Mọi người đều biết, thực ra những lúc riêng tư, tính tình của hoa khôi không được tốt lắm, hơn nữa rất hay ghen. Vì thế, mỗi lần có nữ sinh đến xin Wechat của nam thần Nguyễn Vũ Thanh, câu đầu tiên cậu nói chính là: "Cậu có nghe nói về Diệp Tiêu chưa?"
Các nữ sinh đều ngớ người trước câu hỏi của cậu, theo phản xạ gật đầu. Ai mà không biết Diệp Tiêu chứ? Nữ thần luôn xuất hiện trên trang bìa trang web tuyển sinh của trường, cũng là người nổi tiếng trên các nền tảng video ngắn và là hoa khôi thường xuất hiện diễn đàn trường.
"Bạn bè trên Wechat của tôi đều do cô ấy quản lý, hay là cậu quét mã của cô ấy trước rồi hỏi ý kiến cô ấy xem?"
Các nữ sinh chỉ biết cười gượng, từ chối rồi truyền tai nhau rằng nam thần của trường sợ bạn gái đến mức đầu óc không bình thường nữa rồi.
Năm hai đại học, vào ngày sinh nhật của Diệp Tiêu, đúng lúc Châu Kiệt Luân tổ chức một buổi hòa nhạc tại sân vận động Thủ đô Bắc Kinh. Đêm bán vé, Nguyễn Vũ Thanh rủ vài người bạn cùng phòng ký túc xá cùng nhau giành vé, cuối cùng cũng thành công giành được hai vé.
Trước ngày sinh nhật của Diệp Tiêu, hai người đang ngồi trong một quán cà phê trong trường làm bài tập.
"Tối mai mình đi ăn ở Tam Lý Đồn nhé?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi.
"Được." Diệp Tiêu tùy tiện trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, đang làm PPT báo cáo thực hành xã hội.
"Ăn xong rồi thì đi đâu? Có muốn đi xem phim không? Hay đi dạo phố?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi như thể không để ý lắm.
"Không phải ngày kia cậu phải ra sân bay sớm bay sang Quảng Châu với thầy hướng dẫn sao? Tối mai ăn xong thì chúng ta về trường luôn, cậu cũng phải nghỉ ngơi cho sớm." Diệp Tiêu nói.
"Được thôi." Nguyễn Vũ Thanh đồng ý ngay.
Vào ngày sinh nhật Diệp Tiêu, Nguyễn Vũ Thanh đưa cô đến nhà hàng Nhật yêu thích của cô, rồi lấy bánh kem đã đặt sẵn ở tiệm gần đó. Khi thổi nến và ước nguyện, Diệp Tiêu nói hy vọng năm sau có thể xem concert của Châu Kiệt Luân. Nguyễn Vũ Thanh mỉm cười nói với cô: "Bạn trai cậu sẽ cố gắng giúp cậu thực hiện điều ước."
Khi họ rời nhà hàng, trời đã nhá nhem tối, những ngọn đèn đường bắt đầu bật sáng.
"Mệt không, gọi xe về nhé?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi.
Diệp Tiêu "ừm" một tiếng.
Sau khi hai người lên xe, Diệp Tiêu cảm thấy hơi mệt, nhắm mắt dựa đầu vào vai Nguyễn Vũ Thanh. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị Nguyễn Vũ Thanh nhẹ nhàng nhéo má gọi dậy.
"Đến trường rồi à?" Giọng cô ngái ngủ.
"Ừ, xuống xe thôi." Nguyễn Vũ Thanh đáp.
Diệp Tiêu nheo mắt mở cửa xe đi xuống, phát hiện họ không hề ở trường, mà đang đứng trước cửa sân vận động Thủ đô.
"Sao cậu lại đưa mình đến đây?" Diệp Tiêu ngạc nhiên hỏi.
Nguyễn Vũ Thanh cười đắc ý, rút ra hai vé concert của Châu Kiệt Luân từ túi áo, giơ lên trước mặt cô, hỏi: "Bạn trai cậu có giỏi không?"
Diệp Tiêu ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười dịu dàng, hỏi: "Sao cậu kiếm được vé vậy?"
"Nhờ mấy anh em trong ký túc xá cùng hợp sức." Nguyễn Vũ Thanh nói.
"Cậu hứa cho họ cái gì thế?" Diệp Tiêu cười hỏi.
