Nguyễn Vũ Thanh gặp lại Diệp Tiêu vào buổi trưa ngày khai giảng.
Trong nhà ăn, Hoàng Y Trừng cầm cốc cà phê lớn tiếng gọi cậu. Cậu ngước mắt lên nhìn qua đó, thấy cô ấy bị mấy nam sinh đang chơi đùa vô tình đυ.ng phải, khiến cốc cà phê nóng đổ hết lên người nữ sinh đứng cạnh.
Nữ sinh ấy không ai khác, chính là Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu mà cậu mong nhớ suốt ba năm trời.
Nguyễn Vũ Thanh gần như ngay lập tức lao qua đám đông đến chỗ cô, thấy đồng phục trước ngực cô bị cà phê làm ướt dính vào người.
Cốc cà phê vừa mới pha, chắc chắn cô bị bỏng rất đau.
Nguyễn Vũ Thanh cảm thấy khó chịu trong lòng, phản ứng đầu tiên là rất muốn tìm mấy nam sinh kia tính sổ, sau đó lại tự trách mình vì sao lại đồng ý giúp Hoàng Y Trừng mua cà phê.
Cậu cởϊ áσ khoác đồng phục đưa cho cô, rồi thấy Lạc Nhất Xuyên cũng chạy tới, đưa cho cô một chiếc áo khoác khác.
Cuối cùng cô cũng chịu ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn cậu, mà nhìn Lạc Nhất Xuyên.
Rồi cô cầm lấy chiếc áo khoác trong tay Lạc Nhất Xuyên, quay lưng chạy ra khỏi nhà ăn.
Nguyễn Vũ Thanh ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Cô dường như coi cậu như một người xa lạ.
Cô thật sự không nhớ cậu nữa rồi sao? Thật sự dễ dàng quên cậu đến thế sao?
Họ chẳng qua chỉ là chia xa ba năm thôi mà.
“Hai cậu quen nhau à?” Cậu ngỡ ngàng hỏi Lạc Nhất Xuyên.
“Ừ, bọn mình học cùng lớp bổ túc hè.” Lạc Nhất Xuyên chạm vào cánh tay cậu, rồi bất ngờ nói: “Tớ thích cô ấy.”
Nguyễn Vũ Thanh khựng lại một chút, hơi thở như chững lại.
"Thật không đấy anh Xuyên!" Hoàng Y Trừng phấn khởi, hào hứng nói, "chị Tiêu Tiêu là bạn cùng lớp với bọn em, em giúp anh theo đuổi chị ấy nhé?"
Lạc Nhất Xuyên mỉm cười, thoải mái đáp: "Được thôi."
Nguyễn Vũ Thanh không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại ở cửa nhà ăn trống trải, ngẩn ngơ nhìn rất lâu.
"Anh ơi, sao anh với chị Tiêu Tiêu quen nhau vậy?" Hoàng Y Trừng tò mò hỏi, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Bạn cùng lớp tiểu học." Nguyễn Vũ Thanh bình tĩnh trả lời.
"Thật hả! Trùng hợp vậy sao? Hồi tiểu học có phải chị Tiêu Tiêu đã có rất nhiều người theo đuổi rồi đúng không? Anh kể em nghe chuyện hồi nhỏ của hai người đi, em tò mò quá!"
Hoàng Y Trừng luyên thuyên mãi, nhưng Nguyễn Vũ Thanh chỉ cảm thấy phiền, chẳng muốn nói thêm câu nào với cô.
"Chuyện cũ anh không nhớ rõ nữa." Cậu đáp lấy lệ.
Những ký ức thuộc về riêng hai người, sao cậu có thể kể cho người khác nghe chứ?
Đó là đoạn ký ức mà cậu trân quý nhất cho đến tận bây giờ.
Trưa hôm đó, cậu cảm thấy không vui, không có tâm trạng ăn cơm nên ra sân bóng chơi liền hai tiếng.
Khi cậu ôm quả bóng trở về lớp, bất ngờ nhìn thấy Diệp Tiêu xuất hiện ở cửa lớp, trên tay cô cầm chiếc áo khoác mà Lạc Nhất Xuyên đã đưa cho.
Cô thực sự không nhớ cậu nữa rồi sao?
Lạc Nhất Xuyên gọi to tên cô, mỉm cười với cô. Cô quay người lại bước tới, nói chuyện với Lạc Nhất Xuyên mà không nhìn cậu lấy một lần.
Sau đó, cậu và Lạc Nhất Xuyên cùng nhau đi về phía lớp của cô. Cậu nghe thấy Lạc Nhất Xuyên khẽ hỏi, hai người trước đây không phải quen nhau sao?
