Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 9

Các món ăn lần lượt được dọn lên, Ôn Chung Ý lịch sự gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ.

Mạnh Xuyên liếc nhìn bàn đầy ắp sơn hào hải vị, cười nhẹ: "Cậu thích ăn bánh hạt dẻ à?"

Những món khác Ôn Chung Ý chỉ gọi một phần, duy nhất bánh hạt dẻ thì cậu gọi hai phần.

Ôn Chung Ý khẽ gật đầu, đưa tay lấy một miếng.

"Bánh hạt dẻ quán này quả thật khá nổi tiếng, chỉ là hơi ngọt một chút." Mạnh Xuyên thấy cậu cúi đầu cắn một miếng nhỏ, hỏi: "Ngon không?"

Ôn Chung Ý nhai cẩn thận, ánh mắt dường như sáng lên, nuốt xuống rồi đáp: "Ngon."

Cậu ăn liền hai miếng, cảm thấy thỏa mãn rồi mới cầm dao nĩa lên ăn món khác.

Mạnh Xuyên nhìn dáng vẻ cậu thích bánh hạt dẻ cảm thấy khá thú vị, nói: "Thích thì ăn nhiều một chút, không đủ thì gọi thêm."

Bữa ăn này rất hợp khẩu vị của Ôn Chung Ý, có thể nói ở các nhà hàng tại Sanka cậu cũng chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.

Nhưng so với đồ ăn do chính tay Mạnh Xuyên làm thì vẫn còn kém một chút.

Ôn Chung Ý chỉ uống một ngụm canh cá rồi đặt xuống, hơi buồn nôn, cậu vẫn thích món súp kem nấm mà Mạnh Xuyên nấu hơn.

Mạnh Xuyên đang chậm rãi cắt thịt bò, nửa cánh tay lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc, khỏe mạnh.

Ôn Chung Ý nhìn thấy một vết sẹo khá rõ ràng, dù đã qua bao năm nhưng vết sẹo ấy vẫn trông dữ tợn.

Mạnh Xuyên thấy cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, cũng cúi đầu liếc qua, thuận miệng nói: "Chắc là do tai nạn xe để lại, bác sĩ bảo là bị kính cắt trúng."

Ôn Chung Ý im lặng một lát, khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn vì cảm lạnh: "Không phải kính, là dao găm."

Đó là năm thứ hai của chiến tranh, Mạnh Xuyên thâm nhập sâu vào nội bộ địch, trong một trận cận chiến đã bị kẻ địch tổn thương.

Ôn Chung Ý biết rõ từng vết sẹo trên người anh.

Dao nĩa trong tay Mạnh Xuyên khựng lại, anh nhìn cậu chằm chằm, hỏi thẳng: "Sao cậu biết?"

Ánh mắt anh chứa đầy sự dò xét và thăm dò, Ôn Chung Ý quay đi, che miệng ho khẽ một tiếng.

"Cảm lạnh à?" Mạnh Xuyên tốt bụng rót cho cậu nửa ly nước ấm, đưa qua: "Uống nước." Nói xong lại tiếp lời, "Cậu biết những chuyện xảy ra trong bốn năm qua, đúng không?"

Anh dùng câu hỏi, nhưng ngữ khí thì vô cùng chắc chắn.

Ôn Chung Ý nhận lấy ly nước anh đưa, cụp mắt uống hai ngụm.

Cậu thậm chí không nói một câu "cảm ơn", cứ như thể việc Mạnh Xuyên đưa nước cho cậu là điều hiển nhiên.

Mạnh Xuyên hơi nhướng mày.

Ôn Chung Ý uống xong nước, cổ họng dễ chịu hơn nhiều, mở lời: "Tôi nói ra, có lẽ anh sẽ không tin."

"Vậy cậu cứ nói thử xem." Mạnh Xuyên đặt dao nĩa trong tay xuống, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Sau vài giây suy nghĩ, Ôn Chung Ý nói: “Anh đã xuyên không.”