"Thì, hứa sẽ giúp họ tăng hạng trong ‘Vương Giả Vinh Diệu’." Nguyễn Vũ Thanh bất lực lắc đầu.
Diệp Tiêu tỏ vẻ đồng cảm, nhón chân đưa tay ra xoa đầu cậu.
"Nhưng bây giờ chúng ta đi xem concert, mà sáng mai cậu phải bay sớm, làm sao đây? Có dậy nổi không?"
"Không sao đâu", Nguyễn Vũ Thanh không thèm để tâm đáp, "mình ngủ trên máy bay cũng được, dù sao trên máy bay cũng chán lắm."
Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh nắm tay nhau bước vào sân vận động, qua cổng an ninh rồi đến chỗ ngồi. Sân vận động chật kín người, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên khắp nơi. Nguyễn Vũ Thanh lo Diệp Tiêu bị đám đông xô đẩy, vẫn luôn dùng hai tay ôm lấy cô đi bên cạnh mình, cho đến khi cả hai tìm thấy chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Trong sân vận động có hàng chục nghìn người, giữa trung tâm sân khấu tràn ngập ánh đèn, trên khán đài không có đèn, chỉ có một biển đèn huỳnh quang màu xanh nước biển.
Trong tiếng hú hét không ngừng, Diệp Tiêu cùng với những người hâm mộ xung quanh phấn khích vẫy những chiếc gậy phát sáng trong tay, mắt không rời khỏi Châu Kiệt Luân đang ngồi bên cây đàn piano trên sân khấu, vừa đàn vừa hát bài《Bí mật không thể nói》. Nguyễn Vũ Thanh ngồi bên cạnh cô, vừa vẫy cây gậy phát sáng trong tay, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại, ngắm nhìn khuôn mặt người con gái bị bóng đèn nhuốm trọn, ánh mặt tràn ngập sự dịu dàng.
Lúc họ ra khỏi sân vận động đã là hơn 11 giờ đêm. Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, từng cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Tiêu chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng, hai tay cô xoa vai, hai đầu gối chụm lại vào nhau để giữ ấm. Nguyễn Vũ Thanh lấy chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra, choàng lên người cô. Cậu cúi người kéo khóa áo cho cô, rồi cẩn thận đội mũ áo lên đầu và kéo dây mũ lại buộc thành một nút kết dưới cằm cô.
"Không muốn thắt dây đâu, trông xấu lắm." Diệp Tiêu cằn nhằn, kéo dây mũ.
"Xấu chỗ nào? Bạn gái mình thế nào cũng đẹp." Nguyễn Vũ Thanh cười.
"Nguyễn Vũ Thanh." Cô bỗng gọi tên cậu.
"Sao vậy?" Cậu hỏi.
"Không có gì, chỉ muốn gọi vậy thôi." Diệp Tiêu cúi đầu mỉm cười, "Nguyễn Vũ Thanh, Nguyễn Vũ Thanh, Nguyễn Vũ Thanh."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, nhẹ nhàng như gió thoảng, tựa như một sợi lông vũ: "Nguyễn Vũ Thanh của mình."
"Cậu nói gì?" Nguyễn Vũ Thanh ghé tai lại gần trêu cô.
Diệp Tiêu không thèm để ý đến cậu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Hồi tiểu học mình đã từng tạo một tài khoản trên diễn đàn để theo dõi Châu Kiệt Luân đó, nhưng đã lâu rồi không đăng bài."
Cô nói rồi rút điện thoại từ trong túi áo ra. Nhớ lại câu giận dỗi mà mình viết trên trang cá nhân năm 12 tuổi "Người đáng ghét nhất: Nguyễn Vũ Thanh", Diệp Tiêu không khỏi bật cười, cô định viết thêm một câu bên dưới "Người tôi thích nhất: Vẫn là Nguyễn Vũ Thanh. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh".
Cô vừa đăng nhập vào tài khoản thì bất ngờ nhận được thông báo đề xuất tài khoản mới từ danh bạ điện thoại. Avatar của tài khoản đó là hình Kobe Bryant, tên người dùng là một chữ cái tiếng Anh viết hoa đơn giản: R.
Diệp Tiêu cảm thấy kỳ lạ, bấm vào trang cá nhân của tài khoản này. Trang cá nhân chỉ có một bài đăng duy nhất, là bình luận của người dùng này về một bài viết trên hotsearch.