Cô chỉ lạnh lùng trả lời hai chữ.
Cô nói, không thân.
Tối hôm đó, khi tan học, Nguyễn Vũ Thanh và Hoàng Y Trừng cùng nhau về nhà. Hoàng Y Trừng bỗng nói với cậu: "Anh ơi, chiều nay em nói chuyện với chị Tiêu Tiêu đấy, bọn em có nhắc đến anh nữa."
Bước chân Nguyễn Vũ Thanh khựng lại.
"Em nói với anh chuyện này, nhưng anh đừng giận nhé. Vốn dĩ em nghĩ hai người là bạn học tiểu học, nên em hỏi chị ấy xem anh hồi nhỏ trông như thế nào. Nhưng chị ấy nói chuyện hồi nhỏ chị không nhớ rõ lắm. Sau đó có một nam sinh lớp khác đến tặng trà sữa cho chị ấy, em thấy chị ấy chẳng vui vẻ gì, gần như không có phản ứng. Em mới hỏi chị ấy thích kiểu con trai như thế nào."
Nguyễn Vũ Thanh đột ngột nâng mắt nhìn cô.
"Em còn hỏi chị ấy có thích kiểu như anh không, chị ấy nói là không thích. Nhưng có em thích anh, em chẳng thích ai cả, em chỉ thích mỗi anh thôi." Hoàng Y Trừng nói rồi định dựa đầu vào ngực cậu.
Nguyễn Vũ Thanh lập tức tránh sang một bên khiến Hoàng Y Trừng suýt ngã.
"Sao anh lại đáng ghét thế! Có phải hồi nhỏ anh cũng hay bắt nạt chị Tiêu Tiêu đúng không? Bảo sao chị ấy ghét anh, không nhớ anh!"
Nguyễn Vũ Thanh chưa bao giờ thấy Hoàng Y Trừng phiền phức như thế này.
Vì bà hàng xóm đã chăm sóc cậu rất nhiều, cậu luôn xem Hoàng Y Trừng như em gái ruột mà chăm sóc và chiều chuộng. Nhưng dù có là em gái ruột, cậu cũng có giới hạn của mình.
Hoàng Y Trừng cứ tiếp tục ồn ào bên tai cậu, khiến cậu càng thêm bực bội, nhưng cậu chẳng buồn đôi co với cô nữa. Vì trong lòng cậu có một điều còn phiền lòng hơn.
Người con gái cậu thích, dường như chẳng nhớ cậu là ai nữa rồi. Hoặc có lẽ vì ghét cậu, nên cô mới cố tình giả vờ như không nhớ.
Con người khi lớn lên sẽ thay đổi, cách nhìn nhận về người và sự việc cũng sẽ thay đổi.
Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, có lẽ hồi nhỏ Diệp Tiêu còn thấy vui khi đùa giỡn với cậu, nhưng giờ đây, khi đã trưởng thành, Diệp Tiêu lại bắt đầu ghét kiểu con trai hời hợt như cậu.
Diệp Tiêu đã thay đổi, cậu cũng vậy.
Ví dụ như bây giờ, khi nhận ra Diệp Tiêu không để ý đến mình nữa, cậu sẽ không còn như hồi nhỏ, chạy theo cô hỏi lý do tại sao.
Cũng sẽ không còn như trước, khi biết Lạc Nhất Xuyên thích cô, sẽ thẳng thừng nói với Lạc Nhất Xuyên rằng mình cũng thích cô, hai chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.
Nguyễn Vũ Thanh của hiện tại, đôi khi tự hỏi trong lòng, Nguyễn Vũ Thanh, mày dựa vào cái gì mà nghĩ rằng cô ấy sẽ thích mày?
Từng có rất nhiều nữ sinh trực tiếp tỏ tình với cậu, nói thích cậu, khiến cậu dần coi đó là chuyện bình thường, không hề để tâm. Cứ như thể được con gái thích là một điều dễ dàng với cậu.
Thế nhưng khi đối diện với người con gái mình thực sự thích, cậu đột nhiên lại mất đi tự tin.
Cậu sợ rằng nếu cô không thích cậu thì sao.
Nếu cô không thích cậu, cậu nên làm gì đây?
Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, nếu cô không muốn cậu trở thành hoàng tử của cô, vậy cậu sẽ chọn lùi một bước, làm một kỵ sĩ đứng sau cô. Nếu cô ghét cậu, cậu sẽ không làm phiền cô nữa, không để cô phải khó chịu.
Làm kỵ sĩ của cô là đủ rồi.
