Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 20

Dạo này tiệm sách đang có chương trình khuyến mãi, khách ra vào tấp nập.

Ôn Chung Ý gần như không có thời gian nghỉ ngơi, làm liền hai ngày, cả người mệt mỏi rã rời.

Tối hôm đó sau khi tan làm, Ôn Chung Ý tiện đường mua một ít nguyên liệu nấu ăn, toàn là những nguyên liệu được sách dạy rằng nên bổ sung trong giai đoạn đầu thai kỳ, ngoài ra cậu cũng mua thêm vài quả táo xanh mà mình thích.

Chiếc tủ lạnh vốn trống trơn giờ đã đầy hơn nhiều, Ôn Chung Ý chọn vài món mang vào bếp.

Tuy tài nấu nướng của cậu không bằng Mạnh Xuyên, nhưng cũng tạm ổn. Ôn Chung Ý cẩn thận chuẩn bị nguyên liệu, nhưng đến lúc bật bếp thì gặp vấn đề.

— Bếp gas không bật được lửa.

Cậu thử vài lần nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, lên mạng tra cứu một hồi cũng không tìm ra nguyên nhân.

Đặt chiếc bật lửa vừa lục được trong tủ xuống, cậu không tiếp tục loay hoay nữa.

Chuyện này cậu đã có bài học từ trước.

Ôn Chung Ý từng hai lần làm nổ tung nhà bếp, dù cả hai đều là tai nạn, nhưng từ đó Mạnh Xuyên cấm tiệt cậu bước vào bếp. Anh còn nghiêm túc nói: “Thượng tá Ôn, nhà bếp không phải thao trường, không được luyện tập phá bom ở đây.”

Ôn Chung Ý cạn lời, không biết giải thích sao.

Một trong hai lần đó cũng tương tự tình huống hiện tại, là do không bật được bếp.

Nhưng giờ không phải ở Sanka, cũng không phải trong căn biệt thự độc lập. Nếu thực sự làm nổ tung căn bếp này, chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Ôn Chung Ý nhìn chằm chằm vào chiếc bếp gas một lúc lâu, cuối cùng đành bất lực cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.

Trong một nhà hàng Âu cao cấp, ánh đèn dịu dàng ấm áp, tiếng đàn piano vang lên du dương, hòa nhã.

“Vậy lúc rảnh rỗi anh thường làm gì?” Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang cầm dao nĩa bạc, từ tốn và tao nhã cắt một miếng cá.

Câu hỏi mãi không nhận được câu trả lời, cô ngước mắt nhìn đối diện, mỉm cười: “Mạnh tổng, hình như anh rất thích món bánh hạt dẻ này.”

“Hả?” Mạnh Xuyên lập tức hoàn hồn, bản thân cũng không hiểu sao lại thất thần nhìn đĩa bánh hạt dẻ, “Lúc rảnh thì ngủ, tập thể dục, hoặc đi thư giãn với bạn bè.”

“Ồ.” Cô gái thấy anh vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn đĩa bánh hạt dẻ, liền dứt khoát đẩy nó đến trước mặt anh, “Muốn ăn thì ăn đi, có ai cấm anh đâu.”

Bánh hạt dẻ là món cô gọi, nhưng sau khi nếm thử một miếng thì không ăn nữa, nói rằng không hợp khẩu vị.

Buổi xem mắt này là do cả hai bị cha mẹ ép buộc nên mới phải đến, vì vậy bầu không khí có phần gượng gạo. Nhưng cô gái rõ ràng là người có EQ cao hơn, để bữa ăn không quá khó chịu, cô thỉnh thoảng chủ động bắt chuyện, hai người nói chuyện đôi ba câu không đầu không đuôi.

Mạnh Xuyên không động đến đĩa bánh hạt dẻ, nói với cô: “Tôi cũng không thích ăn, chỉ nhìn thôi.”

“Bánh hạt dẻ thì có gì mà nhìn.” Cô gái bật cười, “Thật lòng mà nói, trước khi đến đây tôi cứ nghĩ Mạnh tổng trong truyền thuyết là kiểu người lạnh lùng, nhưng anh không giống như tôi tưởng tượng.”

