Tiếng Mưa Rả Rích

Phiên ngoại 1.2: Nguyễn Vũ Thanh

Bố cậu luôn bận việc kinh doanh trong thành phố, rất ít về nhà. Mẹ anh từ bỏ công việc dạy học ở trường trung học ở huyện, dự định đến dạy tại một trường tư thục có mức lương cao hơn trong thành phố.

Thực ra mẹ không nói cậu cũng biết, bà cố chấp muốn chuyển đến thành phố là để theo dõi bố. Mẹ từng nói với cậu rằng bố rất có thể đã có tình nhân bên ngoài.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn quyết không chịu chuyển đi. Cậu vừa la hét vừa khóc lóc, khiế mẹ cậu tức giận chỉ biết đỡ trán trừng mắt nhìn cậu nói: “Nếu con không đồng ý chuyển đi thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa, cũng đừng có ở cái nhà này nữa!”

Vào buổi tối hôm tốt nghiệp tiểu học, mẹ kéo cậu lên tàu đến thành phố, đến câu tạm biệt cũng chưa kịp nói với cô.

Nguyễn Vũ Thanh phát hiện, kể từ khi chuyển nhà đến thành phố, mâu thuẫn giữa bố và mẹ ngày càng nhiều. Công việc của họ đều rất bận rộn, hầu như rất ít về nhà, về đến nhà cũng luôn cãi nhau không ngừng.

“Bao giờ con mới sửa được cái nết suốt ngày trưng ra bộ mặt cười đùa tí từng của mình hả?” Mẹ đỏ mắt nhìn cậu, “con có biết bản thân con như vậy có bao nhiêu người ghét không? Con phải trưởng thành hơn, Tiểu Thanh."

Thế là, Nguyễn Vũ Thanh học cách kiềm chế bản thân, không còn nói nhiều, không còn vô tư nữa.

Chú dì nhà hàng xóm bên cạnh đi làm xa, trong nhà chỉ có một bà lão. Bà rất tốt, cũng hòa hợp với bố mẹ cậu. Khi bố mẹ bận việc, họ thường để cậu một mình sang nhà bà ấy ăn cơm.

Bà có một cô cháu gái, tên là Hoàng Y Trừng.

Không hiểu sao, trong quá trình chung sống với Hoàng Y Trừng, Nguyễn Vũ Thanh luôn vô thức nhớ đến một cô gái nhỏ khác.

Hoàng Y Trừng miệng ngọt, nói rất nhiều, như một con chuột bám đuôi, lúc nào cũng muốn dính lấy cậu, đi đến đâu cũng theo sát cậu.

Cô bé kia lại không thích nói chuyện, chuyện gì cũng giữ trong lòng, càng không bao giờ chủ động bám lấy cậu, mà lần nào cũng là cậu chạy theo sau lưng cô. Không biết trong khoảng thời gian họ xa nhau, có ai đuổi theo cô, ở bên cô, để cô có thể nói ra những điều trong lòng giống như cậu không.

Hoàng Y Trừng thích gọi cậu là "anh trai", còn cô chỉ hung dữ gọi cậu là Nguyễn Vũ Thanh. Nhưng hình như cậu cũng rất thích cô gọi cả họ cả tên mình như vậy. Cô gọi cậu như thế nào cậu cũng đều thích.

Mỗi khi Hoàng Y Trừng bị thương luôn làm ầm ĩ, chỉ cần thấy một vết thương nhỏ là lại khóc lóc om sòm. Nhưng cô bị thương cũng không khóc, bình thản như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trong khoảng thời gian họ chia xa, cô có bị thương không nhỉ?

Có vẻ như cô luôn biết cách chăm sóc bản thân, chẳng hạn như mang theo băng cá nhân mỗi ngày. Nhưng lỡ một ngày nào đó cô không chăm sóc tốt cho mình thì sao? Không chịu khóc, không chịu nhờ người khác giúp đỡ, như vậy thì người khác làm sao phát hiện ra, làm sao mà giúp cô được?

Bố mẹ Hoàng Y Trừng ở xa, nhưng có bà nội bên cạnh. Bà nội rất tốt với cô ấy, cô ấy lớn lên trong môi trường đầy tình yêu thương. Nhưng mẹ cô bé kia lại khác, thường xuyên nổi giận với cô. Không biết khi buồn, cô có đến quán trà sữa đó nữa không? Sau khi chuyển đến thành phố, cậu đã gửi một email đến quán trà sữa để thu thập ý kiến khách hàng, mong chủ quán có thể đặt một cái đệm cho mỗi chỗ ngồi vào mùa đông. Quán trà sữa cái gì cũng tốt, chỉ là vào mùa đông, ghế ngồi quá lạnh. Mà cô lại sợ lạnh.

Bỗng dưng, cậu lại rất nhớ cô.

Rất muốn đi tìm cô.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, trường học tổ chức cho họ đi tham quan bảo tàng ở huyện F. Cậu rất háo hức muốn đi gặp cô, cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.

