nhếch lên cười với cậu: “Không còn mấy cái mùi kỳ quặc nữa, nào là mùi sữa, nào là mùi nước hoa, chỉ có cái này là hơi bình thường một chút. Thế nào, ngửi cũng không tệ chứ?”

Anh nghiêng cổ khoe khoang, để Ôn Chung Ý nhìn thấy tuyến pheromone trên cổ mình, rồi nói: “Nếu không phải bác sĩ cứ bắt tôi nằm viện, tôi đã sớm quay về rồi.”

Sau này, Ôn Chung Ý mới biết, ca phẫu thuật cấy ghép tuyến alpha này có rủi ro cực kỳ cao. Dù Mạnh Xuyên chọn bệnh viện tốt nhất, anh vẫn hôn mê suốt một tuần.

Ý thức hoàn toàn mất đi, kèm theo cơn sốt cao kéo dài. Nếu không phải mạng lớn, có lẽ anh đã không qua khỏi.

Khi đó, Ôn Chung Ý bình tĩnh nhìn anh một lúc, sau đó, ngay trước mặt các cấp dưới, cậu ôm chặt lấy anh.

“Quay về là tốt rồi.” Cậu nói.

Mạnh Xuyên khẽ cười, cằm tựa vào hõm vai cậu, lần đầu tiên ngửi thấy mùi pheromone của Ôn Chung Ý.

Thanh nhã cao quý, là mùi hương hoa hồng dễ chịu nhất mà anh từng ngửi.

Hồi tưởng đến đây, Ôn Chung Ý vẫn có thể nhớ rõ hôm đó Mạnh Xuyên mặc bộ quần áo như thế nào, nụ cười trên gương mặt anh rạng rỡ ra sao.

Cậu không hỏi Mạnh Xuyên tại sao lại đi cấy ghép tuyến alpha, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.

Đêm đã khuya, Ôn Chung Ý không để bản thân chìm đắm quá lâu trong hồi ức.

Cậu đang định tắt đèn thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, hiện thông báo pin yếu.

Ôn Chung Ý ngồi dậy, cắm sạc cho điện thoại, theo thói quen vuốt qua cửa sổ thông báo trên màn hình, nhưng ngón tay bỗng khựng lại.

Cậu nhìn thấy tin tức được đẩy từ truyền thông địa phương, tiêu đề rất dài, nhưng Ôn Chung Ý chỉ bắt được vài từ khóa—

[Tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Hoàn Vũ, Mạnh Xuyên]

Cậu mở bài báo ra đọc một lượt, cuối cùng nhận ra vị "thái tử gia của Hoàn Vũ" mà Dương Gia Nhiên nhắc đến trước kia hóa ra chính là Mạnh Xuyên.

Bức ảnh trong tin tức, Mạnh Xuyên mặc âu phục chỉnh tề, rất khác với dáng vẻ trong quân phục. Nhưng nét mặt ung dung, phóng khoáng ấy thì vẫn chẳng hề thay đổi so với trước kia.

Ôn Chung Ý nhìn một lúc, không thuần thục lưu lại bức ảnh, sau đó tắt điện thoại, rồi tắt đèn.

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà Tập đoàn Hoàn Vũ, đèn vẫn sáng rực.

Mạnh Xuyên ném cây bút carbon đen trong tay đi, thở dài một hơi.

Nếu thời gian có thể quay lại, anh tuyệt đối sẽ không vì một phút mềm lòng mà đồng ý với bố mẹ rời quân đội để làm cái chức tổng giám đốc quái quỷ này. Hàng ngày phải xem cả đống tài liệu nhàm chán khiến anh đau đầu muốn chết, còn không bằng ở lại trong quân đội thoải mái hơn.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của anh phản chiếu trên cửa sổ kính từ sàn đến trần, trong văn phòng chỉ nghe thấy tiếng điều hòa.

Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang, từ xa đến gần, rồi dừng lại trước cửa.

“Mạnh tổng.” Thư ký gõ cửa bước vào, “Tài liệu anh cần đây.”

Cô đặt tập hồ sơ lên bàn, Mạnh Xuyên xoa xoa thái dương, nói: “Cảm ơn, cô về nghỉ ngơi đi.”

“Đây là việc nên làm, thưa Mạnh tổng.” Thư ký mỉm cười nhẹ nhàng, “Vậy tôi xin phép về trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Mạnh Xuyên “ừm” một tiếng, bỗng nhớ ra điều gì, liền gọi cô lại, hỏi: “Người tôi bảo cô điều tra, điều tra thế nào rồi?”

Thư ký khẽ lắc đầu: “Xin lỗi Mạnh tổng, hiện tại vẫn chưa tìm được bất kỳ thông tin nào về Ôn tiên sinh.”

Mạnh Xuyên cau mày: “Không tìm được chút gì sao?”

Thư ký tiếc nuối nói: “Chúng tôi đã liên hệ với chuyên gia để điều tra, nhưng Ôn tiên sinh giống như xuất hiện từ hư không, không tra được bất kỳ thông tin nào về danh tính hay lý lịch cá nhân.”

Mạnh Xuyên trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tôi biết rồi.”

Sau khi thư ký rời đi, Mạnh Xuyên châm một điếu thuốc, đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

“Ôn Chung Ý…” Trong đầu anh hiện lên gương mặt thanh tú của người đàn ông ấy, một cảm giác khó tả lan ra từ đáy lòng, như thể có thứ gì đó đang giãy giụa để thoát khỏi chiếc l*иg của ký ức, nhưng chỉ trong tích tắc lại biến mất không dấu vết.