Mạnh Xuyên chỉnh lại cổ áo, tự cho rằng bản thân rất lịch sự, mỉm cười với cậu: “Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Khác với dáng vẻ lúng túng hôm qua, lúc này Ôn Chung Ý mặc đồng phục làm việc của hiệu sách, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh. Chỉ là sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt.
Mạnh Xuyên liếc nhìn bảng tên của cậu, nhướn mày: “Ôn Chung Ý? Tên hay đấy.”
Ôn Chung Ý không có bất kỳ phản ứng nào trước lời khen của anh.
Mạnh Xuyên nhìn thẳng vào mắt cậu, phát hiện đôi mắt của người này rất đẹp. Khi không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt ấy mang một vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng nếu có chút cảm xúc nào hiện lên thì sẽ trở thành một sức hút khiến người khác không thể rời mắt.
Anh nhớ lại đôi mắt đỏ hoe của cậu hôm qua, rồi tùy ý hỏi: “Có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Ôn Chung Ý đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt đáp: “Không rảnh, tôi đang làm việc.”
Mạnh Xuyên như thể không nghe ra sự từ chối trong giọng nói của cậu, tự nhiên hỏi tiếp: “Vậy mấy giờ cậu tan làm?”
Ôn Chung Ý không trả lời. Đôi môi cậu mím lại, vẻ mặt lãnh đạm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, như thể người mất kiểm soát dưới mưa hôm qua là một người khác.
Mạnh Xuyên cảm thấy rất thú vị.
Anh không hề tỏ ra khó chịu trước sự né tránh của Ôn Chung Ý, mà quay đầu nhìn vào bảng giờ treo ở cửa, nhướn mày cười: “Sáu giờ tôi quay lại tìm cậu.”
Nói xong, Mạnh Xuyên rời đi một cách vô cùng thoải mái.
Lần này trên người anh không có mùi rượu, Ôn Chung Ý có thể ngửi rõ mùi hương cà phê đắng từ pheromone của anh.
Cậu im lặng nhìn bóng lưng Mạnh Xuyên rời đi, khẽ thở ra một hơi, bỗng cảm thấy có một chút nhẹ nhõm.
Thật ra, so với nỗi đau không tìm được Mạnh Xuyên, việc có thể gặp lại anh đã là một điều đáng vui mừng.
Chỉ tiếc là Ôn Chung Ý không phải người dễ dàng cảm thấy hài lòng, vì vậy niềm vui này cũng giảm đi không ít.
Đến 5:50 chiều, Mạnh Xuyên lại bước vào cửa hiệu sách.
Trong tiệm không còn khách, công việc của một ngày đã hoàn thành, Ôn Chung Ý đang đứng bên kệ sách đọc sách.
Dù đã rời xa chiến trường, phản xạ của Ôn Chung Ý vẫn rất nhạy bén.
Khi Mạnh Xuyên còn chưa đi vòng qua kệ sách, cậu đã nhanh chóng nhét cuốn sách trong tay vào kệ, đồng thời tiện tay lấy một cuốn khác, tự nhiên cúi đầu đọc tiếp.
“Thì ra cậu ở đây.” Mạnh Xuyên chậm rãi tiến lại gần, nhìn thấy Ôn Chung Ý đang cầm một cuốn sách có bìa vô cùng sặc sỡ, tò mò liếc qua tiêu đề trên gáy sách: “Sách gì mà sặc sỡ thế này… *Xuyên Không: Tôi Mang Thai Đứa Con Của Tổng Tài Mất Trí Nhớ*?”
Ôn Chung Ý: “…”
Sắc mặt cậu cứng lại, “bốp” một tiếng đóng cuốn sách lại, nhét trở lại kệ.
“Không ngờ cậu thích đọc loại sách này đấy.” Mạnh Xuyên bật cười hai tiếng đầy trêu chọc, khóe mắt liếc thấy tai cậu dường như đỏ lên trong chốc lát, tiếng cười của anh càng thêm thoải mái: “Đừng ngại, thích đọc thì mua đi, tôi đâu có cười cậu.”