Trưa hôm đó, cậu vừa chơi bóng xong ở sân trường, định về nhà tắm rửa rồi xuất phát, thì đột nhiên nhận được một tin nhắn. Tin nhắn viết: Con trai à, sau này mẹ không thể ở bên con nữa, con phải chăm sóc tốt bản thân mình nhé.

Trong đầu của Nguyễn Vũ Thanh vang lên một tiếng "ầm", vừa vội vàng gọi điện cho mẹ vừa lao nhanh về nhà, nhưng điện thoại reo mãi vẫn không ai nghe máy. Khi cậu về đến nhà, những người hàng xóm xung quanh nói với cậu rằng mẹ cậu đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Cậu túc trực ngoài cửa ICU suốt mấy ngày liền, cho đến khi bác sĩ thông báo mẹ cậu đã qua cơn nguy kịch, cuối cùng cậu cũng không gắng gượng nổi nữa, ngã quỵ xuống đất.

Sau này mẹ cậu nói muốn ly hôn, cậu đồng ý. Về sau, tâm trạng của mẹ ngày càng không ổn định, bà được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Bà ngoại đã đón mẹ cậu về nhà mình, vì mẹ không thể tiếp tục ở lại nhà nữa. Cậu sống một mình ở nhà, mỗi ngày bà hàng xóm đều gọi cậu sang ăn cơm, làm rất nhiều món ngon cho cậu. Cậu cảm thấy áy náy trong lòng, nên thường xuyên để Hoàng Y Trừng dùng thẻ ăn của cậu ở trường. Hoàng Y Trừng vẫn thích bám lấy cậu, mỗi ngày đều bám theo sau cậu hỏi có phải cậu không vui không, nói với cậu rằng nếu không vui thì có thể khóc.

Cậu không muốn khóc.

Cậu chỉ là rất nhớ một người.

Có vài lần, cậu nhớ cô bé kia, nhớ đến không sao chịu nổi, cậu bắt xe buýt quay lại huyện, tìm một góc khuất gần trường trung học số 1 chờ cô tan học, rồi lén nhìn cô từ xa.

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với cô.

Bộ dạng hiện tại của cậu, chẳng thể cho cô được gì.

Đặc biệt là niềm vui và tự do mà cô hằng mong muốn.

Thời gian có thể chữa lành vết thương, trong hai năm sau đó, cậu dồn toàn bộ sức lực vào học tập, tự nhủ rằng mình phải nỗ lực hết mình để trở nên tốt hơn.

Chỉ vì cậu nghĩ rằng, cô vẫn đang chờ đợi mình.

Cậu không thể cứ chìm trong sự tự thương hại, không thể bi quan trốn tránh. Nếu không, làm sao đủ tự tin để một lần nữa đến bên cô, bảo vệ cô, đồng hành cùng cô.

Dần dần, cuộc sống của cậu bắt đầu trở lại bình thường, bệnh tình của mẹ cũng tốt lên.

Trong kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu đạt hạng nhì toàn thành phố, rồi cậu nghe tin, người đứng hạng nhất là một nữ sinh tên Diệp Tiêu.

Sở giáo dục dán danh sách trúng tuyển ở cổng lớn, cậu nhìn thấy tên cô trên bảng danh sách màu đỏ.

Trog khoảng khắc ấy, cậu dường như lại nghe thấy giọng cô hung dữ gọi "Nguyễn Vũ Thanh".

Cậu nhìn chằm chằm vào tên cô rất lâu rất lâu, đứng trước bảng danh sách mãi không chịu rời đi. Những người bạn đến xem danh sách cùng cậu trêu chọc cậu tự mãn quá, mới đậu hạng nhì toàn thành phố đã tự đắm chìm trong hào quang, đến nỗi không muốn đi chơi bóng nữa. Cậu chỉ cười, không quan tâm đến lời trêu chọc của họ. Rồi có người hỏi Diệp Tiêu kia là ai, một học sinh ở trường trung học huyện lân cận sao có thể đạt điểm cao như vậy, hỏi Nguyễn Vũ Thanh có cảm thấy không phục khi thua cô không.

Nguyễn Vũ Thanh không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại trên tên cô.

Câu trả lời trong lòng cậu chưa từng thay đổi. Nếu thua người khác, có lẽ cậu thực sự sẽ không phục. Nhưng nếu thua cô, cậu mãi mãi tâm phục khẩu phục.

Cô chính là nàng công chúa nhỏ kiêu hãnh nhất trong lòng cậu.

Vì cô sợ thua, thua sẽ khóc, thế nên cậu mãi mãi không nỡ để cô thua.

Hai tháng nữa, chỉ hai tháng nữa thôi, cậu có thể gặp lại cô rồi.

Gặp lại người mà cậu đã nhớ mong suốt ba năm dài đằng đẵng, công chúa điện hạ của cậu.