Nội dung bài viết là--
"Bài đăng siêu linh nghiệm hiện thực hóa ước nguyện nha, mỗi ngày chỉ cần trả lời một lần tên người mình thích, bạn sẽ sớm gặp lại họ."
Mà bình luận của tài khoản này là--
"Diệp Tiêu."
"Diệp Tiêu."
"Diệp Tiêu."
...
…
Cuối cùng Diệp Tiêu cũng biết được, hóa ra trong suốt ba năm họ xa nhau, mỗi ngày cậu đều nhớ cô. Mỗi ngày cậu đều cầu nguyện với thần linh, hy vọng được gặp lại cô.
Cô bất chợt thấy chua xót, nước mắt trào ra.
Tại sao cậu lại không nói với cô chứ?
Cô chỉ nhớ ba năm học trung học của mình trôi qua buồn bã như thế nào, nhớ cậu ấy đến nhường nào, nhưng lại không biết rằng, cậu cũng nhớ cô nhiều như vậy.
“Nguyễn Vũ Thanh!” Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, mắt hơi đỏ.
“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Nguyễn Vũ Thanh hơi hoang mang, vội vàng đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, cứ như theo phản xạ buột miệng nói: "Mình sai rồi, cậu đừng khóc…”
“Cậu làm gì sai rồi?” Diệp Tiêu vừa khóc vừa cười.
“Mình…” Nguyễn Vũ Thanh không biết trả lời sao.
“Có ngốc không cơ chứ.” Diệp Tiêu nói, bỗng nhiên nhón mũi chân, hai tay ôm lấy mặt cậu, hôn mạnh lên môi cậu một cái.
Nguyễn Vũ Thanh ngây người nhìn cô.
“Thật ra trong ba năm trung học mà chúng ta xa nhau, mình cũng rất nhớ cậu. Chính vì quá nhớ nên mới ép bản thân phải thi vào Trường Trung học Thực Nghiệm.” Cô cười, đôi mắt cong cong, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu dịu dàng chân thành.
“Nguyễn Vũ Thanh, mặc dù trước đây mình luôn nói ghét cậu, nhưng đó đều là lời nói lúc tức giận. Thật ra mình luôn thích cậu, rất thích cậu. Mình chỉ thích cậu.”
Trên con đường vắng vẻ, gió thổi làm bóng cây lay động, ánh đèn chói mắt của các cửa hàng xung quanh vẫn nhấp nháy không ngừng. Nhưng trong mắt Nguyễn Vũ Thanh, cảnh vật lại trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có ánh đèn đường vàng nhạt phủ xuống người nàng thiếu nữ, bình yên lại dịu dàng, giống như giấc mộng trong làn sương mù.
“Vậy… cậu định khi nào gả cho mình đây?” Cậu đưa tay vuốt ve những sợi tóc bị gió thổi rối của cô, nhẹ giọng kéo dài câu hỏi.
Diệp Tiêu nhất thời kịp không phản ứng, có chút ngơ ngác.
“Sau hôm nay là cậu tròn hai mươi tuổi rồi, có thể kết hôn rồi.” Giọng điệu của Nguyễn Vũ Thanh tinh nghịch, “mình không quan tâm, dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng phải gả cho mình, mình đặt trước rồi.”
“Được.” Diệp Tiêu mở rộng vòng tay ôm lấy cậu, ngẩng đầu cười với cậu, nói: "Đặt chỗ trước cho cậu rồi nhé."
Khi tốt nghiệp đại học, dưới sự chứng kiến của bạn bè và gia đình hai bên, Nguyễn Vũ Thanh chính thức cầu hôn Diệp Tiêu. Khi công việc của hai người đã ổn định, thời gian cụ thể tổ chức hôn lễ cũng được cả hai bên gia đình thúc giục đề cập.
“Hay là chúng ta lén đi đăng ký kết hôn trước, tạo bất ngờ cho bố mẹ đi.” Diệp Tiêu nói.
“Được, nghe em.”
Nguyễn Vũ Thanh và Diệp Tiêu dự định sẽ đi đăng ký vào ngày Giáng sinh. Không biết người bạn nào bên cạnh đã tiết lộ tin tức, mà hàng chục nghìn fan trên Weibo của Diệp Tiêu đã đồng loạt yêu cầu cô phát trực tiếp hôm họ đăng ký kết hôn.
Diệp Tiêu không nỡ từ chối, nên đã đồng ý với họ.
