Tiếng Mưa Rả Rích

Phiên ngoại 3.1: HE ở thế giới song song

Vào ngày chuyển phòng hàng năm, ký túc xá nữ nhộn nhịp người qua lại, ồn ào huyên náo, ai nấy đều bận rộn chuyển hành lý và thùng đồ của mình đến phòng ký túc xá mới.

“Anh, để em cầm hành lý cho, anh giúp chị ấy dọn dẹp đồ trên bàn là được rồi.”

Trong ký túc xá 316, Diệp Phong nói xong liền vác một tấm chăn màu hồng nhạt nhanh chóng rời khỏi phòng ký túc xá.

Nguyễn Vũ Thanh đứng trước bàn học của Diệp Tiêu một lúc, sau đó cúi xuống kéo một thùng đựng đồ trống dưới gầm bàn ra, đứng dậy và bắt đầu xếp sách vở và đồ dùng học tập của cô vào thùng.

Các bạn cùng phòng của Diệp Tiêu vừa thu dọn đồ đạc của mình vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Nguyễn Vũ Thanh đang cúi đầu cẩn thận dọn dẹp bàn học của cô ấy, không khỏi nhỏ giọng bàn tán.

“Tiêu Tiêu sao không tự về chuyển đồ vậy?”

“Nghe nói hôm nay cậu ấy có cuộc thi piano, không về kịp.”

“Nhưng sao Nguyễn Vũ Thanh lại đến đây? Không phải Tiêu Tiêu với cậu ấy không thân sao?"

“Cậu ấy với Diệp Phong quan hệ rất tốt, chắc là Diệp Phong nhờ cậu ấy đến, cậu ấy không tiện từ chối thôi.”

Những gì họ nói lọt hết vào tai Nguyễn Vũ Thanh, cậu vẫn tự mình thu dọn đồ đạc. Sách vở và đồ dùng trên bàn đã được cậu sắp xếp gọn gàng vào trong thùng, cậu tiện tay mở ngăn kéo, định dọn dẹp một số vật dụng linh tinh bên trong, bất chợt chú ý đến một phong bì màu hồng nằm gọn gàng trong góc sâu của ngăn kéo, bị đè dưới một cuốn sổ ghi chép xinh đẹp.

Nguyễn Vũ Thanh khựng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên phong bì nhỏ này. Nếu là thư của nam sinh khác gửi cho cô, thì nhìn màu sắc, rõ ràng trong phong bì này là thư tỏ tình. Nó được Diệp Tiêu cất giấu cẩn thận ở đây, chứng tỏ người viết bức thư này có vị trí không hề tầm thường trong lòng cô.

Cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay lấy phong bì ra, nhẹ nhàng mở nó ra. Bên trong phong bì là một thẻ hội viên, là thẻ thành viên của một sân bóng rổ ở huyện F. Ngoài chiếc thẻ này còn có một lá thư, giấy viết thư là giấy màu, bên trên viết vài dòng chữ bằng bút chì:

"Gửi đồ đại ngốc Nguyễn Vũ Thanh:

Mong cậu mỗi ngày đều có thể chơi bóng rổ mà cậu thích nhất, mỗi ngày đều thật vui vẻ. Lần trước cậu cãi nhau với dì bị tôi nghe thấy rồi, thật ra dì ấy không muốn làm thẻ này cho cậu là vì cậu ngốc quá, chơi bóng lúc nào cũng bị thương. Vậy nên cậu phải hứa với tôi là sẽ không bị thương nữa thì tôi mới tặng cậu chiếc thẻ này. Chiếc thẻ này là tôi dùng tiền tiêu vặt tích góp rất lâu mới đổi được đó, cậu tuyệt đối không được làm mất hoặc tặng nó cho người khác, nếu không thì cậu chết chắc!

Cuối cùng, chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ, mong rằng khi lên lớp 7, chúng ta vẫn có thể được học cùng một lớp.

