Ôn Chung Ý đối diện với ánh mắt của Mạnh Xuyên, trong đồng tử của anh, cậu nhìn thấy hình bóng phản chiếu của chính mình.
Cậu biết ánh mắt của Mạnh Xuyên khi yêu một người bằng cả trái tim sẽ như thế nào, cũng biết ánh mắt anh khi nghi ngờ một người sẽ ra sao.
Ôn Chung Ý không thể nói ra mối quan hệ giữa họ dưới ánh nhìn đầy dò xét và thăm dò như vậy. Cậu không thể mở lời.
Nói ra chỉ khiến cậu trở nên khó xử, thậm chí đáng thương.
Ôn Chung Ý hít sâu một hơi, nén lại mọi cảm xúc để chúng lắng xuống, trên gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh không gợn sóng.
Mạnh Xuyên thấy cậu im lặng không nói, liền hỏi thêm: “Là bạn bè hay kẻ thù?”
Ôn Chung Ý im lặng một lúc lâu, thấy Mạnh Xuyên vẫn nhìn mình không rời mắt, cậu mím môi rồi nói: “Xem như bạn bè.”
Mạnh Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, kết hợp với câu chuyện mà Ôn Chung Ý vừa kể, anh cười trêu chọc: “Cậu còn là cấp trên của tôi?”
Ôn Chung Ý hơi ngẩng đầu, không biểu cảm mà đáp một tiếng “Ừm.”
Mạnh Xuyên mỉm cười, cảm thấy dáng vẻ của cậu lúc này thật ra rất giống một vị lãnh đạo, phong thái cũng khá ra dáng.
Tuy nhiên, anh vẫn giữ thái độ nghi ngờ với những lời của Ôn Chung Ý. Anh không ngốc đến mức tin tưởng hoàn toàn một người xa lạ.
Mạnh Xuyên vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại bên cạnh vang lên. Anh nghe máy, thần sắc trở nên nghiêm túc hơn.
Ôn Chung Ý bẻ một miếng bánh hạt dẻ, chậm rãi ăn, không nghe rõ Mạnh Xuyên đang nói gì, có lẽ là chuyện công việc.
Có thể thấy, ở thế giới này, địa vị của Mạnh Xuyên rất cao, thuộc kiểu người vừa có tiền vừa có quyền. Khác hẳn với Mạnh Xuyên ở Sanka.
Ở Sanka, dù Mạnh Xuyên có chiến công hiển hách, quân hàm thăng tiến nhanh chóng, nhưng vẫn không thể vượt qua được Ôn Chung Ý.
Còn bây giờ thì ngược lại.
Giọng nói của Mạnh Xuyên mang theo sự cứng rắn và quyết đoán không thể chối cãi: “Được, tôi biết rồi. Trước tiên hãy gửi thông báo đến các bộ phận, tôi sẽ đến ngay.”
Cúp máy, anh quay sang nói với Ôn Chung Ý: “Công ty có việc gấp, tôi phải đi một chuyến, xin lỗi không thể tiếp tục ăn cùng cậu được.”
Ôn Chung Ý không có ý kiến gì, gật đầu nói: “Anh đi đi.”
Mạnh Xuyên mỉm cười, cầm lấy áo khoác mặc vào, nói: “Ban đầu tôi định đưa cậu về, nhưng xem ra giờ chỉ có thể phiền cậu tự bắt xe. Cậu còn muốn ăn gì nữa không? Nếu không thì tôi đi thanh toán đây.”
Thức ăn trên bàn đã ăn được hơn nửa, Ôn Chung Ý đặt tay lên bụng, trông có vẻ đã no.
Mạnh Xuyên mặc xong áo khoác, cài nút áo, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Ôn Chung Ý nói: “Đợi đã.”
“Hửm?”
Ôn Chung Ý nói: “Gói thêm hai phần bánh hạt dẻ.”
Cậu không khách sáo chút nào, khiến Mạnh Xuyên hơi bất ngờ. Anh cong môi cười, bấm chuông gọi phục vụ, bảo họ gói thêm mười phần bánh hạt dẻ.
Ôn Chung Ý rất hài lòng: “Anh có thể đi rồi.”