Ôn Chung Ý không thèm liếc cuốn sách đó thêm lần nào nữa, thần sắc bình thản hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời cậu ăn một bữa, không biết tối nay cậu có rảnh không.” Mạnh Xuyên vẫn giữ nụ cười trên mặt, tiện thể liếc qua hai bên kệ sách: “Loại sách gì cũng có nhỉ.”
Vừa nói, anh vừa đẩy một cuốn sách nuôi dạy trẻ em chưa được xếp ngay ngắn vào trong kệ.
Không gian giữa hai dãy kệ sách vốn đã hẹp, Mạnh Xuyên đứng rất gần Ôn Chung Ý, anh vốn đã cao lớn, cộng thêm pheromone của một alpha, tạo ra cảm giác áp lực rõ rệt.
Mặc dù pheromone của anh có sức hút tự nhiên đối với Ôn Chung Ý, nhưng cậu vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, lặng lẽ lùi lại nửa bước, nói: “Anh muốn mời tôi ăn gì?”
Từ khi đến thế giới này, Ôn Chung Ý chưa từng được ăn một bữa tử tế.
Dù Dương Gia Nhiên thường xuyên rủ cậu đi ăn, nhưng do kinh phí của hai người hạn chế, những món họ ăn chỉ là đồ ăn vặt ven đường.
Ôn Chung Ý vốn không thích những món dầu mỡ này, lại lo ăn nhiều không tốt cho đứa bé, mỗi lần chỉ ăn một hai miếng, phần còn lại đều bị Dương Gia Nhiên xử lý sạch.
“Cậu muốn ăn gì?” Mạnh Xuyên hỏi, rồi gợi ý: “Hay tôi đưa cậu đến chỗ tôi hay ăn, cậu xem thử rồi chọn?”
Ôn Chung Ý đáp: “Được.”
Nửa tiếng sau, hai người bước vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Mạnh Xuyên cởϊ áσ vest, chậm rãi xắn tay áo, nói với Ôn Chung Ý: “Cậu muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.”
Ôn Chung Ý nhìn dãy số dưới tên các món ăn, nhận ra chúng còn cao hơn cả tiền lương một tháng của mình, im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh chắc chứ?”
Mạnh Xuyên cười hờ hững: “Cậu cứ gọi đi, nếu không biết chọn món nào thì gọi hết cũng được. Nói thật, mấy ngày trước tôi vừa gia hạn thẻ hội viên ở chỗ này, nếu không có gì bất ngờ thì đủ để ăn vài chục bữa tiệc đầy đủ món.”
“…” Khóe miệng Ôn Chung Ý khẽ giật.
Không trách được ngày trước lúc hành quân đánh trận luôn kén cá chọn canh, sau này dù ở trong biệt thự xa hoa nhất ở Sanka vẫn không hài lòng. Thì ra là vì từng sống một cuộc đời xa hoa như thế này.
Ôn Chung Ý không khách sáo, gọi hết những món cậu muốn ăn, sau đó trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
Trong lúc chờ món ăn, cả hai không nói chuyện gì với nhau.
Mạnh Xuyên chống cằm, không chút che giấu mà quan sát người đối diện.
Ôn Chung Ý ngả lưng vào ghế, đặt tay trên hai bên tay vịn, rũ mắt dùng khăn ướt lau ngón tay.
Cậu ngồi rất ngay ngắn, nhưng không phải kiểu cố ý giữ thẳng lưng, mà là một tư thế tự nhiên đã quen thuộc.
Mạnh Xuyên từng ở trong quân đội rất lâu, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết tư thế này là kết quả của quá trình huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhìn kỹ hơn, Ôn Chung Ý tuy gầy nhưng không hề yếu ớt, dưới lớp áo sơ mi có thể thấy rõ đường nét cơ bắp.
Nhưng chắc chắn không lực lưỡng bằng anh, Mạnh Xuyên nghĩ thầm, cảm thấy tự tin hơn một chút.
Rồi anh lại nghĩ, đàn ông xuất thân từ quân đội thì có thích dùng nước hoa mùi hoa hồng không?
Anh xoa cằm, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý.
Đối diện, Ôn Chung Ý lau sạch ngón tay, gấp khăn ướt lại gọn gàng đặt sang một bên, hai tay đan vào nhau. Ngón tay cậu thon dài, trắng trẻo, không có bất kỳ món trang sức nào.
——Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út đã được cậu tháo ra.