Diệp Tiêu"

Nguyễn Vũ Thanh vô thức siết chặt lá thư, lông mi khẽ rung nhẹ, cổ họng có chút khô khan.

Cậu gấp lá thư lại, đặt lá thư và chiếc thẻ hội viên vào lại phong bì. Sau khi mang thùng đồ vào phòng ký túc xá mới cho cô, cậu lần lượt lấy từng món ra, đặt chúng lên bàn một cách ngăn nắp, đúng theo vị trí ban đầu.

“Anh vất vả rồi, đợi chị em về, bảo chị ấy mời hai chúng ta ăn cơm. Anh không cần khách sáo, đến lúc đó sẽ để chị ấy mời chúng ta một bữa cho ra trò.” Diệp Phong vừa giúp Diệp Tiêu dọn dẹp giường, vừa quay đầu nhướn mày cười nói với cậu.

Nguyễn Vũ Thanh khẽ cười, đồng ý: “Được.”

Ngày Diệp Tiêu quay lại trường đúng vào cuối tuần, cô định về ký túc xá để cất đồ trước, sau đó đi tới nhà thi đấu tìm Diệp Phong đi ăn cơm.

Đến ký túc xá mới, cô quan sát sách vở và đồ dùng học tập trên bàn, phát hiện chúng đều được sắp xếp ngay ngắn theo vị trí trước đây, không hề khác tí nào. Cô nhìn đến giường, chăn bị xếp cẩu thả trên ga giường đầy nếp nhăn, nhìn là biết ngay tác phẩm của Diệp Phong.

“Bàn là các cậu giúp tớ dọn à?” Diệp Tiêu hỏi một người bạn cùng phòng bên cạnh.

“Không phải, đồ trên bàn là Nguyễn Vũ Thanh giúp cậu dọn dẹp sắp xếp đấy. Đừng nhìn cậu ấy có vẻ xuề xòa, khi dọn đồ lại cẩn thận không ngờ luôn.”

Nguyễn Vũ Thanh.

Diệp Tiêu nghe thấy cái tên này, trái tim chợt đập mạnh một cái. Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, liền vội vã mở ngăn kéo ra, tìm phong bì đang nằm trong đó.

Phong bì vẫn được đặt ở vị trí cũ, trông như không hề có sự thay đổi nào. Diệp Tiêu lấy phong bì mở ra, phát hiện lá thư và thẻ hội viên vẫn còn bên trong, không thay đổi gì.

Cô khẽ nhếch khóe môi, như đang cười nhạo bản thân tự mình đa tình.

Cậu làm sao có thể động vào đồ của cô chứ?

Cậu làm sao có thể có hứng thú với đồ của cô?

Dù lá thư đó trông giống như một bức thư tình đi nữa, cậu cũng sẽ chẳng nghĩ đến việc mở nó ra xem. Việc cô nhận được thư của ai có liên quan gì đến cậu đâu.

Diệp Tiêu đặt lại phong bì vào chỗ cũ rồi cầm ba lô rời khỏi ký túc xá, đi về phía nhà thi đấu.

Trong nhà thi đấu không có nhiều người, Diệp Phong vẫn đang chơi bóng rổ trên sân, còn Nguyễn Vũ Thanh ngồi ở hàng ghế khán giả đầu tiên, ngửa đầu uống chai nước khoáng trong tay.

Diệp Tiêu bước đến trước mặt cậu, lịch sự khách sáo nói với cậu: “Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tôi chuyển đồ."

Nguyễn Vũ Thanh nhìn cô một cái, mỉm cười, cũng lịch sự khách sáo đáp lại: “Không có gì, đều là bạn học với nhau mà.”

Ngón tay của Diệp Tiêu khẽ siết lại, thấy thái độ dửng dưng của cậu, trong lòng cô bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa giận vô cớ.

“Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn nhé?” Diệp Phong ôm quả bóng từ sân bóng rổ bước tới, lau mồ hôi trên trán rồi nói.

“Hai người đi đi, chị vừa nhớ ra có bài tập chưa làm, chị đi trước.” Diệp Tiêu lạnh lùng nói, ném thẻ ăn của mình cho Diệp Phong rồi quay lưng bước ra cửa.

Diệp Phong ngơ ngác gãi đầu, quay sang hỏi Nguyễn Vũ Thanh: “Chị ấy bị làm sao thế?”

Nguyễn Vũ Thanh khẽ nhếch môi, lắc đầu bất lực.

Trong nhà ăn, Diệp Phong vừa gắp thức ăn vừa than phiền với Nguyễn Vũ Thanh: “Tính tình của chị em thế này, chẳng mấy ai chịu nổi. Nhưng hình như chị ấy đối xử với mọi người đều rất tốt, chỉ khó chịu với em thôi.”

Nguyễn Vũ Thanh mỉm cười, không nói gì.

“Đúng rồi anh, đàn chị ngày nào cũng đi cùng anh đâu rồi? Hôm nay không đến à?” Diệp Phong hỏi.

Nguyễn Vũ Thanh ngừng lại một chút, hỏi: “Hoàng Y Trừng sao?”

“Vâng.”

“Hôm nay cô ấy bị sốt, đang ở nhà nghỉ ngơi.” Nguyễn Vũ Thanh đáp.

“Tự dưng em nhớ ra một chuyện”, Diệp Phong nhắm mắt hồi tưởng lại, nói: “Chị em đúng là kỳ lạ. Trước đây chưa bao giờ nghe chị ấy nhắc đến nữ sinh nào, nhưng dạo trước chị ấy đột nhiên hỏi em, chị ấy với đàn chị Hoàng kia, ai xinh hơn.”

Nguyễn Vũ Thanh đang cúi đầu uống nước, nghe thấy câu này thì bị sặc, ho mấy cái liền.

“Thế là em hỏi chị ấy, nếu em nói chị ấy không đẹp, thì sẽ có hậu quả gì. Em bảo chị ấy đẹp hơn một chút, dù sao cũng là hoa khôi được bình chọn trên diễn đàn của trường mà, vẻ ngoài hợp gu đại chúng. Nhưng tính cách của đàn chị Hoàng thì tốt hơn nhiều, dịu dàng hơn hẳn. Kết quả là chị ấy không thèm nhìn mặt em suốt nửa tháng liền, gặp nhau cũng coi như không quen, không thèm nói chuyện với em nữa, khó hiểu thật.”

Nguyễn Vũ Thanh chợt bật cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng cười mãi không ngừng được, cười đến run cả hai vai.

“Anh cười cái gì thế?” Diệp Phong bối rối hỏi.

“Này, cậu không thấy chị cậu rất đáng yêu sao?” Nguyễn Vũ Thanh vừa cười vừa hỏi.

Diệp Phong không hiểu nổi, cau mày hỏi: “Chị ấy đáng yêu? Anh có sao không đấy?”

Nguyễn Vũ Thanh không nói gì thêm, chỉ tiếp tục cười không ngừng.

Câu hỏi khiến cậu băn khoăn bấy lâu nay cuối cùng cũng đã được giải đáp, tại sao Diệp Tiêu lại tỏ thái độ lạnh nhạt với cậu, tại sao cứ luôn miệng nói không quen biết, đối xử với cậu như người lạ.

Câu trả lời chính là, công chúa nhỏ của cậu, ghen rồi.

Vào ngày cuối tuần sau khi chuyển ký túc xá, Hội học sinh Trường Trung học Thực Nghiệm tổ chức một hoạt động team-building nội bộ, địa điểm là trung tâm công viên của thành phố.

Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh lần lượt là trưởng ban truyền thông và ban học tập, mỗi người dẫn một nhóm thành viên để hoàn thành các trò chơi thi đấu theo quy định trong hoạt động.

