Năm lớp năm tiểu học, Nguyễn Vũ Thanh đến một khách sạn quốc tế trong thành phố tham dự đám cưới của một người bạn của mẹ. Hôm đó, Nguyễn Vũ Thanh đến rất sớm, người lớn bắt đầu ngồi xuống và chào hỏi nhau, cậu cảm thấy buồn chán nên một mình đi dạo ở sảnh tầng một.
Ánh đèn chùm pha lê trong sảnh sáng chói, mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng, có một cậu bé đang chơi ván trượt trên sàn.
Một cô bé váy trắng đứng bên cạnh khóc, nói cậu bé kia đã cướp ván trượt của cô, đòi cậu trả lại cho cô. Có vẻ như cậu bé đang chơi ván trượt của cô bé kia.
“Được thôi, trả cậu.” Cậu bé thu lại nụ cười trên mặt, ôm ván trượt lên, nhưng không tự tay đưa ván trượt cho cô bé, mà là ném mạnh ván trượt về phía cô.
Cô bé không phản ứng kịp, đứng ngây ra tại chỗ. Nguyễn Vũ Thanh vừa định chạy tới, thì thấy một cô bé khác trong bộ váy hồng bỗng xuất hiện, đẩy cô bé sang bên cạnh, sau đó cả hai cùng ngã xuống đất. May mắn thay, cả hai cô bé đều không bị sao.
Cậu bé thấy vậy liền bỏ chạy, nhanh chóng chạy ra khỏi cánh cửa khách sạn.
Cô bé váy trắng ngồi dưới đất khóc oà lên, ngược lại, cô bé váy hồng dù có vẻ ngã đau hơn, nhưng đến tiếng nức nở cũng không nghe thấy.
“Em có bị thương không?” Cô bé váy hồng bình tĩnh hỏi.
Cô bé váy trắng gật đầu, cho cô bé váy hồng thấy nơi bị trầy xước ở khớp ngón tay cái bên phải.
“Không sao, chị có băng cá nhân, dán vào là được.” Cô bé váy hồng móc ra một băng cá nhân, xé bao bì ra và dán lên ngón tay cô bé váy trắng, còn nhẹ nhàng thổi cho cô bé khi dán.
“Cảm ơn chị.” Cô bé váy trắng nói.
Cô bé váy hồng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Sao con lại chạy ra đây?” Một người phụ nữ bỗng từ cửa phòng bước ra, kéo tay cô bé váy hồng, “đám cưới sắp bắt đầu rồi, mọi người đang tìm hoa đồng* kìa, mau đi theo mẹ!”
*Hoa đồng: ý chỉ bé trai bé gái trong đám cưới có nhiệm vụ rải hoa và cầm nhẫn khi trao nhẫn cho cô dâu chú rể.
Người phụ nữ hỏi: “Chân con sao vậy?”
Cô bé váy hồng mím môi, lắc đầu nói: “Không sao ạ.”
“Không sao thì sao còn không đi nhanh lên? Lề mà lề mề!” Người phụ nữ kéo tay cô bé váy hồng mạnh hơn, cô bé cắn môi nhíu mày.
Nguyễn Vũ Thanh đứng sau lan can cầu thang, nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Cô bé này rõ ràng như một công chúa nhỏ, nhưng lại không được nuông chiều như một công chúa, mà ngược lại giống một nàng Lọ Lem hơn, kiên cường ẩn nhẫn, khiến người ta đau lòng.
Công chúa đáng thương thật, cậu cảm thán trong lòng.
Trở lại nơi tổ chức đám cưới, Nguyễn Vũ Thanh ngồi trước bàn tròn, quay đầu nhìn lên sân khấu. Cô dâu và chú rể tay trong tay bước theo tiếng nhạc, nhưng ánh mắt Nguyễn Vũ Thanh lại dừng lại ở cô bé váy hồng đi theo sau cô dâu. Ánh mắt cô hiền hòa, nụ cười đúng mực, Nguyễn Vũ Thanh cảm thấy có chút chói mắt, cậu hạ mắt xuống, rơi vào phần chân váy màu hồng của cô bé.
Chân váy đã che khuất hoàn toàn vết thương trên đầu gối của cô, không nhìn thấy gì. Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không đau.
