Sau khi đến Hồng Kông, Nguyễn Vũ Thanh đã một mình leo núi hơn ba giờ đồng hồ, đến một ngôi chùa trên núi ở ngoại ô. Cậu nghe rất nhiều người địa phương nói đây là một ngôi chùa linh thiêng.
Trong sân chùa có một cây ước nguyện rất cao, các sư thầy ở đây nói cậu hãy viết điều ước của mình và treo lên cây, thì điều ước sẽ linh nghiệm. Cậu cầm bút viết một hàng chữ chữ màu đỏ, trèo lên thang và treo nó lên cây.
Cậu viết--
Mong Diệp Tiêu một đời bình an thuận lợi, vạn sự như ý.
Hồng Kông thực sự cách Bắc Kinh quá xa. Cậu cầu xin thần linh, hãy vượt qua núi sông, thay cậu bảo vệ cô gái của cậu.
Cuộc sống của cậu ở Hồng Kông diễn ra một cách tuần tự, tương đối suôn sẻ. Con gái chú Trần đang học ở nước ngoài, trong nhà chỉ có chú Trần, mẹ và cậu sống chung.
Đêm khuya, cậu thường vào diễn đàn trường trung học Thực Nghiệm lướt những bài viết về cô. Có rất nhiều bài viết liên quan đến cô, thậm chí có một số bài viết ẩn danh ghi lại những hoạt động hàng ngày của cô.
Cậu đọc từng bài, từ mô tả của người đăng bài, cậu biết được quần áo cô mặc mỗi ngày có màu gì, kiểu dáng ra sao, điểm số trong mỗi lần thi như thế nào, biết được ngày nào cô vui vẻ, ngày nào tâm trạng không tốt, ngày nào được khen, ngày nào chịu ấm ức.
Trước kỳ thi đại học, nghe nói cô đã đăng ký vào Đại học Bắc Kinh, cậu đột nhiên cũng rất muốn đến Bắc Kinh học đại học, đến thành phố của cô tìm kiếm cô.
Bắc Kinh cách Hồng Kông quá xa.
Cuộc sống của cô cách cậu quá xa.
Dù cô vẫn ghét cậu như cũ, không thèm để ý đến cậu, dù những nỗ lực của cậu vẫn không thay đổi được kết cục cuối cùng giữa họ, nhưng ít nhất cậu cũng có thể thường xuyên nhìn thấy cô, để cô xuất hiện trong cuộc sống của cậu thêm một lần nữa.
Cậu không thể kiềm chế được bản thân muốn gặp cô.
Cậu hoàn toàn không thể kiểm soát chính mình.
Cuối cùng, cậu vẫn quyết định ở lại Hồng Kông học đại học. Sau khi mẹ chuyển đến đây, tình trạng sức khỏe của bà không ổn định, cậu không yên tâm được. Hoàng Y Trừng đăng ký vào một trường ở Hồng Kông và chạy đến đây trong kỳ nghỉ hè.
Trường của Hoàng Y Trừng không gần trường của cậu, nhưng cô vẫn rất thích đến tìm cậu. Mỗi lần đến, cô đều chụp rất nhiều ảnh trong khuôn viên trường, rồi đăng lên bài viết trên Weibo.
Cậu không muốn gặp cô, luôn viện cớ mình bận, chưa bao giờ chủ động tìm cô. Sau đó, cô đột nhiên không còn đến tìm cậu nhiều nữa, nghe nói một nam sinh cùng lớp đang theo đuổi cô. Nam sinh có vẻ ngoài và gia thế rất tốt, cũng đối xử rất tốt với cô, nên Hoàng Y Trừng đã đồng ý hẹn hò với anh ta.
Cũng tốt, Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cái đuôi nhỏ này rồi.
Cậu tiếp tục cuộc sống của mình, trong những khoảng thời gian bận rộn, thỉnh thoảng cậu lại nhớ đến Diệp Tiêu.
Cậu tìm thấy Weibo của cô, cũng lưu số điện thoại của cô vào điện thoại.