Cuộc thi là một cuộc đua tốc độ, luật chơi rất đơn giản. Mỗi thành viên trong đội phải tìm ra các thẻ câu hỏi được giấu ở khắp nơi trong công viên, lần lượt trả lời đúng câu hỏi trên thẻ để nhận được manh mối. Nếu trả lời sai, đội trưởng phải chịu phạt khi đi qua khu vực phạt. Đội nào đến đích trước và giải được câu đố cuối cùng bằng tất cả các manh mối nhận được sẽ giành chiến thắng.

Khi trả lời câu hỏi đầu tiên, đội của Nguyễn Vũ Thanh vì không tìm được thẻ câu hỏi và trả lời sai, nên đã lãng phí thời gian, còn đội của Diệp Tiêu thì nhanh chóng tìm được manh mối đầu tiên. Tuy nhiên, khi trả lời câu hỏi thứ hai, thành viên trong đội Diệp Tiêu đã đưa ra đáp án sai, buộc đội trưởng phải chịu phạt.

Khu vực phạt nằm trong đình nghỉ mát ở trung tâm công viên. Trên bàn đá trong đình có đặt hai ly nước uống màu sắc, đội trưởng nào bị phạt trước sẽ được chọn một ly uống trước, ly còn lại để lại cho đội trưởng bị phạt sau.

Diệp Tiêu cẩn thận ngửi cả hai ly trước khi quyết định. Một ly có màu vàng, mùi chua gắt của chanh pha mùi xoài thoang thoảng. Ly còn lại màu xanh, mùi bạc hà và trà xanh.

Diệp Tiêu rất sợ chua, dạ dày của cô cũng không tốt, bình thường cô chắc chắn sẽ chọn ly thứ hai, nhưng cô biết Nguyễn Vũ Thanh bị dị ứng với xoài.

Với tính cách cẩu thả của cậu, chắc chắn cậu sẽ không ngửi kỹ như cô trước khi uống. Dù cô không chắc trong ly thứ nhất có xoài hay không, nhưng cô vẫn không dám mạo hiểm. Thế là cô cầm ly đầu tiên, ngửa đầu nhăn mặt uống cạn.

Uống xong, cô ho một hồi lâu, dạ dày đột nhiên cảm thấy khó chịu, còn hơi buồn nôn.

"Chị không sao chứ?" Một đàn em bên cạnh vội đưa cho cô chai nước khoáng, thắc mắc: "Ly còn lại rõ ràng trông ngon hơn, sao chị không chọn ly đó?"

Diệp Tiêu nhận lấy chai nước, nói câu cảm ơn rồi bĩnh tĩnh nói tiếp: "Không sao, chọn ly nào cũng như nhau cả, chúng ta đi tìm thẻ câu hỏi tiếp theo thôi."

Đội của Diệp Tiêu nhanh chóng tìm được các thẻ câu hỏi còn lại và trả lời đúng, thu thập được nhiều manh mối. Chỉ còn duy nhất một thẻ câu hỏi cuối cùng giấu trong rừng chưa được tìm thấy. Diệp Tiêu bảo các thành viên khác đến đích để ghép và phân tích các manh mối đã có, còn mình đi tìm manh mối cuối cùng rồi sẽ hội ngộ với họ sau.

Trong công viên, lối đi trải gạch xám và rừng cây cách nhau vài bậc thềm nhỏ. Diệp Tiêu vừa bước xuống thềm thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ trong rừng: “Anh ơi, em lấy được manh mối cuối rồi! Chúng ta chắc chắn sẽ thắng bọn họ!”

Chúng ta, bọn họ.

Diệp Tiêu nhìn về phía phát ra giọng nói, không để ý dưới chân có một sợi dây thừng, bàn chân bị dây móc vào, cơ thể đổ về phía trước, ngã nhào xuống bậc thềm.