Đau như vậy mà vẫn còn cười tự nhiên như thế được, làm sao mà cô làm được vậy?
Lần thứ hai Nguyễn Vũ Thanh nhìn thấy cô bé này là trên màn hình lớn trong khuôn viên trường.
“Ê, Diệp Tiêu lên tivi rồi!”
“Nữ thần của tớ đẹp quá!”
Nguyễn Vũ Thanh lúc này mới biết, hóa ra cô bé này chính là người mà đám con trai trong lớp thường bàn tán, hoa khôi Diệp Tiêu, học ở lớp 5-3 trường tiểu học ngay cạnh trường cậu.
“Lần trước đi tớ đến hiệu sách có nhìn thấy bạn ấy, định nói vài câu với bạn ấy, nhưng bạn ấy lạnh lùng quá, không thèm để ý đến tớ.”
“Đó là vì cậu xấu!”
“Biến đi.”
“Nghe nói nữ thần chỉ học hành, không xem tivi cũng không chơi game. Nghe bạn cùng lớp của bạn ấy nói chưa từng thấy bạn ấy ăn vặt. Cậu nói nữ thần không ăn vặt thì ăn gì nhỉ? Có phải bạn ấy uống sương mai lớn lên không?”
Khóe miệng Nguyễn Vũ Thanh nhếch lên, nở nụ cười.
Hôm đó tại bàn tiệc đám cưới, người lớn đang trò chuyện, bỗng có một dì nói “hai hoa đồng này đều rất đẹp”, chủ đề câu chuyện liền chuyển sang Diệp Tiêu. Họ bắt đầu nói về mẹ của Diệp Tiêu.
“Cô ấy mạnh mẽ như vậy, lại không được gả vào nhà tốt như em gái, nhưng mà bù lại đẻ được đứa con xuất sắc, nhìn cô bé này xem, xinh đẹp và hiểu chuyện biết bao.”
“Có hiểu chuyện cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà? Nghe nói nhà chồng của cô ấy vì cô ấy sinh con gái mà càng không xem trọng hai vợ chồng họ.”
“Nhưng mà với tính cách của cô ấy, đứa trẻ này cũng đáng thương thật. Năm ngoái, có lần tôi đi đón con từ trường về, mua một túi kem, đúng lúc gặp cô ấy đưa con ra ngoài, tôi định cho con bé một cây kem, nhưng cô ấy lại thẳng thừng từ chối, nói con nhà mình không bao giờ ăn vặt.”
“Cô ấy có giận thì cũng không thể trút lên con trẻ như vậy được chứ, nhìn con bé xem, gầy đến mức nào rồi.”
Nguyễn Vũ Thanh cũng không biết tại sao mình lại thường xuyên nhớ đến hình ảnh của cô bé trong đám cưới hôm đó. Có lẽ vì dì đó cũng giống như mẹ cậu, tính tình không được tốt lắm. Nhưng khác biệt ở chỗ, mẹ cậu chỉ nổi giận với cậu, mà rất ít khi quản lý chuyện của cậu, còn cô thì có vẻ đáng thương hơn một chút.
Có lẽ vì thế, mà cậu cũng thường được các bạn nữ xung quanh gọi là “hoàng tử.” Họ nói thích cậu, nhưng không bao giờ hiểu được con người thật của cậu.
“Ê, lát nữa tan học có đi xem Diệp Tiêu không?” Một cậu bạn bên cạnh hỏi.
“Đi chứ.” Một cậu bạn khác trả lời, rồi quay sang Nguyễn Vũ Thanh nói: “Anh Thanh, tối nay không đi chơi game với cậu nữa đâu, nữ thần của tớ có chương trình trên đài truyền hình, tớ muốn đi xem.”
“Cùng đi đi.” Nguyễn Vũ Thanh nói, “cùng xem xong rồi đi chơi game.”
Hai cậu bạn đều ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.
Sau đó, mỗi lần các bạn nam trong lớp đi xem Diệp Tiêu, Nguyễn Vũ Thanh đều đi cùng họ.
Tại cửa hàng văn phòng phẩm, vài bạn nữ chăm chú chọn vở và bút, còn cô thì nhìn chằm chằm vào chiếc tivi nhỏ ở quầy cửa ra vào đang phát phim truyền hình, ngây người nhìn rất lâu. Cho đến khi các bạn nữ gọi, cô mới bừng tỉnh, đi giúp họ chọn vở và bút.
