Ngày đám cưới của Nguyễn Vũ Thanh, Hứa Nguyệt Ngưng đã phát trực tiếp lễ cưới trên nền tảng phát sóng. Lần đầu tiên trong đời, Diệp Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh khi anh nhìn người con gái mà cậu yêu trong đời này, trao nhau lời thề và hứa hẹn tương lai.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống màn hình điện thoại. Người đàn ông trong video mặc vest, đó là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ của cậu trong bộ trang phục đó.
Bất chợt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một cậu bé đẹp trai, mười hai tuổi, làn da trắng sáng, đôi mắt to lấp lánh áng sáng tự do. Cậu bé đó rất tốt với cô, cậu đã mua kem cho cô ăn, an ủi cô mỗi khi cô khóc, cõng cô đi học vào những ngày mưa, bao dung tất cả những tính xấu và khuyết điểm của cô, nói rằng Diệp Tiêu xứng đáng được yêu, mở ra cho cô cánh cửa đến với tự do và hạnh phúc.
Đó là Nguyễn Vũ Thanh của năm mười hai tuổi.
Sau này cậu bé ấy không từ mà biệt, Diệp Tiêu rất nhớ cậu, liều mạng chỉ vì muốn gặp lại cậu. Khi cậu bé ấy lần nữa xuất hiện, mười sáu tuổi, cậu đã trở thành một thiếu niên đẹp trai trong bộ đồng phục sạch sẽ. Cậu thiếu niên đi bên một cô gái khác, Diệp Tiêu tự nhủ không được lại gần cậu, nhưng trái tim cô lại không nghe lời. Cậu vẫn thu hút cô như thế, vẫn là người hiểu cô nhất, vẫn là người có thể kéo theo mọi cảm xúc của cô giữa dòng người đông đúc.
Đó là Nguyễn Vũ Thanh của năm mười sáu tuổi.
Hình ảnh cậu thiếu niên năm mười sáu tuổi dần dần hòa quyện với hình ảnh người đàn ông trước mắt, năm tháng họ vắng bóng nhau đã để lại những vết tích mờ nhạt trên gương mặt cậu.
Những vết tích này khiến khuôn mặt cậu trở nên xa lạ hơn, nhưng Diệp Tiêu vẫn có thể nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô nhìn theo bóng lưng của cậu, đằng đẵng suốt mười lăm năm.
Sự quen thuộc của cô với cậu, sớm đã hòa vào từng cảm xúc có liên quan đến cậu, khiến cô khắc cốt ghi tâm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn hình lớn phát lại những ký ức yêu đương kéo dài bảy năm của cô dâu và chú rể.
Đây là năm thứ bảy Nguyễn Vũ Thanh và Hứa Nguyệt Ngưng cùng nhau trải qua.
Diệp Tiêu bị Nguyễn Vũ Thanh bỏ lại ở năm đầu tiên họ gặp nhau.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Diệp Phong cũng đã đăng ký kết hôn với bạn gái mà cậu bắt đầu hẹn hò từ năm thứ hai đại học. Diệp Tiêu đã gặp cô gái này, cô ấy rất xinh đẹp, chăm chỉ cầu tiến, tính cách điềm đạm dịu dàng, tên là Sở Vãn.
Vì lý do công tác, Diệp Phong đã đến Bắc Kinh trước khi kết hôn. Cô và Diệp Phong đã lâu không gặp, cả hai hẹn nhau uống vài ly vào ngày hôm sau khi cậu giải quyết xong công việc.
Ngày hôm đó, Diệp Phong liên tục uống rượu, tâm trạng có vẻ không được vui, tâm sự chồng chất, trông giống như là đang mượn rượu giải sầu.
Cậu có gì mà buồn chứ? Diệp Tiêu không hiểu.
“Hôm qua, em gặp lại một bạn học cũ, là con gái. Em sống đến chừng này rồi, chưa bao giờ gặp ai kỳ lạ như cô ấy. Cô ấy tỏ tình với em, nói rằng cô ấy thích em, rất nhiều năm rồi.”
“Rồi sao nữa?” Diệp Tiêu hỏi.