Có lẽ vì cô trông quá xinh đẹp, trên mạng thường xuyên xuất hiện những bức ảnh và video của cô. Đôi khi, cậu sẽ tìm kiếm tên cô trên một số ứng dụng trên điện thoại. Hôm đó, cậu thấy một đàn em khóa dưới cùng khoa đăng một video ngắn, trong video cô đang tham gia một cuộc phỏng vấn tại trường.
Người dẫn chương trình hỏi: “Xin hỏi chị Diệp Tiêu thời trung học có từng gặp chàng trai nào khiến mình rung động không?”
Cô ấy nói: “Không có.”
Giống như cô ấy luôn nhắc nhở cậu rằng, cô không thích cậu.
Ngay cả khi cậu tự cho rằng họ đã từng rất thân thiết khi còn nhỏ, nhưng với cô mà nói, đó cũng chẳng phải ký ức vui vẻ gì.
Cô không thích cậu bé cứ luôn trêu chọc và quấn lấy cô.
Người cô thích, không phải là Nguyễn Vũ Thanh đáng ghét trong mắt cô.
Cậu tự hỏi trong lòng, Nguyễn Vũ Thanh, có lẽ mày nên học cách buông tay từ sớm rồi.
Cô gái của mày không thích mày, cô ấy chưa bao giờ thích mày.
Chú Trần quen biết một đối tác kinh doanh, là một chú họ Hứa. Con gái chú Hứa bằng tuổi cậu, tên là Hứa Nguyệt Ngưng, cũng học cùng trường với cậu. Chú Hứa thường dẫn con gái đến nhà chơi, chú Trần rất thích Hứa Nguyệt Ngưng, chú Hứa cũng rất thích cậu.
Chú Trần luôn ở bên mẹ chăm sóc sức khỏe cho bà, theo tiến trình điều trị, tinh thần và sức khỏe của mẹ cậu ngày càng tốt hơn. Chú Trần cũng rất tốt với mẹ, dù có bận rộn đến đâu vẫn sẽ về nhà đúng giờ để ăn cơm cùng bà. Có thể thấy, chú Trần đang cố gắng kết nối cậu với Hứa Nguyệt Ngưng, có lẽ cũng muốn nhân cơ hội này để làm mẹ vui vẻ hơn.
Cậu bị ép phải đi ăn tối một mình với Hứa Nguyệt Ngưng, hai người trò chuyện về cuộc sống học đường một cách hời hợt. Hứa Nguyệt Ngưng đột nhiên gửi cho cậu một thông báo về một cuộc thi, nói rằng đó là một dự án công nghệ thông tin trên mạng, có tính điểm cộng, nghĩ cậu có thể sẽ hứng thú, cuộc thi diễn ra ở Bắc Kinh.
Bắc Kinh.
Ngày hôm đó, Hứa Nguyệt Ngưng nói chuyện với cậu rất nhiều, nhưng tâm trí cậu cứ như trên mây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Đi tìm cô ấy đi.
Nếu như vẫn chưa thể buông bỏ cô, thì hãy nhân cơ hội này, đi Bắc Kinh tìm cô một lần, nói hết những tình cảm của mình với cô. Dù cô ghét cậu, không muốn gặp cậu, cậu cũng muốn nói với cô, Diệp Tiêu, mình thích cậu.
Thực ra, trước cả khi chúng ta gặp nhau năm mười hai tuổi, mình đã biết cậu rồi.
Mình thích dáng vẻ hung dữ của cậu khi nổi giận với mình, thích dáng vẻ làm gì cũng không bao giờ chịu thua của cậu, thích cái cách cậu che giấu sự dịu dàng và tốt bụng của mình trong lớp kén dày, thích cậu dựa dẫm vào mình, bắt nạt mình, nhưng lại luôn che chở mình ở sau lưng.
Cậu biết không, Diệp Tiêu?
Mình thích tất cả mọi thứ của cậu.
Mình hy vọng người có thể ở bên cậu, chăm sóc cậu, người bảo vệ cậu là mình, chứ không phải bất kỳ ai khác.
Mình thường tỏ thái độ hời hợt trong nhiều chuyện, nhưng đây là chuyện mà mình nghiêm túc nhất.
Mình muốn ở bên cậu, mãi mãi bên cậu.