Tại cửa hàng trang sức, các bạn nữ vừa ăn kem vừa chọn kẹp tóc và phụ kiện, chỉ có cô là tay không, chăm chú giúp người khác chọn đồ, không ăn gì, không mua gì.
Trên con đường rợp bóng cây nhuốm màu hoàng hôn, cậu thấy cô đeo ba lô ngồi bên đường cho chó con ăn, nhẹ nhàng vỗ đầu chú chó.
“Mẹ không cho chị nuôi chó con, chị không mang em về nhà được. Buổi tối trời tối em cũng đừng sợ, chị sẽ đến chơi với em mỗi ngày. Em không biết mẹ chị đáng sợ đến mức nào đâu, còn đáng sợ hơn cả trời tối.”
Sau này, mẹ nói với cậu muốn cho cậu chuyển sang trường tiểu học bên cạnh, hỏi cậu muốn vào lớp nào.
Cậu gần như không nghỉ ngợi gì nói, lớp ba đi.
Các bạn trong lớp mới rất chào đón cậu. Các bạn nữ thường xuyên nhìn trộm cậu, nhét thư, đồ ăn vặt và quà vào ngăn bàn của cậu. Các bạn nam đều thích chơi với cậu, rất nghe lời cậu, ai nấy cũng gọi cậu là “anh Thanh”.
Tất cả mọi người đều rất thích cậu, ngoại trừ cô.
Ngày cậu chuyển đến lớp, cả lớp đều ngẩng đầu lên, ánh mắt cong cong mỉm cười thân thiện nhìn cậu. Chỉ có cô liếc nhìn cậu một cái, mặt không cảm xúc, cúi đầu tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Nhưng cậu không vì thế mà có ấn tượng xấu về cô, ngược lại còn cảm thấy cô rất đặc biệt và thú vị.
Giống như có một sứ mệnh nào đó, cậu rất muốn đối xử tốt với cô. ]Nguyễn Vũ Thanh mười hai tuổi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nghĩ ra cách đơn giản nhất để làm cho cô vui.
Cậu mua kem cho cô ăn, khen ngợi cô trước mặt mẹ cô, chơi game cùng cô trong giờ tin học. Vì cô làm làm lớp trưởng vệ sinh mà chịu ấm ức, cậu nói với các bạn trong lớp rằng bắt buộc phải nghe lời cô. Vì biết cô không nhớ động tác, thế nên trong giờ học vũ đạo cùng cô, cậu cố ý làm trò hề để thu hút sự chú ý về mình. Cậu nhận ra bức tranh chim nhỏ mà cô vẽ là chính bản thân cô, nên cậu đã vẻ đầy hoa tươi vào bức tranh của cô.
Cậu cũng rất thích trêu chọc cô, sẵn sàng chọc giận cô. Bởi vì cô luôn lạnh lùng, chỉ khi tức giận mới trợn mắt trừng cậu, sẽ đỏ mặt, sẽ ra tay đánh người.
Lúc đó, cậu mới thấy được một Diệp Tiêu thật sự sống động, tự do và chân thật, một Diệp Tiêu mà chưa ai từng thấy.
Nhưng đôi khi cậu cũng làm cô khóc.
Thực ra cô không phải là người thích khóc, vì cậu đã tận mắt nhìn thấy, lúc cô cãi nhau với người khác cũng không khóc, bị phê bình cũng không khóc, ngã bị thương cũng không khóc.
Hình như như chỉ khi ở trước mặt cậu, cô mới đặc biệt thích khóc, một khi khóc thì rất dữ dội. Nhưng cô cũng rất dễ bị chọc cười, cười lên trông rất đẹp.
Có lần, cô không kiềm chế được, tủi thân mà kể lể với cậu, nói ra tất cả những bất mãn và uất ức trong lòng. Diệp Tiêu gần như luôn đạt điểm tuyệt đối môn ngữ văn, khi khóc lóc lại nói năng lộn xộn, một giây trước còn tủi thân khóc, giây sau lại bắt đầu hung dữ đe dọa cậu. Cô nói con người thật của Diệp Tiêu tính tình rất tệ, trong lòng cậu lại không cho là như vậy.