Giáng sinh năm ấy, thời tiết rất lạnh, sau khi ra khỏi văn phòng đăng ký, Nguyễn Vũ Thanh giơ điện thoại lên, vừa điều chỉnh góc quay vừa chào khán giả.
【AAA anh Thanh quay cận mặt cũng đẹp trai!】
【Trời lạnh mà cẩu lương cứ tát vào mặt tui…】
【Tui ghen rồi tui ghen rồi.】
【Tiêu Tiêu Vũ Thanh tui khóc rồi huhuhuhuhu.....】
Nguyễn Vũ Thanh bị bình luận làm cho phì cười, đổi tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm tay Diệp Tiêu, đặt tay cô vào trong túi áo khoác của mình.
Khi Nguyễn Vũ Thanh đổi tay, ống kính điện thoại vừa khéo lướt qua một bên mặt và nửa thân trên của Diệp Tiêu.
【Hôm nay chị Tiêu Tiêu ăn mặc trông dễ thương quá! Mặc đồ dày đến tròn vo cả lên rồi kìa, giống bạn nhỏ dẽ thương!】
【AAA, bạn nhỏ dễ thương quá, tui muốn trộm đi!】
“Bạn có ID…Kẹo Dâu Tây Việt Quất Xí Muội kia ơi, đây là bạn nhỏ nhà tôi, bạn trộm đi thử xem!” Nguyễn Vũ Thanh nhìn vào màn hình, giọng điệu không mấy thân thiện nói.
【Hahahahaha anh Thanh hung dữ quá.】
【Hahaha muốn hỏi một chút vị tỷ muội kia hiện tại cảm thấy thế nào?】
Đôi môi Diệp Tiêu nở nụ cười, cô quay đầu lại, nói nhỏ với cậu: “Anh đừng đùa nữa, nghiêm túc trả lời câu hỏi của mọi người đi.”
Nguyễn Vũ Thanh cười, rồi nhanh chóng nghiêm mặt hắng giọng, đọc những câu hỏi liên tục hiện lên trên màn hình.
【Anh Thanh có thể cho mọi người xem giấy chứng nhận kết hôn không? Muốn xem…】
“Có thể, các bạn đợi một chút nhé.” Nguyễn Vũ Thanh lấy giấy chứng nhận kết hôn trong túi áo ra, mở ra và hướng vào màn hình.
【AAA đúng là cặp đôi nhan sắc thần tiên mà!】
【Hai người đều rất đẹp, đúng là trời sinh một cặp mà hú hú hú…】
Màn hình ngay lập tức tràn đầy những lời khen ngợi và hú hét.
“Đúng, tôi cũng thấy vậy, nhan sắc thần tiên, trời sinh một cặp.” Nguyễn Vũ Thanh đắc ý nói, bị Diệp Tiêu không thương tiếc đánh nhẹ vào đầu.
【Hahahahaha anh Thanh khoe khoang quá, bị chị Tiêu Tiêu dạy dỗ rồi kìa.】
【Chúc mừng anh Thanh! Chúc mừng chị Tiêu Tiêu!】
【Anh Thanh và chị Tiêu Tiêu phải hạnh phúc nhé!】
【Chúc anh Thanh và chị Tiêu Tiêu tân hôn vui vẻ! Trăm năm hạnh phúc!】
“Em về xe trước đi, anh đi mua chút đồ.” Khi hai người đi đến bãi đậu xe, Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên quay đầu, nói nhỏ với Diệp Tiêu.
“Em đi cùng anh.” Diệp Tiêu nói.
“Không cần, em cứ về xe cho ấm đi.” Nguyễn Vũ Thanh vừa nói vừa mở cửa xe, đẩy Diệp Tiêu vào xe rồi đóng cửa lại.
“Giờ tôi sẽ đến tiệm bánh Pastry ở đằng trước, mua bánh ngọt sò điệp nhân rong biển thịt bằm mà chị Tiêu Tiêu của các bạn thích ăn nhất.” Nguyễn Vũ Thanh cầm điện thoại, vừa đi vừa vui vẻ nói.
Trên màn hình, những câu hỏi của các fan vẫn liên tiếp xuất hiện.
【Sao chị Tiêu Tiêu không đi cùng?】
“Trời lạnh quá, tôi để cô ấy về xe trước cho ấm.” Nguyễn Vũ Thanh trả lời.