Cô theo bản năng dùng tay chống xuống đất để giảm lực va chạm, nhưng đầu gối lại đập mạnh xuống nền xi măng. Cơn đau buốt từ lòng bàn tay và đầu gối nhanh chóng lan ra, đau đến mức nước mắt cô suýt trào ra.

"Chị Tiêu Tiêu! Chị không sao chứ?" Hoàng Y Trừng là người đầu tiên nhìn thấy cô, liền lớn tiếng gọi.

Diệp Tiêu mím môi, ngẩng đầu định nói mình không sao, nhưng đột nhiên thấy Nguyễn Vũ Thanh chạy nhanh về phía cô.

Cậu nhíu mày, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ không tốt, nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, vội vã hỏi: “Ngã ở đâu? Có đau không?”

Lúc này, Hoàng Y Trừng cũng thở hổn hển chạy đến bên cạnh Nguyễn Vũ Thanh.

“Không sao.” Diệp Tiêu cắn chặt môi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhịn đau và cố gắng tự đứng dậy.

"Em đi giao manh mối trước đi, anh đưa cậu ấy đến bệnh viện." Nguyễn Vũ Thanh quay sang nói với Hoàng Y Trừng.

Hoàng Y Trừng hơi do dự, nhưng nghĩ đến các thành viên khác đang đợi mình, cô gật đầu đồng ý rồi chạy về phía đích.

Nguyễn Vũ Thanh nhìn cô một lúc, thở dài khẽ nói: “Chỉ còn mình mình ở đây thôi, sao cậu phải cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Muốn khóc thì cứ khóc, mình không cười cậu đâu.”

Diệp Tiêu cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt không kiềm chế được tuôn ra từ đôi mắt đã đỏ hoe. Cô định đưa tay lên che mặt, nhưng cổ tay đã bị cậu giữ lại.

“Tay cậu bị thương rồi, đừng lấy tay lau nước mắt.” Cậu rút từ túi áo ra một tờ khăn giấy, nhét vào tay cô.

“Không cần cậu lo.” Cô vừa lau nước mắt vừa cố giằng tay ra khỏi tay cậu.

Nhưng cậu vẫn không buông, mà còn cúi người, kéo cánh tay cô qua vai mình, luồn tay dưới đầu gối rồi bế cô lên lưng, mặc kệ sự phản đối của cô.

“Cậu làm gì đấy!” Diệp Tiêu hét lên, cố gắng vùng vẫy trèo xuống khỏi lưng cậu.

“Đưa cậu đến bệnh viện xử lý vết thương, đừng có động đậy, nếu ngã xuống lần nữa sẽ lại phải chịu đau đấy.” Nguyễn Vũ Thanh đe dọa.

Diệp Tiêu không động đậy nữa, giọng mũi nức nở nghẹn ngào, lạnh lùng nói: “Nguyễn Vũ Thanh, cậu có biết cậu đáng ghét lắm không.”

Cô nói tiếp: “Tôi ghét cậu, cậu biết không?”

“Mình biết”, Nguyễn Vũ Thanh cười nhạt, tay siết chặt đầu gối cô hơn, “vậy nên mình muốn hỏi bạn học Diệp Tiêu, sao cậu lại ghét mình như thế?"

Diệp Tiêu hít mũi, không đáp.

“Cậu không nói thì mình làm sao biết được mình đáng ghét ở điểm nào? Vì ngoài cậu ra, mọi người đều khá thích mình đó.” Cậu tiếp tục.

Diệp Tiêu vẫn không nói gì, chỉ khẽ xoay đầu nép vào vai cậu.

Nguyễn Vũ Thanh cảm thấy vai áo mình ươn ướt lành lạnh. Nước mắt của cô xuyên qua lớp vải áo mỏng, thấm vào đầu vai cậu.