Ngày trước cuộc thi, cậu thấy cô mặt mày tái nhợt, ngồi xổm ngoài hành lang vì bị phạt, tim cậu bỗng nghẹn lại, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu cố tình nói dối Vưu Bình, mời Vưu Bình về lớp giảng bài, không màng đến hậu quả. Không làm lớp trưởng nữa thì sao, cậu không chịu được khi thấy cô phải chịu khổ.
Biết cô ốm mà vẫn đi thi, bên cạnh chỗ ngồi của cô là cửa sổ bị hỏng không đóng lại được, rèm cửa cũng hỏng, cậu vừa làm bài bằng tay phải, vừa dùng tay trái kéo rèm chắn gió cho cô. Cậu lấy chiếc áo khoác dày mà giám thị đưa khoác lên người cô, khi giáo viên toán bảo cô chấm bài thi, cậu giật bài từ tay cô, tự mình chấm. Cậu thấy cô mệt mỏi dựa vào tường, đột nhiên muốn đưa tay xoa đầu cô, hỏi cô không khỏe chỗ nào, có uống thuốc chưa. Nhưng trong lòng cậu biết rõ, mình chẳng có tư cách gì để quan tâm đến cô. Chỉ có thể nhân lúc chấm bài, cố gắng dịch người lại gần để cô có thể dựa vào bóng mình, dùng bóng của mình để ôm lấy cô.
Ôm một cái, sẽ không còn khó chịu nữa.
Nguyễn Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô, tim đau nhói từng cơn. Cậu biết rõ cô rất khó chịu. Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ biết rằng, khi nhìn thấy cô như thế, cậu còn khó chịu hơn cô rất nhiều.
Vì biết cô muốn học ban xã hội, nhưng cuối cùng dưới áp lực của bố mẹ và giáo viên lại phải chọn ban tự nhiên, cậu chủ động tìm chú Lạc, nhờ chú ấy giúp cô giải quyết khó khăn. Vào ngày sinh nhật của cô, cậu nhờ Vu Dương trang trí nhà hàng bằng đầy bóng bay màu hồng, vì cô từng nói màu hồng là màu cô thích nhất. Cậu đứng trên sân khấu hát bài của Châu Kiệt Luân tặng cô, vì cậu đã từng hứa sẽ cùng cô đi xem concert của Châu Kiệt Luân. Hoàng Y Trừng muốn cùng cậu song ca bài , nhưng cậu lại cúi đầu lặng lẽ chuyển bài.
Cậu không thể song ca bài đó với Hoàng Y Trừng, chỉ vì câu hát "trên mái nhà cùng người tôi yêu". Nếu đối phương không phải cô ấy, cậu mãi mãi không thể hát ra câu đó.
Sau đó, cậu nhận được tin mẹ mình không khỏe, vội vã chạy về nhà, không kịp nói với cô một câu "chúc mừng sinh nhật".
Chúc mừng sinh nhật, cậu lại lớn thêm một tuổi rồi, công chúa nhỏ của tớ.
Sau khi phân chia ban xã hội - tự nhiên, cô chuyển sang lớp 10 - 16. Cậu biết Lạc Nhất Xuyên vào giờ giải lao không chơi bóng cùng mình là vì sang lớp 16 tìm cô. Vậy nên lần nào cậu cũng chủ động đề nghị đi cùng Lạc Nhất Xuyên.
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ rèm cửa, chiếu sáng hình dáng cô đứng ở cửa lớp. Dưới ánh sáng màu hổ phách ấy, cậu đã nhìn thấy rất nhiều Diệp Tiêu.
Là Diệp Tiêu đang mỉm cười chào hỏi với các đàn em đi ngang qua.
Là Diệp Tiêu kiên nhẫn giúp Cố Gia Nam tính tình cẩu thả tùy tiện chỉnh lại cổ áo đồng phục.
Là Diệp Tiêu thức trắng đêm, đôi mắt lấp lánh ánh nước, ngốc nghếch dùng tay dụi mắt.
Đôi khi cậu nghĩ rằng, Diệp Tiêu trong mắt Lạc Nhất Xuyên có lẽ cũng giống như trong mắt tất cả mọi người. Là một Diệp Tiêu lạnh lùng, ít nói, lịch sự đúng mực, làm gì cũng hoàn hảo một cách dễ dàng.
Nhưng đó không phải là Diệp Tiêu thực sự.
Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh mới biết, Diệp Tiêu rất mệt, rất sợ mắc sai lầm, dễ mất tự tin, vì vậy mới liều mạng học hành đến mức chẳng màng sức khỏe.
Khi Diệp Tiêu quá mệt mỏi, cô cũng muốn tìm người để trút giận, nhưng khi không tìm được ai, cô sẽ chọn cách kìm nén cảm xúc.