【Không kịp đề phòng lại bị nhồi cẩu lương rồi…】
【Muốn ăn bánh ngọt sò điệp nhân rong biển thịt bằm của anh Thanh mua…】
"Vậy thì chia buồn với bạn nhé, vì tôi chỉ làm chân chạy vặt cho chị Tiêu Tiêu của các bạn thôi."
【Hahahahaha chia buồn nhé tỷ muội.】
【Muốn biết anh Thanh bắt đầu thích chị Tiêu Tiêu từ lúc nào! Nghe nói hai người đã biết nhau từ khi còn rất nhỏ rồi, có thật không?】
"Tôi quen cô ấy từ năm mười hai tuổi, khi cô ấy còn là một cô bé."
【Vậy là anh Thanh đã quen chị Tiêu Tiêu được mười lăm năm rồi sao!】
“Đúng vậy, tôi đã quen cô ấy được mười lăm năm rồi.” Nguyễn Vũ Thanh cười nói, “tương lai tôi cũng sẽ luôn ở bên cô ấy.”
Chủ đề #Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh đăng ký kết hôn# cứ như vậy một đường lên thẳng top tìm kiếm trên Weibo.
Sau khi Nguyễn Vũ Thanh mua đồ xong thì tắt livestream, trở lại xe thì thấy Diệp Tiêu đang dựa vào ghế ngủ.
Cậu định tìm một cái chăn mỏng bên cạnh để đắp cho cô, thì cô bỗng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
“Không ngủ nữa?” Nguyễn Vũ Thanh tiến đến gần Diệp Tiêu, hôn nhẹ vào mắt cô hỏi.
“Ừ, không ngủ nữa.” Diệp Tiêu lấy lại tinh thần, hỏi cậu, “tắt livestream rồi à?”
“Tắt rồi”, Nguyễn Vũ Thanh nói, “vợ à, livestream của chúng ta lên hot search rồi đó.”
“?” Diệp Tiêu ngạc nhiên.
“Cho nên, chúng ta có đăng bài thông báo trên Weibo không?” Nguyễn Vũ Thanh giơ điện thoại lên, lắc lắc trước mặt cô.
Diệp Tiêu chớp mắt cười, nói: “Được chứ."
Vào lúc 13 giờ 14 phút ngày Giáng sinh năm nay, vị trí đầu tiên và thứ hai trong bảng xếp hạng tìm kiếm nóng trên Weibo lại bị hai cái tên quen thuộc chiếm lĩnh.
@Nguyễn Vũ Thanh: Cuối cùng đã cưới được cô gái mà tôi quen biết từ năm mười hai tuổi.
**Hình ảnh**: Một bức ảnh cưới với nền đỏ và áo sơ mi trắng*.
*Ảnh cưới trong trường hợp này không giống với ảnh cưới của Việt Nam nhe, ảnh cưới này là ảnh cưới trên giấy chứng nhận kết hôn chụp ở Cục Dân chính (Trung Quốc), cô dâu chú rể phải mặc sơ mi trắng và chụp ảnh trên nền đỏ.
@Diệp Tiêu: Nguyễn Vũ Thanh của năm mười hai tuổi thật sự rất đáng ghét // @Nguyễn Vũ Thanh: Cuối cùng đã cưới được cô gái mà tôi quen biết từ năm mười hai tuổi. [Hình ảnh]*
*Cho bạn nào chưa hiểu: đằng trước dấu // là nội dung bài đăng của Tiêu Tiêu, sau dấu // là nội dung bài đăng của anh Thanh kèm ghi chú [Hình ảnh], ý ở đây là Tiêu Tiêu chia sẻ lại bài viết của anh Thanh nhưng lại đăng hình ảnh khác trong bài đăng của mình nhe. Đây là sự khác biệt của chức năng chia sẻ của Weibo và Facebook.
**Hình ảnh**: Một bức ảnh tốt nghiệp tiểu học chụp chung của hai bạn nhỏ. Trong bức ảnh, cô bé đứng thẳng người, nghiêm túc mỉm cười nhìn về phía camera, còn cậu bé lại làm mặt hài hước, một tay không đứng đắn giơ lên trên đầu cô bé làm dấu "yeah".
Sau khi Diệp Tiêu chia sẻ lại bài viết của Nguyễn Vũ Thanh, phần bình luận của cô ngay lập tức sôi nổi.