Cậu đã đăng ký tham gia cuộc thi, đêm trước khi khởi hành, khi đang dọn hành lý trong phòng, mẹ cậu gõ cửa bước vào, ngồi trên giường hỏi cậu: “Con trai, con có cảm giác gì với Nguyệt Ngưng không? Con có thích con bé không?”
Cậu đang xếp quần áo, nghe mẹ hỏi vậy thì dừng lại một chút, thành thật trả lời: “Mẹ, con có người mình thích rồi."
Mẹ ngạc nhiên: “Khi nào vậy? Có phải ở trường của con không?”
Cậu lắc đầu: “Không, là một…cô gái mà con đã quen từ khi còn rất nhỏ.”
“Nhỏ đến mức nào?” Mẹ nhíu mày.
Nguyễn Vũ Thanh cười: “Mười hai tuổi.”
“Mười hai tuổi…lúc học tiểu học?”
Nguyễn Vũ Thanh gật đầu.
Mẹ cười hỏi: “Cô ấy trông như thế nào? Có xinh không?”
Nguyễn Vũ Thanh gật đầu: “Xinh, rất xinh.”
“Có ảnh không? Mau đưa cho mẹ xem.” Mẹ kéo cậu ngồi bên cạnh, phấn khích
nói.
Nguyễn Vũ Thanh mỉm cười, lấy điện thoại ra mở khóa, mở album riêng tư và chọn một bức ảnh của Diệp Tiêu cho mẹ xem.
“Cô bé xinh quá”, mẹ cười híp cả mắt, “tính cách như thế nào? Có tốt không? So với Nguyệt Ngưng thì thế nào?”
Nguyễn Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trong ảnh: “Cô ấy rất tốt, vô cùng tốt. Cô ấy không cần phải so sánh với ai cả.”
Cậu sẽ không bao giờ đem cô ấy ra so sánh với bất kỳ ai. Cậu thích cô, chỉ đơn giản vì cô là Diệp Tiêu.
Cô là Diệp Tiêu mà tất cả mọi người đều cho là hoàn hảo, cũng là Diệp Tiêu mà chính bản thân cô cảm thấy mình không hề hoàn hảo.
Cô không cần phải so sánh với bất kỳ ai.
Bởi vì họ không phải Diệp Tiêu.
“Con bé đang học ở đâu?”
“Cô ấy ở Bắc Kinh.”
“Bắc Kinh...vậy sau khi tốt nghiệp, con bé dự định sẽ làm việc ở đâu? Có muốn đến đây không?”
Nguyễn Vũ Thanh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Mẹ, nếu sau khi tốt nghiệp con muốn đến Bắc Kinh làm việc, mẹ có đồng ý không?”
“Đương nhiên đồng ý rồi, con không cần lo cho mẹ, có chú Trần chăm sóc mẹ là được.” Mẹ nói, kéo tay cậu đặt lên đùi mình, vuốt ve đầu cậu nói, “con trai lớn rồi, nên theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Con trai. trước đây là mẹ không tốt. Lúc con nhỏ, mẹ luôn nổi giận với con, sau này con lên trung học, mẹ lại bị bệnh tật, làm phiền đến con. Mẹ không thể cho con sống trong hạnh phúc, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với con.”
Mẹ nói, mắt ứa lệ, vuốt đầu cậu, hỏi: “Con có tha thứ cho mẹ không?”
Nguyễn Vũ Thanh đưa tay giúp mẹ lau nước mắt: “Con chưa bao giờ trách mẹ, thật đó.”
“Con trai của mẹ thật tốt”, mẹ cậu mỉm cười, hài lòng nhìn cậu, “không chỉ đẹp trai, còn xuất sắc, hiểu chuyện, biết chăm sóc người khác. Cô gái mà con thích chắc chắn cũng là người tốt.”
Mẹ lại nói: “Ngày mai con phải đi tìm người ta, không được chần chừ nữa!”
“Được.” Nguyễn Vũ Thanh cười đáp, “ngày mai đi tìm cô ấy.”
Đêm trước cuộc thi, cậu đến khách sạn sắp xếp hành lý, rồi lập tức đi tàu điện ngầm đến Bắc Kinh.