Đó là lý do hồi nhỏ mà mỗi khi thấy cậu, cô luôn gào lên: "Cậu đi đâu đấy hả Nguyễn Vũ Thanh!"
Cô đã từng cảnh cáo cậu, cậu không được để tôi tìm không thấy cậu. Nếu cậu dám để tôi không tìm thấy cậu thì cậu chết chắc.
Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh biết rằng, Diệp Tiêu thực ra rất nóng tính, đôi lúc còn đặc biệt vô lý. Dáng vẻ lúc cô đánh người rất hung dữ, sức mạnh hơn hẳn những bạn nữ khác. Nhưng cô cũng vô cùng tốt bụng và ấm áp, thích thể hiện sự quan tâm một cách vụng về, vừa vô tư trêu chọc cậu, vừa không ngừng bảo vệ cậu. Nghe thấy ai nói điều gì đó không tốt về cậu, cô liền tức giận.
Người mà cậu thích, là Diệp Tiêu trong mắt mọi người, cũng là Diệp Tiêu trong mắt cậu.
Cậu thích Diệp Tiêu tốt bụng, cũng thích cả Diệp Tiêu không hoàn hảo.
Người mà cậu thích, trước nay vẫn luôn là Diệp Tiêu.
Hai người họ đóng vai những người xa lạ trong cuộc đời nhau, và đã diễn như thế hơn một năm trời.
Lên học kỳ một của lớp 11, khi đang chơi bóng rổ, cậu gặp một đàn em lớp 10 tên là Diệp Phong. Khi biết cậu thiếu niên ấy là Diệp Phong, cậu bỗng dưng bật cười vô cớ.
Cậu nhớ đến tên Diệp Phong đáng ghét trong miệng Diệp Tiêu. Tại sao Diệp Phong lại thông minh hơn cô, được mọi người yêu quý hơn cô, tự do tự tại hơn cô... Tại sao gia đình luôn so sánh cô với Diệp Phong, mà cô lúc nào cũng thua nó...
Như một cô bé ngốc đáng thương.
Tại sao phải nghe lời người khác nói, tại sao phải so sánh bản thân với người khác?
Trong lòng cậu, Diệp Tiêu luôn là duy nhất.
Cậu muốn nói với cô rằng, dù cô có thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là Diệp Tiêu.
Không ai có thể so sánh với cô.
Bởi vì họ không phải là Diệp Tiêu.
Diệp Phong cởi mở, tự tin, vô lo vô nghĩ, không giống Diệp Tiêu, mà lại giống Nguyễn Vũ Thanh hồi nhỏ hơn.
Diệp Phong kể với cậu, chị cậu hay cáu gắt với cậu, từ nhỏ đã không thích chơi cùng cậu.
Cậu, Diệp Phong và Lạc Nhất Xuyên thường hẹn nhau đến nhà thể dục của trường chơi bóng rổ.
Lạc Nhất Xuyên luôn không ngần ngại nghe ngóng chuyện của Diệp Tiêu từ miệng Diệp Phong. Cậu không xen vào, chỉ đứng một bên yên lặng nghe ngóng.
Giống như tên trộm, muốn nghe ngóng những chuyện liên quan đến cô cũng chỉ có thể đứng một bên nghe trộm.
Về sau, Diệp Phong bắt đầu gọi Lạc Nhất Xuyên là anh rể, Nguyễn Vũ Thanh ngoài mặt anh không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại chẳng dễ chịu chút nào.
Sau này, Lạc Nhất Xuyên phải nghỉ học vì phẫu thuật, nhờ cậu và Diệp Phong giúp chăm sóc cô.
Đến học kỳ hai của lớp 11, một buổi chiều cậu ở lại lớp trực nhật, khi đang giặt khăn lau ở phòng nước, đột nhiên thấy cô đi ngang qua.
Hai người chạm mắt nhau, thấy cô không có ý định nói chuyện với mình, cậu cũng không mở lời.
Rồi cậu nhìn thấy Lục Trạch Viễn lớp 10 cũng đi theo sau cô.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu vứt khăn lau và chạy theo.
Cậu đẩy cửa phòng vệ sinh nữ, thấy Lục Trạch Viễn đang kéo tay cô, cố lôi cô ra ngoài. Lực của Lục Trạch Viễn không nhỏ, khiến cô đau đớn nhăn mặt.
Cơn giận bùng lên. Cậu kéo cô sang một bên, dồn toàn lực đấm mạnh vào mặt Lục Trạch Viễn một cú. Hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, khiến cậu cảm thấy một cú đấm là không đủ, còn muốn đấm thêm vài cú nữa.
Sau đó, Lục Trạch Viễn bỏ chạy, cậu quay lại nhìn cô, càng nhìn càng tức giận.