【Hahaha anh Thanh bị chị Tiêu Tiêu bóc phốt rồi.】
【Chị Tiêu Tiêu và anh Thanh lúc nhỏ đều rất đáng yêu! Hai người từ nhỏ đã sở hữu nhan sắc thần tiên! Rất xứng đôi!】
Diệp Tiêu nhìn những bình luận mới không ngừng hiện lên, không thể nhịn được cười.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười hai tuổi thật sự rất đáng ghét, nhưng cũng chính cậu ấy của năm mười hai tuổi đã mở cánh cửa lòng cô.
Người cô ghét nhất là Nguyễn Vũ Thanh, người cô thích nhất cũng là Nguyễn Vũ Thanh.
Người thích trêu chọc cô nhất là Nguyễn Vũ Thanh, người muốn bảo vệ cô nhất cũng là Nguyễn Vũ Thanh.
Người có thể tác động đến những cảm xúc chân thật của Diệp Tiêu.
Từ đầu đến cuối đều chỉ có Nguyễn Vũ Thanh.
May mắn thay, cô không gả cho người khác, mà gả cho Nguyễn Vũ Thanh - người duy nhất mà cô yêu sâu đậm nhất trên thế giới này.
Họ sẽ luôn đồng hành bên nhau.
Từ năm mười hai tuổi, đến nhiều năm sau này nữa.
--------------------
HOÀN
Lời của tác giả:
"Linh cảm để viết câu chuyện này có liên quan đến một đàn chị mà tôi từng quen.
Chị ấy rất xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, thành tích học tập rất tốt, từng học đàn piano và vũ đạo, bài làm văn của chị ấy thường được in và phát cho tất cả các lớp trong khối, chữ viết gọn gàng cứ như đánh máy vậy.
Tôi thường nghe bạn học bên cạnh nhắc đến chị ấy, mỗi lần nhắc đến chị ấy, mọi người đều sẽ nhắc đến tên một thiếu niên khác nữa.
Nghe nói họ chơi thân từ hồi tiểu học, sau này lại phải chia xa, nhưng vẫn nhớ nhung đối phương và thích nhau.
Suốt những năm cấp ba, mỗi khi có người nhắc đến tên thiếu niên kia trước mặt chị ấy, chị ấy luôn phủ nhận và tránh né. Sau này khi chị ấy lên đại học, tôi nghe bạn học nói, chị ấy có người yêu rồi.
Tất nhiên, người yêu của chị không phải thiếu niên kia.
Chị ấy yêu đương thuận lợi, tên của thiếu niên ấy cuối cùng chỉ còn là một bí mật, bị giấu kín trong màu hổ phách của thời gian. Cho đến hiện tại, tôi cũng không rõ về câu chuyện giữa chị ấy và thiếu niên kia
......"
Phía sau tác giả còn nói về một tác phẩm khác cùng hệ liệt với bộ này và tâm sự một số chuyện khác nữa, nhưng mình chỉ dịch phần liên quan đến linh cảm viết tiểu thuyết này của tác giả thôi nha.
Vậy là phải nói lời tạm biệt với Tiêu Tiêu và Vũ Thanh ở đây rồi. Tuy ở chính văn họ không đến được với nhau, cũng không biết được tấm lòng của đối phương, thế nhưng tác giả đã cho hai người biết rằng hóa ra đối phương cũng thích mình; cũng cho chúng ta thấy góc nhìn của Vũ Thanh; và một cái kết viên mãn ở thế giới song song trong phần ngoại truyện rồi.
Chúc cho Tiêu Tiêu Vũ Thanh ở thế giới song song sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Cũng chúc cho Tiêu Tiêu và Vũ Thanh ở thế giới này phải sống thật hạnh phúc, và nếu có kiếp sau, nhất định phải nói ra tâm ý của mình nhé, đừng để bản thân phải hối hận và tiếc nuối nữa nhé. Đừng là Tiêu Tiêu Vũ Thanh...Trì nữa nhé!
Đây là bộ thứ hai trong hệ liệt 《Yêu thầm học đường BE Tam bộ khúc》của tác giả Mạnh Chi Vãn. Ngoài ra còn hai bộ nữa là《Câu Chuyện Mang Tên Yêu Thầm》nói về Diệp Phong và Lâm Trữ và《Thanh Thanh》. Mình đang ấp ủ làm cả 2 bộ này dưới hình thức phi lợi nhuận. Mong các bạn ủng hộ.
Cuối cùng chúc các bạn bình an và mạnh khỏe. Xin cảm ơn!