Mạnh Xuyên nhướng mày: “Làm cô thất vọng rồi.”

“Không sao, dù gì chúng ta cũng chỉ ăn bữa này thôi. Chúc anh sớm thoát ế.” Cô gái phẩy tay, rồi hỏi tiếp: “Nói thật đi, Mạnh tổng, anh thích kiểu con gái như thế nào?”

Mạnh Xuyên nghĩ một lúc, nhưng không trả lời được câu hỏi này. Anh cũng không biết mình thích kiểu người như thế nào, từ trước đến giờ chưa từng gặp cô gái nào khiến anh rung động.

Cô gái thấy anh mãi không nói gì, bỗng như hiểu ra điều gì đó, hạ giọng hỏi: “Không phải anh là gay chứ?”

“Sao có thể.” Mạnh Xuyên lập tức phủ nhận, cười nói: “Tôi rất thẳng, được chưa.” Nói xong, anh cũng lịch sự hỏi lại: “Còn cô, cô thích kiểu đàn ông thế nào?”

Cô gái nhún vai, thẳng thắn đáp: “Tôi thích con gái.”

“…”

Khóe miệng Mạnh Xuyên giật nhẹ, đang định nói gì đó thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh reo lên.

Người gọi đến là Ôn Chung Ý.

Mạnh Xuyên nhấc máy, khóe môi khẽ cong lên: “Lại chuyện gì nữa đây?”

Ôn Chung Ý kể lại chuyện bếp gas không bật được lửa, rồi hỏi: “Anh có số của thợ sửa chữa không?”

“Chỉ chút chuyện này mà cũng cần gọi thợ sửa sao?” Mạnh Xuyên thản nhiên nói, “Đợi đó, tôi qua xem thử.”

Ôn Chung Ý đáp: “Vậy anh nhanh lên, tôi còn phải nấu ăn.”

*Bíp—*

Cuộc gọi kết thúc.

Mạnh Xuyên: “…”

Anh hít một hơi thật sâu, giữ thái độ điềm tĩnh, nhìn cô gái đối diện, vẻ mặt như đầy áy náy nhưng thực ra lại rất phấn khởi: “Thật xin lỗi, tôi…”

“Không cần xin lỗi.” Cô gái rất rộng lượng, mỉm cười đáp: “Có việc thì cứ đi lo đi, nhớ thanh toán hóa đơn trước là được.”

“Không thành vấn đề.” Mạnh Xuyên đứng dậy, khoác áo khoác vào, gọi phục vụ đến thanh toán, kết thúc buổi xem mắt một cách nhẹ nhàng và đầy thoải mái.

Hai mươi phút sau, Mạnh Xuyên xách theo một túi đồ, bước lên lầu.

Anh không dùng vân tay để vào nhà ngay mà gõ cửa trước. Đợi đến khi bên trong vang lên giọng của Ôn Chung Ý, anh mới đẩy cửa bước vào.

Ôn Chung Ý đang rửa táo trong bếp, trên người vẫn đeo tạp dề, hai tay ướt sũng nước. Thấy Mạnh Xuyên, cậu hơi sững lại.

Hôm nay Mạnh Xuyên không mặc áo sơ mi hay quần tây, mà là một bộ đồ thể thao rộng rãi, trông chẳng giống một tổng giám đốc tập đoàn, mà giống một chàng sinh viên trẻ trung, phóng khoáng.

Mạnh Xuyên cũng đứng yên nhìn cậu một lát, rồi nói: “Cái tạp dề này hợp với cậu đấy.”

Ôn Chung Ý cúi đầu nhìn chiếc tạp dề màu xanh nhạt trên người mình.

Mạnh Xuyên thay dép, bước vào nhà, đặt túi đồ trong tay lên bàn, nói với cậu: “Tiện tay mua thôi, không cần cảm ơn.”

Nói xong anh đi thẳng vào bếp.

Ôn Chung Ý liếc nhìn túi đồ trên bàn, do dự một chút rồi đưa tay mở ra. Ngay giây tiếp theo, mùi thơm của bánh hạt dẻ tràn ngập khắp không gian, xộc thẳng vào mũi cậu.