“...Phụt.”

Mạnh Xuyên không nhịn được bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện cười hết sức hoang đường.

Thấy Ôn Chung Ý nhíu mày, Mạnh Xuyên khẽ ho một tiếng, giả vờ hứng thú hỏi: “Rồi sao nữa? Tôi đã xuyên không đến triều đại nào?”

“Anh có lẽ đã xuyên không đến một hành tinh khác, một thế giới song song.” Ôn Chung Ý nói, “Nơi đó rất khác với nơi này, trước tiên là cách phân chia giới tính. Ở đó có tổng cộng sáu loại giới tính.”

“............”

Mạnh Xuyên nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn nói “cậu đang đùa tôi đúng không?”, lại có chút buồn cười nhưng cố nén: “Cậu nói tiếp đi.”

Ôn Chung Ý liếc anh một cái, đơn giản giới thiệu sự khác biệt giữa alpha, beta và omega, rồi nói: “Anh là beta. Tôi không biết anh làm cách nào để vào được quân đội, nhưng lần đầu tiên tôi gặp anh là ở khu diễn tập. Tôi đã chọn anh gia nhập đội đột kích. Khi đó chiến tranh vừa mới bùng nổ, khắp nơi đều là chiến hỏa và đất hoang. Anh và tôi… Thôi bỏ đi.”

Ôn Chung Ý không nói tiếp nữa.

“Hửm? Rồi sao nữa?” Mạnh Xuyên hỏi, “Sao lại bỏ đi, tôi vẫn chưa nghe đủ mà.”

Ôn Chung Ý bực bội lườm anh một cái: “Nói ra anh cũng không tin, phí lời.”

“Không phải đâu,” Mạnh Xuyên cúi đầu cười hai tiếng, cảm thấy Ôn Chung Ý quả nhiên là người thích đọc tiểu thuyết máu chó, đến mức có thể bịa ra chuyện hoang đường thế này.

Anh cười một lúc mới dừng lại, nói: “Lại còn xuyên không, chiến tranh, rồi sáu loại giới tính. Có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không? Hay thế này đi, cậu nói thật với tôi trước, rồi tôi nghe cậu bịa tiếp, được không?”

Ôn Chung Ý không phản ứng, dao nĩa cậu cầm trong tay mạnh mẽ cào lên đĩa sứ, phát ra âm thanh chói tai.

Mạnh Xuyên bỗng có cảm giác lúc này thứ cậu muốn cắt không phải thịt bò mà là cổ của anh.

“Tôi không lừa anh.” Ôn Chung Ý nói.

Mạnh Xuyên nhìn gương mặt lạnh nhạt của cậu, suy nghĩ một lát, nể tình đáp: “Được rồi.”

Ôn Chung Ý ngước đầu nhìn anh một cái, ánh mắt chạm phải khóe môi anh đang cố nén cười, sắc mặt càng thêm khó chịu, nói: “Tin hay không thì tùy.”

Sau đó, Mạnh Xuyên lại vòng vo hỏi thêm vài câu, cố gắng moi ra sự thật về bốn năm qua từ miệng Ôn Chung Ý, nhưng cậu hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

“Thôi được rồi.” Mạnh Xuyên thở dài, nhìn bàn đồ ăn đã nguội ngắt trước mặt chẳng còn chút hứng thú nào. Anh lại quan sát Ôn Chung Ý, nói: “Hình như cậu rất để ý việc tôi quên mất cậu.”

Ánh mắt Ôn Chung Ý khẽ động, không nói gì.

Có vẻ cậu cũng đã ăn no, đặt dao nĩa xuống, rút một tờ khăn giấy ra từ tốn lau miệng.

Mạnh Xuyên nhìn chằm chằm cậu, không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào, thử thăm dò: “Chúng ta là quan hệ gì?”