Hôm đó tuyết rơi rất lớn, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, cậu nhìn thấy cô sánh vai đi bên cạnh một chàng trai khác.
Đường tuyết trơn, cô không giữ thăng bằng được, suýt chút nữa thì ngã. Chàng trai đó luôn nắm chặt cánh tay cô, dìu cô đi.
Có thể thấy chàng trai này chín chắn, tinh tế dịu dàng, và rất ân cần với cô.
Hai nữ sinh đi qua bên cạnh cậu.
“Nhìn kìa! Trình Dĩ Hàng và Diệp Tiêu! Họ thực sự đang yêu nhau à?”
“Họ đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, bọn mình trong hội sinh viên đều biết. Có lẽ là muốn tránh thị phi nên chưa công khai.”
Cậu đứng yên tại chỗ, mi mắt run rẩy, đôi mắt bị gió lạnh làm đỏ lên.
Bỗng nhiên tuyết rơi dày hơn, từ trên đầu và vai cậu rơi xuống.
Dưới chân tuyết đắp thành lớp dày, Nguyễn Vũ Thanh khó khăn bước ra cổng trường. Gió tuyết không ngừng luồn vào cổ áo lông của cậu, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến toàn thân cậu bị đau nhức.
Cảm giác đau đớn làm cho ý thức của cậu càng thêm tỉnh táo.
Mày đến muộn rồi, Nguyễn Vũ Thanh.
Đêm kết thúc cuộc thi, cậu và vài người anh em đã quen trong cuộc thi cùng nhau đi ăn. Trong bữa ăn, một đàn em ở Bắc Kinh nhận được một cuộc điện thoại từ đàn anh tên là Trình Dĩ Hàng.
“Thế nào rồi anh? Hôm nay hẹn hò với chị Tiêu Tiêu có thuận lợi không?”
“Thời tiết lạnh quá, chỉ ăn một bữa rồi đưa cô ấy về. Cô ấy sợ lạnh.”
“Anh biết chăm sóc vợ thật đấy.”
“Anh không chăm sóc cô ấy thì chăm sóc ai?” Chàng trai đầu dây bên kia bật cười, “đừng đùa nữa, ăn xong thì về trường sớm, đừng uống nhiều, chú ý an toàn.”
“Biết rồi, tạm biệt anh!”
“Đàn anh của cậu?” Nguyễn Vũ Thanh hỏi.
“À đúng, Chủ tịch hội sinh viên của khoa, Trình Dĩ Hàng.”
“Cậu ấy có bạn gái rồi?” Nguyễn Vũ Thanh tiếp tục hỏi, rồi giải thích: “Tôi từng nghe bạn bè nhắc đến anh ấy.”
“Bạn gái của anh ấy là hoa khôi của trường chúng tôi, xinh đẹp lại xuất sắc, tính cách cũng tốt. Tất cả chúng tôi đều thấy họ rất xứng đôi, đúng là trời sinh một cặp. Anh Dĩ Hàng rất biết chăm sóc người khác, không chỉ học giỏi mà cũng rất có trách nhiệm, tính cách cũng rất tốt. Bố mẹ của anh ấy đều là giáo sư ở trường chúng tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, rất ôn hòa ấm áp. Nghe nói hai vị giáo sư đều rất thích chị Tiêu Tiêu.”
Động tắc gắp thức ăn của Nguyễn Vũ Thanh ngừng lại chút, im lặng nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt, dường như ngay cả việc nâng cánh tay lên cũng trở nên khó khăn.
Trên thế giới này có người có thể mang đến cho cô ấy nhiều điều tốt đẹp hơn, vậy có gì không tốt?
Cậu nên chúc phúc cho cô.
Nếu không thì còn làm gì được nữa?
Dù sao, cô luôn ghét cậu nhất, chưa bao giờ thích cậu.
Về đến Hồng Kông không lâu, cậu gặp lại Hứa Nguyệt Ngưng trong lớp bóng rổ. Họ cùng chọn một lớp bóng rổ.