“Cậu ghét mình cũng chẳng có tác dụng gì, mình đã quyết định rồi, sẽ bám theo cậu mãi. Cậu càng ghét mình, mình càng muốn bám lấy cậu mỗi ngày, giống như hồi chúng ta học tiểu học vậy.” Giọng cậu đầy vẻ cợt nhả, tự nhiên nói tiếp.

Lông mi của Diệp Tiêu khẽ rung lên, cô nói: “Cậu đã có người mình thích rồi, còn dám nói những lời này với nữ sinh khác, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy?”

Nguyễn Vũ Thanh bất ngờ bật cười, hỏi: “Mình thích ai cơ?”

“Cậu…” Diệp Tiêu nói đến đây thì định giơ tay đánh vào đầu cậu.

“Mình không thích Hoàng Y Trừng.” Nguyễn Vũ Thanh chậm rãi giải thích, “em ấy chỉ là em gái nhà hàng xóm thôi. Bà nội em ấy đối xử với mình rất tốt, thường xuyên quan tâm mình, nên mình mới hay đi cùng em ấy. Nhưng mình không hề thích em ấy đâu nha, chỉ coi em ấy như em gái thôi."

“Cậu không tin sao?” Thấy cô không phản ứng, Nguyễn Vũ Thanh chợt dừng bước, lo lắng quay đầu giải thích, “mình thật sự không thích em ấy, mình có thể thề với cậu.”

“Cậu thề với tôi làm gì chứ? Cậu thích ai là việc của cậu, liên quan gì đến tôi.” Diệp Tiêu vừa hít mũi, giọng điệu lạnh lùng nói.

Nguyễn Vũ Thanh không nói gì thêm, chỉ quay đầu lại tiếp tục cõng cô bước đi, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Sau khi bị thương ở đầu gối, Diệp Tiêu phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhiệm vụ cầm bảng lớp trong hội thao vốn do cô phụ trách cũng phải giao lại cho một nữ sinh khác trong lớp.

Không lâu sau hội thao là giải bóng rổ cấp khối, trận đầu tiên là lớp 7 và lớp 11 đấu với nhau. Diệp Tiêu vốn định đến nhà thi đấu xem Nguyễn Vũ Thanh thi đấu, nhưng khi chuẩn bị đi thì bất ngờ bị giáo viên tiếng Anh gọi lại. Giáo viên nhờ cô đến văn phòng giúp chấm bài tập tiếng Anh của khối lớp 10, vì vậy cô đành phải chấm xong mới có thể đến nhà thi đấu.

Khi cô đang ngồi chấm bài nghiêm túc trong văn phòng tiếng Anh, bỗng nghe tiếng ai đó hô lên từ hành lang: “Nghe nói gì chưa? Lớp 11 vừa đánh nhau với Nguyễn Vũ Thanh trên sân bóng rổ!”

“Nghe nói bọn họ chơi bẩn, không tuân theo luật, cố tình va chạm với Nguyễn Vũ Thanh. Nguyễn Vũ Thanh bị thương rồi, hình như nghiêm trọng lắm, không đứng dậy nổi luôn."

Trong đầu Diệp Tiêu “oành” lên một tiếng, cô đứng bật dậy, lòng rối bời, vội vàng xin phép giáo viên ra ngoài, đến giọng nói cũng run rẩy: “Cô ơi, em có việc gấp, em xin phép ra ngoài một lát.”

Diệp Tiêu vội vã chạy ra khỏi văn phòng, không hiểu vì sao, cô lại nhớ đến Lạc Nhất Xuyên từng phải phẫu thuật vì chấn thương khi chơi bóng rổ.

Lạc Nhất Xuyên không thể chơi bóng rổ được nữa, nếu Nguyễn Vũ Thanh cũng trở thành như vậy thì phải làm sao? Cậu ấy thích đánh bóng rổ đến vậy, còn thích hơn cả Diệp Phong, cậu ấy không thể không chơi bóng được nữa, tuyệt đối không thể.