Cậu không nhịn được nữa, nổi giận với cô, giọng điệu không tốt chút nào, chất vấn cô tại sao gặp chuyện như vậy mà không nhờ cậu giúp đỡ, cô ghét cậu đến mức đó sao?
Cô đã ghét cậu như vậy rồi sao?
Sau đó cô quay lưng lại và khóc.
Có lẽ vì cạu quá hung dữ, cũng có thể vì cô bị những gì vừa xảy ra làm cho sợ hãi. Lý do chắc là vế đầu.
Cô vừa khóc vừa gào lên với cậu, nói rằng cậu nói đúng. Cô ghét cậu, cũng không cần cậu giúp.
Giống như cảnh tượng hôm dọn dẹp lớp học năm lớp 6.
Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên muốn giống như năm đó, nói với cô, cậu ghét mình đi. Cậu ghét mình đi, đừng khóc nữa được không?
Nhưng giờ đây họ đều đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành rồi, lại không biết làm thế nào để nói ra những điều trong lòng giống như hồi còn nhỏ.
Bởi vì hồi nhỏ cô hay khóc, mà lúc nào cũng không mang theo giấy, nên sau khi khóc xong mà không có giấy để lau thì sẽ càng khóc dữ hơn, vì vậy từ đó Nguyễn Vũ Thanh đã hình thành thói quen mang theo giấy ăn bên mình.
Thói quen này, không ngờ lại vô thức giữ cho đến hôm nay.
Nguyễn Vũ Thanh lấy một gói giấy trong túi ra, rút một tờ rồi nhét vào tay cô.
Thấy cô khóc càng lúc càng dữ, lòng cậu càng khó chịu.
Cuối cùng, cậu không thể kìm nén được nữa, thử nói với cô, nếu cô muốn, cô có thể coi cậu là bạn.
Liệu có thể cho cậu một cơ hội, để cậu có tư cách bảo vệ cô khi cô gặp nguy hiểm, ở bên cạnh cô khi cô buồn bã?
Cậu không dám mong cầu nhiều hơn, có thể làm bạn với cô là đủ rồi.
Nhưng cô lại nói với cậu, họ không phải là bạn.
Cô nói, cô không muốn làm bạn với cậu.
Cô đẩy cậu ra rồi chạy ra ngoài, Nguyễn Vũ Thanh đứng tại chỗ, khó khăn kéo ra một nụ cười chua chát.
Thật ra cũng không nhất thiết phải làm bạn.
Cô không muốn làm bạn, thì làm người lạ cũng không sao.
Nhưng Diệp Tiêu, cậu có thể chăm sóc bản thân, bảo vệ bản thân được hay không?
Đừng để người lạ như mình phải lo lắng cho cậu.
Sau ngày hôm đó, cậu tiếp tục đóng vai người lạ trong cuộc sống của cô. Cậu nhận ra cô đang cố gắng tránh né mình, vậy nên cũng cố gắng không xuất hiện trước mặt cô nữa. Có lúc, Cố Gia Nam gọi cậu đi chơi, cậu lo cô sẽ không đi vì không muốn gặp mình, nên lần nào cũng tìm lý do từ chối.
Vào trưa ngày thi giữa học kỳ hai, trên đường đến trường, cậu bị bọn du côn chặn lại. Một mình không đấu lại được nhiều người, cậu bị chúng đè xuống, quỳ trên đất, bị đánh cho thê thảm. Khi thấy một vài học sinh đi ngang qua cầm điện thoại gọi cảnh sát, trong lòng cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, một tên côn đồ đột nhiên nhặt một chai bia trên đất đi về phía cậu, lúc đó, cậu chú ý thấy Diệp Tiêu xuất hiện ở đầu ngõ, lao về phía cậu.
Đầu óc cậu dừng lại, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Tiêu chắn trước mặt, chai bia trong tay tên côn đồ đập mạnh vào lưng cô.
Con ngươi cậu co lại, cơn đau dữ dội truyền đến từ trái tim, còn đau hơn tất cả vết thương trên người cậu cộng lại.
“Diệp Tiêu!” Cậu gọi tên cô, giọng nói nghẹn lại đến mức không thành tiếng, nước mắt đã rơi ra trước khi âm thanh thoát ra. Cậu run rẩy ôm lấy cô, người đã mất ý thức, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô, tay dính đầy máu đỏ tươi.
Cũng ngay lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Vài tên côn đồ lập tức bỏ chạy, cậu đỏ mắt lao về phía tên côn đồ cầm chai bia, nhưng bị cảnh sát đang đến chặn lại.