Nguyễn Vũ Thanh không ngờ rằng, Hứa Nguyệt Ngưng trông có vẻ dịu dàng, thực ra tính cách lại rất bướng bỉnh. Cô ấy quyết tâm phải thắng trong trận bóng rổ cùng bọn con trai, sau đó sẽ ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói với cậu, cậu thua rồi, Nguyễn Vũ Thanh.
Cậu thua rồi, Nguyễn Vũ Thanh.
Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, cậu nên học cách chấp nhận người khác.
Hứa Nguyệt Ngưng vẫn thường xuyên đến nhà chơi cùng với chú Hứa. Cậu dần dần mở lòng và trò chuyện với cô, phát hiện ra rằng cả hai thực ra khá hợp nhau. Họ có nhiều chủ đề chung, thường cùng chọn một môn học tự chọn và cùng tham gia một dự án thực tập xã hội. Hứa Nguyệt Ngưng rất kiên cường, làm gì cũng muốn cạnh tranh cao thấp với cậu, nếu thắng được cậu, cô sẽ rất vui vẻ. Hứa Nguyệt Ngưng tính tình ôn hòa, nhưng đôi khi cũng có chút bướng bỉnh, nếu cãi nhau, cô nhất định muốn cậu phải nhượng bộ trước.
Không biết từ lúc nào, họ đã làm rất nhiều việc cùng nhau.
Sau đó, Hứa Nguyệt Ngưng tỏ tình với cậu, họ chính thức ở bên nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm việc ở một ngân hàng đầu tư, còn cô làm ở một nhà xuất bản.
Hai năm sau, hai gia đình bàn bạc, dự định sẽ để họ kết hôn.
Một tuần trước đám cưới, cậu gọi điện cho Diệp Phong, hỏi xem có muốn đến dự không.
Diệp Phong đồng ý rất nhanh.
Tối hôm đó, trên đường từ công ty về nhà, cậu bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi — Diệp Tiêu.
Cậu dừng lại một chút, rồi nghe điện thoại.
Người bên kia đã say, nói có chuyện nhất định phải nói với cậu.
Cô nói, cô ghét cậu, rất ghét cậu.
Có giọng đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, rồi cô đã tắt máy.
Gió cuốn xung quanh, Nguyễn Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đột ngột bị cắt đứt, cảm thấy thật châm biếm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sở.
Bị người mình yêu thầm ghét suốt nhiều năm cũng không tính là chuyện gì xấu.
Ít nhất cô vẫn luôn nhớ đến cậu.
Ít nhất, sau khi uống say, cô vẫn còn nhớ rằng cô ghét cậu, còn cố ý gọi điện để nói với cậu chuyện này.
Cậu nghĩ vậy, bỗng dưng trong nhóm Wechat thời trung học có rất nhiều tin nhắn bật lên.
“Quá tuyệt, một đàn em ở Trường Thực nghiệm gửi cho tôi cái này. Chúng ta tốt nghiệp đã bảy tám năm rồi, không ngờ anh Thanh và nữ thần Diệp lại hot lên lần nữa.”
“Họ vẫn đang tương tác ở đây. Không nói đến chuyện họ tìm thấy bức ảnh này ở đâu, nhưng mà hai cái nhan sắc này thật sự quá xứng đôi."
“Ê, anh Thanh đã có vợ rồi, cậu không biết à?”
“Tôi chỉ cảm thán một chút thôi, ai chả biết họ không thành đôi được, nếu có thể thì đã thành từ lâu rồi.”
Nguyễn Vũ Thanh lướt qua các bài viết, nhớ lại cuộc gọi kỳ quặc mà mình vừa nhận, lòng bỗng nặng trĩu, cảm giác như có một tảng đá đè nặng lên trái tim.
Cậu dùng điện thoại đăng ký một tài khoản trên diễn đàn, đặt tên tài khoản bằng những ký tự chữ cái và số lộn xộn, rồi viết một câu ở bình luận: “Diệp Tiêu không thích Nguyễn Vũ Thanh, chỉ ghét cậu ta.”
Giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, dùng cách trẻ con nhất để giải tỏa cảm xúc bất mãn của mình.
Vào một chiều thứ Bảy nào đó của tháng thứ hai sau khi kết hôn, Nguyễn Vũ Thanh đăng nhập lại tài khoản diễn đàn đó.
