Đây là những quyển sách cũ mà tiệm sách không cần nữa, ông chủ tặng tôi.” Ôn Chung Ý rất nhanh đã đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Dương Gia Nhiên cảm thấy rất khó hiểu: “Nhưng sao anh lại đọc nghiêm túc như thế, còn ghi chú nữa.”
Ôn Chung Ý bước tới lấy quyển sách trong tay cậu ta, thần sắc thản nhiên nói: “Vì rảnh rỗi, không có việc gì làm nên xem vài trang thôi. Cậu còn ăn mấy xiên này không? Không ăn thì tôi dọn nhé.”
“À…” Dương Gia Nhiên nhìn bìa sách là hình một người phụ nữ mang thai bụng to, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rất nhanh đã bị hành động dọn bàn của Ôn Chung Ý làm phân tán sự chú ý, “Ê, đừng vứt, đừng vứt, tôi chưa ăn xong mà.”
Ôn Chung Ý dừng tay, tùy tiện nhét quyển sách vào bộ tản nhiệt, rồi nói với Dương Gia Nhiên: “Sau này cậu bớt ăn mấy thứ đồ ăn vặt này đi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Mỗi lần cậu nói vậy, Dương Gia Nhiên đều phải tranh luận với cậu một hồi, lần này cũng không ngoại lệ.
“Tôi có phải ngày nào cũng ăn đâu, hơn nữa cơm ở căng tin trường tôi ăn ngán lắm rồi, thỉnh thoảng ăn một lần thì có sao đâu.”
Cái “thỉnh thoảng” của cậu ta thực ra là ba đến bốn lần một tuần. Ôn Chung Ý chỉ mỉm cười, xoay người rót cho cậu ta một cốc nước ấm.
Dương Gia Nhiên ăn xong xiên nướng liền rời đi, cậu ta còn phải đến cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Ôn Chung Ý lấy quyển sách từ bộ tản nhiệt, phủi sạch bụi bám trên đó.
Quyển sách cậu mua về từ hôm qua. Ôn Chung Ý cảm thấy nội dung trong sách rất đầy đủ, muốn đọc kỹ một chút.
Không ai nói cho cậu phải chăm sóc đứa bé trong bụng thế nào, Ôn Chung Ý chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong sách nói rằng giai đoạn đầu thai kỳ rất dễ sảy thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều và bổ sung axit folic. Vì vậy, Ôn Chung Ý dự định ngày mai sau khi tan làm sẽ đi mua một ít axit folic.
Các phản ứng sinh lý trong thai kỳ rất giống với cảm giác hiện tại của cậu, nhưng ngoài điều đó ra, với tư cách là một omega, cậu còn cảm nhận rõ rệt sự khao khát pheromone alpha của mình.
Đó là một loại khao khát không thể kìm nén, một bản năng không thể cưỡng lại.
Ôn Chung Ý gấp quyển sách lại, không thể tránh khỏi việc một lần nữa lại nghĩ đến Mạnh Xuyên.
Mức độ chấp nhận chuyện Mạnh Xuyên quên cậu đã đạt đến 60%, vì vậy khi nhớ lại những chuyện cũ, nỗi đau của Ôn Chung Ý không còn mãnh liệt như trước, nhưng trái tim vẫn cảm thấy khó chịu, như bị những sợi tơ mỏng quấn lấy, từng chút, từng chút siết chặt.
Tuyến pheromone alpha của Mạnh Xuyên được cấy ghép vào năm thứ hai của chiến tranh.
Trước đó, anh chứng kiến tận mắt hai lần Ôn Chung Ý bị cơn phát tình giày vò đến thảm hại.
Lần đầu tiên là vào một mùa đông.
Ôn Chung Ý dẫn dắt hai đội binh thực hiện một nhiệm vụ đột kích.
Không ai ngờ trong đội lại có nội gián.
Đội ngũ rơi vào ổ phục kích, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Xuyên cùng Ôn Chung Ý thoát chết, hai người trốn vào một hầm rượu kín.
Vai của Ôn Chung Ý trúng một phát đạn, máu tuôn ra như nước vỡ đê. Mạnh Xuyên xé một phần áo trên người mình, băng bó đơn giản cho cậu, rồi thấp giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Tiếng súng “đùng đoàng” bên ngoài vang lên rất lâu.