Hai mắt cậu đỏ ngầu, nước mắt cứ thế không ngừng trào ra, lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân vô dụng đến thế, đến người còn gái mà mình thích nhất cũng không thể bảo vệ được.
Trong bệnh viện, cậu đứng ngoài phòng bệnh chờ bác sĩ xử lý vết thương cho cô, hai bàn tay vô thức siết chặt. Một y tá đi qua nhìn thấy vết thương trên người cậu thì sợ hãi, khuyên cậu nhanh chóng đi xử lý, nhưng cậu không nghe lọt tai, cố chấp đứng bên ngoài cửa phòng bệnh.
Cho đến khi bác sĩ bước ra, nói rằng vết thương của cô đã được xử lý xong, trái tim treo cao của cậu mới dần thả lỏng. Lúc này Hoàng Y Trừng chạy đến, cùng cậu đi xử lý vết thương, rồi lại giúp cậu đi lấy thuốc.
Cậu một mình ngồi trong phòng bệnh, tâm trí có chút mơ hồ.
Chắc chắn là Lục Trạch Viễn đã nói gì đó với cô, nên cô mới đột nhiên xuất hiện. Nhưng, tại sao cô lại lao vào chắn cho cậu một cú như vậy?
Hành động bốc đồng và thiếu lý trí này, không giống như điều Diệp Tiêu có thể làm ra.
Khi thấy cô mở mắt tỉnh lại, cậu hỏi cô: “Tại sao không thi mà chạy đến đây? Tại sao phải lao vào chắn cho tôi?”
Cậu kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô, trong lòng mang theo một hy vọng nào đó, cố gắng tìm kiếm manh mối có thể giải đáp những vấn đề trong lòng mình.
Sau đó, cậu nghe thấy cô nói, cô không muốn nợ cậu.
Sợ rằng mình sẽ mắc nợ, sợ rằng mình sẽ cảm thấy áy náy, sợ rằng mình không trả được ân tindh của cậu.
Vì vậy, cô đã chọn cách để mình chịu đựng cú đánh mạnh nhất.
Đó là câu trả lời của cô.
Cậu cúi đầu, không nói gì thêm. Thực ra cậu rrất muốn nói với cô, cô chưa từng nợ mình cái gì cả.
Những chuyện mình làm vì cậu, đều là mình tự nguyện.
Suy cho cùng, việc thích cậu cũng là mình tự nguuyeejn.
Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, cậu nghe mẹ nói có một chú họ Trần ở Hồng Kông đang theo đuổi bà, muốn chăm sóc bà, hy vọng bà sẽ chuyển đến Hồng Kông sống. Mẹ cậu đã đồng ý với chú đó, sau đó mới đến hỏi ý kiến của cậu.
Cậu nói với mẹ mình cần thời gian suy nghĩ thêm. Mẹ cậu đồng ý, nhưng vẫn chuẩn bị sẵn mọi thủ tục cho cậu.
Tối hôm kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Vu Dương gọi cậu và vài người bạn khác cùng đi chơi ở một biệt thự ở ngoại ô. Cậu không từ chối vì Cố Gia Nam nói chắc chắn sẽ đưa Diệp Tiêu đi cùng. Cậu đột nhiên rất muốn gặp lại cô.
Vừa đến biệt thự, Vu Dương đã gọi cậu ra ngoài chơi bóng rổ, chưa chơi được lâu thì trời bắt đầu đổ mưa lớn, họ đành quay lại biệt thự chơi trò khác. Khi cả nhóm từ ngoài vào, cậu thấy cô phờ phạc ngồi trên sofa, sắc mặt không được tốt lắm, tâm trạng hình như cũng không vui.
Có phải cô mệt không? Nếu mệt thì sao không về phòng nghỉ ngơi?
Cậu không nhịn được muốn quan tâm cô, nhưng sau đó lại tự chế giễu chính mình.
Cô có mệt hay không, vui hay buồn, thì có liên quan gì đến mình?
Cậu ngồi xuống trước bàn trà, Vu Dương nhét vào tay cậu một lá bài, vội vàng bắt đầu trò chơi “người sói”. Cậu rút được vai "người sói”, vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt cô.
Cô bỗng dưng chảy máu mũi, cậu lập tức rút ra hai tờ giấy đưa cho cô. Cô dùng giấy bịt mũi rồi đứng dậy đi về bồn rửa tay, nói với mọi người rằng cô không sao. Những người khác đều ngồi xuống, nhưng cậu vẫn không yên tâm, không thể kiểm soát bước chân mà đi về phía cô.
Rồi cậu nghe thấy cô hỏi mình: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Cậu đúng là có việc muốn tìm cô.
Nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn lại ở cổ họng, Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên không biết nên nói gì với cô.