Thời tiết hôm đó âm u, như sắp mưa, trong phòng phải bật đèn. Cậu mở máy tính để xử lý một vài tài liệu, đột nhiên nghĩ đến hành động đăng ký tài khoản diễn đàn này, cảm thấy thật ngu ngốc, nên quyết định xóa nó đi cho rồi.
Tuy nhiên, khi vừa đăng nhập vào tài khoản, cậu thấy một thông báo trả lời xuất hiện.
Không lâu sau khi cậu đăng bình luận, có một người đã trả lời cậu.
“Giả. Còn bịa đặt sẽ bị chủ bài đăng chặn."
Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện của người này, là Châu Kiệt Luân.
“Tớ thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân nhất. Tớ còn bí mật đăng ký một tài khoản, cậu đoán xem mật khẩu là gì? Là viết tắt của chữ cái đầu của cụm từ "Diệp Tiêu yêu Châu Kiệt Luân", thêm 1314*. Tài khoản chơi game của tớ cũng dùng mật khẩu này, bố mẹ tớ chắc chắn không đoán ra.”
*Giải mã mật khẩu của Tiêu Tiêu: Viết tắt chữ cái đầu của cụm "Diệp Tiêu yêu Châu Kiệt Luân" theo pinyin tiếng Trung sẽ là YXAZJL nha. Còn 1314 nghĩa là một đời một kiếp.
Hồi tiểu học, Diệp Tiêu đã từng nói với bạn nữ bàn dưới như vậy, không hiểu tại sao Nguyễn Vũ Thanh vẫn nhớ mãi.
Đầu óc cậu bỗng trở nên rối loạn, trái tim không chịu khống chế đập mạnh trong l*иg ngực.
Cậu nhấp vào trang cá nhân của người đó, phát hiện nội dung trên trang được đặt ở chế độ riêng tư. Thế là lập tức mở trang đăng nhập, gõ tên người dùng rồi bắt đầu nhập mật khẩu trong hồi ức kia.
Một dãy mật khẩu rất đơn giản, nhưng ngón tay cậu cứ run rẩy, như thể không nghe theo ý mình. Cậu nhập sai nhiều lần mới nhập đúng được mật khẩu, chuyển trang thành công.
Trên trang cá nhân, chỉ có hai câu.
Câu đầu tiên, thời gian đăng là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Nội dung là — Người đáng ghét nhất: Nguyễn Vũ Thanh.
Câu thứ hai, thời gian đăng là hai tháng trước.
Nội dung là — Người tôi thích nhất: Vẫn là Nguyễn Vũ Thanh. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh.
Nguyễn Vũ Thanh ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đầu óc “ầm” một cái trở nên trống rỗng.
Bên tai vang lên tiếng sấm “đùng đùng”, trời đột ngột đổ mưa cùng với tiếng sét ầm ầm đổ xuống.
Cậu nuốt xuống một ngụm, chỉ cảm thấy tầm nhìn mờ mịt, ánh đèn vàng nhạt trước mắt hòa vào nhau thành một mảng. Ngón tay cậu theo phản xạ co lại rồi lại thả lỏng.
“Chồng ơi! Mưa rồi! Anh đóng cửa sổ phòng ngủ lại đi!” Hứa Nguyệt Ngưng vừa tắm xong đứng ở ngoài cửa nói vọng vào.
Cậu hồi thần, ngơ ngác đóng máy tính, định đứng dậy đi đóng cửa, nhưng bỗng dưng không thể di chuyển nổi.
Ngoài cửa là những tán lá rậm rạp bị gió mưa quật mạnh, phát ra âm thanh “xào xạc”.
Nguyễn Vũ Thanh quay đầu, không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, cậu hồi tưởng lại Nguyễn Vũ Thanh năm mười hai tuổi.
Nguyễn Vũ Thanh mười hai tuổi đã quen biết một cô bé giống như công chúa. Nhưng cậu biết, cô không phải là công chúa thực sự. Một công chúa thực sự sẽ không phải giấu kín con người thật của mình. Một công chúa thực sự sẽ không bao giờ không chịu khóc, không dám kêu đau, chỉ có thể thỉnh thoảng khi không có ai mới dám thút thít xoa xoa vết thương của mình.