Cô nhanh chóng chạy về phía nhà thi đấu, trong đầu liên tục nghĩ đến những viễn cảnh vừa xa vời vừa hoang đường. Cô vừa chạy vừa thầm cầu nguyện trong lòng, Nguyễn Vũ Thanh, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Cầu xin cậu đừng sao cả, được không?

Diệp Tiêu nén lại cảm giác nghèn nghẹn trong mũi, cuối cùng cũng đến nhà thi đấu. Trong nhà thi đấu, đám đông chen chúc xôn xao, cô không tìm được người mình muốn tìm, cô bỗng nhìn thấy Diệp Phong, liền chạy đến lớn tiếng hỏi cậu: "Nguyễn Vũ Thanh đâu?"

"Hả...?" Diệp Phong không nghe rõ.

"Chị hỏi em Nguyễn Vũ Thanh đang ở đâu!" Giọng điệu Diệp Tiêu hung dữ, Diệp Phong bị cô hét đến mức ngơ ngác, nói năng lắp bắp.

"Anh Thanh bị thương, đang....đang ngồi ở khán đài bên kia." Diệp Phong chỉ tay về phía hàng ghế sâu nhất của khán đài.

Diệp Tiêu ngơ ngác nhìn về phía mà Diệp Phong chỉ, thấy Nguyễn Vũ Thanh đang cúi đầu, cẩn thận xịt thuốc lên mắt cá chân của mình.

Cô lập tức quay người chạy nhanh về phía đó, đứng trước mặt cậu, thở dốc hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Nguyễn Vũ Thanh dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Diệp Tiêu.

"Không sao, chỉ bị trẹo chân một chút thôi, không nghiêm trọng, không sao hết." Nguyễn Vũ Thanh nói, cố ý giơ chân lên đung đưa trước mặt cô.

Diệp Tiêu im lặng hồi lâu, không nói gì thêm, quay lưng định bỏ đi.

"Ê, cậu..." Nguyễn Vũ Thanh đứng lên định đuổi theo cô, nhất thời không đứng vững khiến chân cậu lại trẹo thêm, đau đớn xuýt xoa một tiếng.

Diệp Tiêu nghe thấy tiếng của cậu liền dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.

"Cậu sao rồi?" Ánh mặt cô hiện rõ vẻ quan tâm.

"Không biết nữa", Nguyễn Vũ Thanh ngồi xổm xuống, giả vờ ôm lấy mắt cá chân, trên mặt lộ ra biểu cảm cực kỳ đau đớn "tự nhiên thấy đau quá, đau đến mức không đứng dậy được."

"Cậu vừa bảo không sao mà?" Diệp Tiêu lo lắng chạy tới trước mặt cậu, âm thanh run rẩy nghẹn ngào, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa: "Cậu ngồi xuống trước đi, để tôi đi gọi bác sĩ trong trường, bây giờ tôi đi ngay..."

"Này", Nguyễn Vũ Thanh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi cười hì hì hỏi, "sao cậu lại lo lắng cho mình thế?"

Sắc mặt Diệp Tiêu thay đổi, nhận ra mình bị lừa, cô liền nhấc chân định đá cậu.

"Này này, mình bị thương, thật đó!" Nguyễn Vũ Thanh thấy cô định động thủ liền vội vàng ngăn lại.

Diệp Tiêu không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không thèm để ý đến cậu.

"Sau này mình chơi bóng sẽ không để bản thân bị thương nữa đâu", Nguyễn Vũ Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu nghiêm túc, "thật đấy, lần này chỉ là tai nạn thôi, vì đám người lớp 11 đó chơi xấu. Mà, mình đã hứa với cậu rồi, còn cậu tính khi nào mới đưa mình thẻ hội viên sân bóng rổ kia đây?"

Diệp Tiêu bất ngờ ngẩng đầu nhìn cậu: "Ai cho cậu xem trộm đồ của tôi?"