“À đúng rồi.” Mạnh Xuyên vừa đi được hai bước quay lại, nói: “Để lại số điện thoại đi, tiện liên lạc.”
Ôn Chung Ý không từ chối, cậu lấy chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra, nhập số của Mạnh Xuyên vào.
Danh bạ của cậu chỉ có hai người, một là Dương Gia Nhiên, hai là Mạnh Xuyên.
“Đi đây.” Mạnh Xuyên vẫy tay chào tạm biệt, sau khi bước ra khỏi thang máy, anh gọi cho thư ký.
“Chào Mạnh tổng.” Thư ký kính cẩn, “Anh có chỉ thị gì ạ?”
“Đi điều tra một người giúp tôi.”
Mạnh Xuyên vừa đi vừa châm một điếu thuốc, giữa làn khói mờ ảo, anh nheo mắt lại, nói: “Tên là Ôn Chung Ý.”
-
Hai ngày sau, Dương Gia Nhiên xách theo hai túi đồ ăn chiên rán đến tìm Ôn Chung Ý.
“Cái gì đây?” Dương Gia Nhiên trước tiên nhìn đống hộp nhựa được xếp ngay ngắn trên bàn, sau đó ngạc nhiên phát hiện tất cả các hộp đều được dán sát góc phải mép bàn, các góc cạnh thẳng hàng với góc bàn, không lệch chút nào. Cậu ta sững sờ một lúc rồi nói: “Anh bị ám ảnh cưỡng chế à?”
“Không có.” Ôn Chung Ý đưa cho Dương Gia Nhiên một cặp găng tay, nói: “Bánh hạt dẻ đấy, cậu thử đi.”
Dương Gia Nhiên ngồi xuống đối diện cậu, ăn thử một miếng rồi không ăn thêm, nhận xét: “Chẳng có mùi vị gì cả, không ngon bằng đồ chiên.”
“……”
Ôn Chung Ý cảm thấy việc Dương Gia Nhiên còn trẻ như vậy đã mất đi khả năng thưởng thức ẩm thực thật đáng tiếc, nhưng cậu không thèm chấp, chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt kiểu “cậu hết thuốc chữa rồi.”
Đồ chiên mà Dương Gia Nhiên mang đến quá dầu mỡ, Ôn Chung Ý không ăn. Cậu mở cửa sổ, gió lạnh cuối thu ùa vào, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên.
Cậu đã mang thai được một tháng, nhưng vẫn chưa đi khám thai.
Ở đây, muốn đến bệnh viện kiểm tra phải có giấy tờ tùy thân, mà cậu thì không có thứ đó.
Hơn nữa, Ôn Chung Ý cũng nhận ra rằng, ở thế giới này, chỉ có phụ nữ mới có thể sinh con. Nếu chuyện cậu mang thai bị người khác phát hiện, có thể sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
“Có khăn giấy không?” Giọng của Dương Gia Nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Ôn Chung Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại nói: “Trong ngăn kéo ấy.”
Dương Gia Nhiên kéo ngăn kéo ra.
Chiếc bàn trang điểm cũ kỹ được sửa lại thành bàn làm việc này đã quá tồi tàn, vừa nghe một tiếng “kẹt”, chân bàn liền rung lắc. Dương Gia Nhiên nhanh tay đỡ lấy chồng hộp nhựa, thở phào nhẹ nhõm.
“Anh định ở cái nhà trọ này đến bao giờ nữa? Tôi nói thật, anh mau đi làm lại hộ chiếu đi, đừng ở mãi cái chỗ tồi tàn này, thuê một căn phòng đàng hoàng.”
Dương Gia Nhiên vừa lẩm bẩm vừa lấy ra một gói khăn giấy, sau đó ánh mắt cậu ta lướt qua một thứ khác.
Cậu ta ngẩn người, cầm lên xem, bên trong có những dòng chữ được ghi chú rất cẩn thận.
"Ôn Chung Ý..." Dương Gia Nhiên nhìn cuốn "Cẩm nang mang thai toàn tập" trong tay, rồi lại nhìn Ôn Chung Ý, trên mặt đầy vẻ mơ hồ và kinh ngạc: "Sao anh lại đọc loại sách này?"