Cậu muốn hỏi cô, tại sao cái bệnh vặt thường xuyên chảy máu mũi vẫn chưa khỏi? Có đến bệnh viện khám chưa? Bệnh viện ở thành phố không chữa được, sao không đến bệnh viện tốt hơn xem thử?
Cậu muốn nói với cô rằng cậu sắp sang Hồng Kông, có lẽ sau này họ sẽ không còn gặp lại nữa. Thật ra, với cậu mà nói, thành phố này không có ai hay việc gì đặc biệt khiến cậu phải lưu luyến, ngoại trừ cô.
Cậu không nỡ rời xa cô, đến mức cậu sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở lại.
Nhưng có lẽ cô không muốn gặp lại cậu nữa đâu nhỉ.
Cậu nói với cô: “Tôi sắp chuyển trường rồi, đến Hồng Kông. Không quay lại nữa.”
Nhưng nếu cậu không muốn mình đi, mình cũng có thể tìm cách để ở lại.
Cậu có hy vọng mình sẽ ở lại không, Diệp Tiêu?
Rồi cậu nghe cô nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Thuận buồm xuôi gió.
Tối hôm đó, cậu không ngủ được, nên lấy một chai nước lạnh từ tủ lạnh và ra ngoài hít thở không khí. Cơn mưa lớn “lộp độp” rơi xuống, trong màn mưa mờ ảo, Nguyễn Vũ Thanh mơ màng nhớ lại một ngày mưa vào năm mười hai tuổi.
Ngày hôm đó cô nằm trên lưng cậu, hỏi cậu, sau này chúng ta sẽ không tách rời, đúng không?
Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời xa cô.
Lần này cũng vậy, không phải vì cậu muốn rời xa cô.
Mà là cô không muốn cậu ở lại.
Chai nước lạnh nhanh chóng bị uống cạn, Nguyễn Vũ Thanh vứt chai vào thùng rác gần đó, định quay lại tủ lạnh lấy một chai nữa.
Khi đi qua bàn trà trong phòng khách, cậu chợt nhìn thấy chai nước ép rau củ đã uống dở. Cậu không hiểu sao chai nước ép đó lại xuất hiện mặt trên bàn trà, khi phát hiện trong nước ép có thành phần mà cô bị dị ứng, cậu đã nhanh chóng thu dọn chúng vào thùng giấy sau cửa nhà bếp. Cậu vô thức liếc nhìn về phía phòng ngủ của các bạn nữ, thấy Cố Gia Nam dụi mắt, từ từ mở cửa đi ra.
“Diệp Tiêu vào nhà vệ sinh rồi, mãi vẫn chưa thấy ra. Hình như cậu ấy không được khỏe, tới cái đó rồi…”
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa bị vặn, người bên trong hình như không mở được cửa. Cậu đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức gọi tên cô, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Đầu óc Nguyễn Vũ Thanh trống rỗng, lập tức chạy tới và đẩy mạnh vào cửa mấy lần, cuối cùng cũng mở được cửa.
Cạu nhìn thấy cô ngồi dựa vào tường trên sàn, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Cậu đưa tay sờ trán cô, nhưng vì trong lòng hoảng loạn, ngay cả động tác giơ tay cũng run rẩy. Cậu bị nhiệt độ trên trán cô làm cho giật mình rụt tay lại. Thấy cô hít thở khó khăn, cậu nhớ lại chai nước ép rau củ đã bị uống một nửa trên bàn trà, ngay lập tức hiểu ra, quay người cõng cô lên.
Cậu cõng cô lao vào màn mưa, lòng sốt ruột không chịu nổi, nhưng vẫn lo cô sẽ sợ hãi, vừa chạy vừa an ủi cô: “Cậu có chịu chút nữa, chúng ta sắp đến rồi.”
Gương mặt nóng bỏng của cô áp vào vai cậu, hơi ấm lan tỏa đến trái tim cậu, nóng đến mức khiến cậu đau lòng không thôi.
Chạy được một lúc, cậu bỗng cảm thấy chiếc ô hơi nghiêng về phía mình, dường như cô đang cố gắng dùng sức để che ô cho cậu. Bước chân cậu đột ngột chững lại.
Thời gian như quay ngược lại vào năm mười hai tuổi, khi cô nằm trên lưng cậu, cũng đã nghiêng ô về phía cậu như vậy.
Có ngốc không cơ chứ.
Cậu tự hỏi cô trong lòng, che ô cho mình làm gì chứ?
Lại là vì cảm thấy mình làm phiền đến cậu, dùng cách này để trả lại ân tình sao?
“Nguyễn Vũ Thanh.”
Cô đột nhiên khẽ gọi tên cậu.