"Mình xem trộm vì cứ tưởng đó là thư tình của ai đó gửi cho cậu." Nguyễn Vũ Thanh giải thích, "nhưng sau đó mình phát hiện ra đó là món quà cậu định tặng mình. Mình xem đồ của chính mình mà, không tính là xem trộm."

Sao lại có người vô lý đến vậy chứ?

Diệp Tiêu cạn lời.

"Thực ra kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học năm đó, mình bị ép phải rời đi. Hôm đó mình cãi nhau một trận với mẹ, bị mẹ kéo lên tàu, nên mới không kịp nói một câu tạm biệt với cậu. Sau đó đến thành phố, trong lòng lúc nào cũng thấy trống rỗng. Cảm giác bên cạnh thiếu mất một cô bé luôn bắt nạt mình, hung dữ với mình mỗi ngày, đột nhiên thấy không quen."

"Ai bắt nạt cậu chứ?" Diệp Tiêu lườm cậu.

"Được rồi, cô ấy không bắt nạt mình, được chưa." Nguyễn Vũ Thanh thở dài nhận lỗi " tuy cô ấy có lúc hơi hung dữ chút, nhưng thực ra cô ấy rất tốt, đối xử với mình cũng rất tốt. Ví dụ như khi biết mình vì không có chỗ chơi bóng nên buồn, cô ấy sẽ cố ý tích góp tiền tiêu vặt đổi lấy thẻ hội viên của sân bóng cho mình. Ví dụ như cô ấy biết mình bị dị ứng với xoài, nên dù không ăn được chua nhưng vẫn uống hết ly nước ép chanh xoài, để cho mình ly còn lại. Hoặc như khi nghe tin mình bị thương khi chơi bóng, cô ấy liền vội vàng chạy từ tòa nhà dạy học đến nhà thi đấu, chỉ để kiểm tra xem mình có bị thương nặng không, có cần gọi bác sĩ không."

Nguyễn Vũ Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói: "Này, cậu nói xem sao trên đời sao lại có cô gái tốt như thế nhỉ?"

Diệp Tiêu im lặng nhìn cậu, đôi mắt bất giác lại hơi cay cay.

"Nhưng mà có rất nhiều nam sinh thích cô ấy, nên mình cũng không chắc có thể theo đuổi được cô ấy hay không nữa. Cậu có thể dạy mình làm sao để theo đuổi cô ấy không?"

"Tôi không biết." Diệp Tiêu cúi đầu, giọng đầy nỗi u buồn.

"Hay là thế này nhé, mình cứ gặp ai là nói với họ cô ấy là người của mình, tạo chút áp lực dư luận cho cô ấy, cậu thấy sao?" Nguyễn Vũ Thanh đắc ý nói.

"Sao cậu đáng ghét thế!" Diệp Tiêu ngẩng đầu đỏ mặt, giơ tay định đánh cậu.

"Diệp Tiêu." Cậu đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nghiêm túc nói với cô, "mình vẫn luôn rất hối hận vì những lời giận dỗi mình nói với cậu ngày tốt nghiệp tiểu học hôm ấy. Mình sẽ không không từ mà biệt nữa, cũng sẽ không bỏ cậu một mình nữa. Từ nay về sau, mình sẽ luôn luôn ở bên cậu. Chúng ta đã hứa với nhau rồi mà, sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không chia xa."

Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn cậu, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát, cô ôm mặt khóc nức nở.

Từ đó, giai thoại "Tiêu Tiêu Vũ Thanh" trở thành huyền thoại của Trường Trung học Thực Nghiệm rồi lên đến tận Đại học Bắc Kinh. Mọi người đều biết, nam thần Nguyễn Vũ Thanh của Khoa Tài chính đã có một bạn gái vô cùng xứng đôi, là hoa khôi Diệp Tiêu của Khoa Luật.