Cậu không thể kiểm soát được bản thân muốn đối tốt với cô, muốn bao dung và bảo vệ cô, để cô có thể trở thành một công chúa thật sự trước mặt cậu.
Cậu cùng cô làm bài tập, cùng cô vui đùa, cùng nhau cười. Cậu giúp cô lau nước mắt khi cô buồn bã tủi thân, cõng cô đi khi cô bị ốm và mệt.
Cậu hạ quyết tâm rằng sau này sẽ luôn đồng hành cùng cô.
Bởi vì cậu cùng công chúa của mình mãi mãi bên nhau.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười hai tuổi, vì nóng giận mà buông lời ác ý với cô, nói rằng sẽ không quay lại tìm cô nữa. Đêm hôm chia tay, cậu đã lớn tiếng với cãi nhau mẹ vì không muốn chuyển nhà, bị mẹ cưỡng ép kéo lên tàu.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười ba tuổi, sau khi chuyển đến thành phố, mỗi ngày đều nhớ về cô. Cậu chuẩn bị đi tìm cô nhưng lại nhận được tin mẹ tự sát và đang được cấp cứu, ở hành lang bệnh viện chờ đợi suốt một tuần. Cậu lén lút quay lại trường của cô để nhìn cô, nhưng không có can đảm để xuất hiện trước mặt cô, nói với cô một câu.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười lăm tuổi, đạt thành tích thứ hai toàn thành phố trong kỳ thi trung học, được phân vào cùng một trường cấp 3 với cô.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười sáu tuổi, nghe cô nói với mọi người rằng họ không thân, coi cậu như người xa lạ. Thấy cô bị phạt đứng ở hành lang, cậu đã nói dối ]giáo viên chủ nhiệm, chỉ để cô có thể về lớp nghỉ ngơi. Khi phát hiện cô sốt cao trong kỳ thi, cậu kéo rèm lại che gió, khoác cho cô chiếc áo khoác dày, giúp cô chấm bài, dùng bóng mình in trên tường ôm lấy cô.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười sáu tuổi, chủ động tìm chú Lạc giúp cô học ban xã hội, và ước trong năm mới rằng mọi điều ước của cô sẽ thành hiện thực.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười bảy tuổi, nghe cô nói với mình rằng họ không phải là bạn. Thấy cô bị chai bia đập trúng lưng, cậu đau lòng đến không thở nổi, nước mắt lập tức trào ra. Giữa đêm khuya, khi cô bị dị ứng sốt cao, cậu sốt ruột cõng cô chạy giữa trời mưa. Cậu ở bệnh viện nắm tay cô đang ngủ say, giúp cô sưởi ấm, trước khi đi Hồng Kông, cậu đã nhìn cô không biết bao nhiêu lần.
Nguyễn Vũ Thanh của năm mười bảy tuổi, một mình leo núi hơn ba tiếng, treo một lá bùa cầu nguyện cho cô lên cây cầu nguyện trong chùa.
Nguyễn Vũ Thanh của năm hai mươi tuổi, một mình đến Đại học Bắc Kinh, nhìn thấy cô ở bên một chàng trai khác trong khuôn viên trường.
Nguyễn Vũ Thanh của năm hai mươi mốt tuổi, cố gắng thử yêu đương với cô gái khác.
Nguyễn Vũ Thanh của năm hai mươi bảy tuổi, cuối cùng cũng hoàn toàn buông bỏ cô.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, “bịch bịch” gõ vào cửa sổ đang hé mở.
Giữa màn mưa lớn, trời đất chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa.
Cậu đau khổ nhắm mắt lại, bàn tay lại nắm chặt lần nữa. Móng tay cắm vào lòng bàn tay, để lại những vết đỏ.
Quá muộn rồi.
Cơn mưa này đến quá muộn, muộn những mười lăm năm.
Cậu đã dùng mười lăm năm để chờ đợi, rồi dùng cả cuộc đời để tiếc nuối.
Hóa ra câu chuyện giữa họ, lẽ ra có thể không kết thúc vào năm mười hai tuổi.