Cô không biết con người thật của Diệp Tiêu đáng yêu đến mức nào.
Cô gái đáng yêu như vậy, không nên sống không hạnh phúc như thế, càng không nên chịu đựng nhiều uất ức như vậy.
Cô gái đáng yêu như vậy, đáng ra phải như một công chúa, được mọi người xung quanh nuông chiều vô điều kiện.
Nhưng không ai biết nỗi buồn và nỗi uất ức của cô, cô cũng không bao giờ chịu bộc lộ bản thân trước mặt bất kỳ ai.
Sau đó cậu nghĩ, thôi vậy, cô có cậu là đủ rồi.
Dù sao cậu sẽ luôn nuông chiều cô, không có giới hạn mà bao dung chấp nhận cô.
Ai bảo cô chỉ chịu bỏ hết phòng bị khi ở trước mặt cậu, giống như một công chúa kiêu ngạo và ngang bướng.
Nguyễn Vũ Thanh mãi mãi không thể quên cái ngày mưa của học kỳ hai lớp sáu.
Hôm đó cô không khỏe, không đi nổi, cậu đã cõng cô đến lớp học piano.
Cô tựa vào lưng cậu hỏi mình có nặng không, còn cố ý nghiêng ô che cho cậu.
Cậu trêu cô, hỏi cô rằng mình có thể nói thật hay không, nhưng trong lòng lại nói với cô, cậu không nặng đâu.
Cậu không nặng đâu.
Sau này nếu cậu không thoải mái, có thể yên tâm dựa vào lưng mình.
Mình có thể cõng cậu đi mãi.
Sau đó, cô lại hỏi cậu, trong tương lai chúng ta sẽ không chia ly, đúng không?
Cậu nói đương nhiên.
Cậu tin rằng trong tương lai, họ sẽ luôn đi cùng nhau, mãi mãi không chia xa.
Ngày tốt nghiệp tiểu học, có rất nhiều người tặng quà cho cậu. Nguyễn Vũ Thanh vốn không chú ý mọi người tặng gì cho mình, cho đến khi thấy món quà mà Thường Hinh Nguyệt tặng, cậu mới chú ý.
Thực ra cậu không có ấn tượng gì với bạn nữ này, chỉ là món quà bạn ấy tặng rất đặc biệt, là một album nhạc có chữ ký. Nguyễn Vũ Thanh nhớ Diệp Tiêu rất thích Châu Kiệt Luân, bỗng muốn mua một album có chữ ký của Châu Kiệt Luân tặng cho cô.
Cậu đến lớp của Thường Hinh Nguyệt tìm cô ấy, cô ấy nói album đó lấy ở cửa hàng băng đĩa của người thân, cần phải đặt trước. Trong kỳ nghỉ, cô có thể giúp cậu đặt trước, đợi đến tháng Chín sẽ mang album đến cho cậu.
Cậu vui vẻ cảm ơn cô, hẹn tháng Chín khai giảng gặp lại.
Cậu không biết tại sao hôm đó Diệp Tiêu lại đột nhiên nổi giận với mình.
Cô trông rất tức giận nhưng không chịu nói lý do, khi cậu hỏi cô, cô quay lưng bỏ đi, không thèm để ý đến cậu.
Không để ý cũng được, cô còn nói đã ném món quà định tặng đi, khiến cậu không hiểu sao tự nhiên mình lại mất đi món quà tốt nghiệp đó.
Nguyễn Vũ Thanh cũng rất tức giận.
Cậu không còn đuổi theo cô nữa, đứng im tại chỗ hăm dọa cô.Cậu nói, nếu cậu không đợi mình, mình sẽ đi, đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Diệp Tiêu vẫn không đợi cậu, tức giận trở về nhà.
Nguyễn Vũ Thanh nghĩ ngày mai nhất định phải đến nhà cô, lấy lại món quà thuộc về mình.
Đó là món quà cô đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh không ngờ được rằng những lời hăm dọa của cậu hôm đó lại trở thành sự thật.
Họ của nhiều năm sau trong tương lai sau này, chia ly ở con đường rợp bóng cây thuở ban đầu ấy.