Nguyễn Vũ Thanh bị kéo trở lại thực tại, nhưng chưa kịp nghe cô nói gì thêm, cậu cảm thấy bờ vai mình nặng thêm một chút, tán ô trên đầu ô rơi xuống trong màn mưa.
“Diệp Tiêu!” Cậu lớn tiếng gọi tên cô, nhưng không nghe thấy cô đáp lại.
Nguyễn Vũ Thanh cũng không biết mình đã chạy đến bệnh viện bằng cách nào.
Cậu không quan tâm đến cơ thể ướt sũng của mình, chỉ biết cõng cô với tốc độ nhanh nhất vào phòng cấp cứu trong bệnh viện, nhìn bác sĩ đặt cô lên giường bệnh tiến hành kiểm tra, cuối cùng cậu dựa vào tường, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào những vết chân dính đầy bùn đất trên nền gạch trắng, thở phào nhẹ nhõm.
Câu nói mà cô chưa kịp nói ra là gì nhỉ?
Chắc chắn không phải là câu níu câu lại.
Có lẽ là nói với cậu rằng cô không cần cậu quan tâm, cô không muốn nợ ân tình của cậu.
Nhưng cậu lại muốn hỏi cô, cậu phải làm thế nào mới có thể ngừng quan tâm đến cô?
Rốt cuộc cậu phải làm thế nào mới có thể ngừng quan tâm đến cô?
Cậu thích cô như vậy.
Trong phòng bệnh cấp cứu, y tá tiêm xong cho cô rồi rời đi.
Nguyễn Vũ Thanh ngồi ở băng ghế bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn dáng vẻ cô ngủ say, nhìn đến xuất thần.
Khi nào cô mới học được cách chăm sóc bản thân đây?
Biết rõ cảm giác khi bị bệnh không hề dễ chịu, vậy mà vẫn cứ để bản thân bị bệnh.
Đúng là đồ ngốc.
Nguyễn Vũ Thanh suy nghĩ, lòng lại lần nữa đau nhói. Cậu đưa tay chạm vào đầu ngón tay cô, xúc cảm vẫn lạnh lẽo như cũ. Cậu nắm lấy tay cô, dùng bàn tay mình ôm lấy nó, cẩn thận ủ ấm cho cô.
Bỗng dưng cậu nghĩ, người sẽ giúp cô ủ ấm tay trong tương lai, sẽ là người như thế nào nhỉ?
Người mà cô sẽ yêu trong tương lai, liệu có yêu cô nhiều hơn cậu hay không?
Liệu có giống như cậu, không giới hạn dung túng cho cô, hiểu được cô, nhìn thấu vỏ bọc kiên cường mà cô ngụy trang không?
Người sẽ cùng cô đi qua suốt phần đời còn lại, nhất định phải yêu cô hơn cả cậu.
Nếu không sao cậu có thể yên tâm được, làm sao có thể cam lòng?
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Gia Nam bước vào. Nguyễn Vũ Thanh nhanh chóng đặt tay cô lại vào trong chăn, đứng dậy khỏi ghế.
“Tiêu Tiêu không sao chứ?” Cố Gia Nam hỏi.
Nguyễn Vũ Thanh ra hiệu cho cô im lặng, gật đầu.
Cố Gia Nam nhìn cậu một lát, rồi kéo cậu ra khỏi phòng bệnh.
“Sao cậu lại thảm hại như thế này?” Cố Gia Nam nhăn mặt thúc giục, “nhanh về nhà tắm rửa thay quần áo đi.”
“Được.” Nguyễn Vũ Thanh đáp.
Cố Gia Nam quay lại phòng bệnh, không lâu sau lại thấy Nguyễn Vũ Thanh đi vào lần nữa, tay cầm hai bình nước chứa đầy nước nóng.
“Đặt dưới tay cậu ấy.” Nguyễn Vũ Thanh nói nhỏ.
Cố Gia Nam ngớ ra, nhận chai nước, thấp giọng hỏi: “Dịch vụ của cậu cũng tận tình quá nhỉ?”
“Y tá đưa cho.” Nguyễn Vũ Thanh dừng lại một chút, bĩnh tĩnh nói.
“Cậu còn chưa đi à? Hay là đợi Tiêu Tiêu tỉnh lại chào tạm biệt rồi hẵng đi?” Cố Gia Nam hỏi.
“Không tạm biệt nữa. Bây giờ đi luôn.” Nguyễn Vũ Thanh nói, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào gương mặt ngủ say của Diệp Tiêu, không nỡ thu lại.
Hãy để cậu nhìn cô thêm lần nữa.
Hãy để cậu nhìn cô thêm lần nữa, công chúa điện hạ của cậu.