Sau khi vạn vật trở nên tĩnh lặng, sắc mặt Ôn Chung Ý trắng bệch, giọng nói yếu ớt như tiếng thì thầm: “...Thuốc ức chế... đưa tôi thuốc ức chế...”
“Cái gì?” Mạnh Xuyên không nghe rõ, cúi người lại gần, bị hơi thở nóng hổi của cậu phả vào khiến anh sững người, rồi mới hiểu ra cậu đang muốn gì.
Là một người xuyên không từ thế giới khác, Mạnh Xuyên không hiểu rõ cấu tạo sinh lý của omega, anh chỉ biết thuốc ức chế dùng để ngăn chặn phát tình, nhưng không biết cụ thể “phát tình” sẽ có biểu hiện như thế nào.
Cho đến bây giờ.
Không có thuốc ức chế, cơ thể Ôn Chung Ý chỉ có thể bị bản năng sinh lý thao túng. Cậu cuộn người lại, cơn đau rát từ vết thương và cơn nóng rực trong cơ thể như muốn xé nát cậu ra. Gương mặt không còn chút máu nào dần dần hiện một màu đỏ ửng, đôi môi vốn luôn mím chặt cũng trở nên đỏ mọng, trong đôi mắt đen trắng giờ chỉ còn lại du͙© vọиɠ, không còn thấy chút bình tĩnh hay điềm nhiên nào.
Trước khi đi, rõ ràng cậu đã tiêm thuốc ức chế, nhưng giờ xem ra nội gián đã động tay động chân từ lâu.
Cơn sốt phát tình không ngừng dâng lên khiến Ôn Chung Ý gần như không kiểm soát được nhịp thở của mình. Cậu cắn chặt môi dưới, tuyệt vọng và bất lực nhắm mắt.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Xuyên tận mắt chứng kiến một omega phát tình. Cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Chung Ý yếu đuối, thảm hại như vậy.
Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt chảy xuống của Ôn Chung Ý, gỡ môi dưới bị cắn đến sắp bật máu của cậu ra, rồi hỏi: “Tôi phải làm gì để giúp cậu?”
Thực tế là anh không thể giúp gì nhiều. Beta không thể đánh dấu tạm thời, cũng không thể cung cấp pheromone.
Trên người Ôn Chung Ý còn có vết thương do súng bắn, Mạnh Xuyên sợ làm cậu đau, chỉ cởi cúc quần cậu ra, giúp cậu giải tỏa.
Cuối cùng, Ôn Chung Ý kiệt sức ngã vào lòng Mạnh Xuyên.
“Xin lỗi.” Mạnh Xuyên nói với cậu.
Lần thứ hai là nửa năm sau.
Sanka vẫn chưa giành được độc lập, các phe phái chính trị không ngừng tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm. Nhà họ Ôn thất thế, Ôn Chung Ý bị gán tội danh thông đồng với địch.
Sau khi dẫn đội giải phóng một thị trấn bị quân địch chiếm đóng, cậu bị lực lượng của chính phủ lâm thời cưỡng chế bắt giữ tống vào nhà tù. Đội quân của cậu cũng bị người khác tiếp quản.
Các thành viên trong đội không chịu phục tùng, nhưng tất cả đều vô ích.
Ngày thứ tư Ôn Chung Ý bị giam, Mạnh Xuyên đến cướp ngục.
Anh cải trang thành lính canh, phối hợp với các thành viên khác trong đội, thành công đưa Ôn Chung Ý ra khỏi nhà tù.
Họ không thể quay về quân đội, chỉ có thể trốn chạy qua các quốc gia khác.
Trên đường đi, trong một nhà trọ cũ nát, Ôn Chung Ý lại phát tình. Cậu chỉ mang theo miếng dán ngăn cách, không mang theo thuốc ức chế bên người.
Nhưng lần này tình hình tốt hơn, Mạnh Xuyên nhanh chóng mua được thuốc ức chế cho cậu.
Khi anh quay lại phòng trọ, Ôn Chung Ý đang nghiêng người dựa vào giường, áo trên người vẫn chỉnh tề, nhưng hai chân trần, giữa hai chân phủ một tấm chăn mỏng. Cậu dường như không ngờ Mạnh Xuyên sẽ quay lại nhanh như vậy, cơ thể khẽ run lên, rút tay phải ra.
Mạnh Xuyên đứng sững, ánh mắt khẽ dao động.