Diệp Phong không trả lời câu hỏi của cô: “Cô ấy nói cô ấy thích em, nhưng chị biết không? Bọn em đã xa nhau gần mười năm rồi, cô ấy cũng chưa từng chủ động liên lạc với em. Em chưa từng đổi số điện thoại, Wechat liên kết với số điện thoại, QQ thì liên kết với Wechat, cô ấy muốn liên lạc với em cũng rất dễ, nhưng cô ấy không liên lạc với em, rồi bây giờ cô ấy lại nói thích em.”
Diệp Phong đột nhiên bật cười, ngẩng đầu hỏi Diệp Tiêu: “Chị đã gặp người như vậy chưa?”
Diệp Tiêu ngửa đầu uống một ly rượu, trong lòng nghĩ, sao lại chưa gặp, chính bản thân chị không phải cũng là người như vậy sao?
Diệp Tiêu hỏi: “Tại sao em không liên lạc với cô ấy?”
“Em tưởng cô ấy ghét em, không muốn liên lạc với em, hơn nữa lúc đó em hoàn toàn không biết cô ấy thích em, em tưởng cô ấy thích người khác…”
“Vậy em có thích cô ấy không?” Diệp Tiêu cắt ngang hỏi.
“Em không biết”, Diệp Phong lắc đầu, “em quên rồi.”
Nhưng đã có rất nhiều cô gái từng tỏ tình với em, cũng nói rằng họ đã thầm yêu em nhiều năm, nhưng chị chưa bao giờ thấy em vì họ mà say rượu, cũng chưa bao giờ nghe em nói họ kỳ lạ.
“Chị có biết cô ấy không? Cô ấy tên là…” Diệp Tiêu định hỏi, nhưng bị Diệp Phong cắt ngang.
“Lâm Trữ.”
“Cô ấy tên Lâm Trữ.” Diệp Phong nói.
Diệp Tiêu bỗng nhớ lại kỳ nghỉ hè năm lớp 12, khi cô hỏi nữ sinh ấy có thích ai không, thì nữ sinh ấy đã ngại ngùng gật đầu thừa nhận.
Nhưng khi Diệp Tiêu nhắc đến Diệp Phong, cô ấy không có phản ứng gì, nên Diệp Tiêu khi đó cũng không nghĩ gì nhiều.
Nếu lúc đó Diệp Tiêu có hỏi một câu, người em thích là ai? Thì liệu ít nhất, Lâm Trữ có thể nhận được câu trả lời mà cô ấy muốn biết không?
Đáng tiếc âm sai dương lệch, cô không thể kết nối sợi dây duyên phận giữa họ. Giống như trong suốt nhiều năm qua, không ai có thể kết nối sợi dây duyên phận giữa cô và Nguyễn Vũ Thanh.
Những kẻ nhát gan gửi gắm hy vọng vào sự cứu rỗi của số phận, nhưng cuối cùng lại không thể chờ đợi sự ưu ái của số phận.
Con người tự xưng là tín đồ của duyên phận, nhưng trong thực tại không duyên không phận vẫn không thể buông bỏ chấp niệm trong lòng.
Biết rõ là như vậy, tại sao lại không thể dũng cảm hơn một chút chứ?
Đây có lẽ là điều đáng buồn và đáng thương nhất của những kẻ nhát gan.
Diệp Tiêu giật lấy cốc thủy tinh đầy rượu trong tay Diệp Phong và đặt xuống, nói với cậu: “Hãy yêu Sở Vãn thật tốt.”
Em buông bỏ, chị cũng buông bỏ.
Chúng ta cùng nhìn về phía trước.
Trình Dĩ Hàng lại một lần nữa tỏ tình với Diệp Tiêu vào đêm giao thừa năm đó. Cuối cùng Diệp Tiêu cũng chịu mở lòng,dùng tâm thái bình thản nhất chấp nhận những điều tốt đẹp của Trình Dĩ Hàng đối với cô, khám phá những ưu điểm của Trình Dĩ Hàng, thể hiện mặt chân thục của mình với Trình Dĩ Hàng.
Tối hôm đó, Diệp Tiêu đã kể cho Trình Dĩ Hàng nghe rất nhiều tâm sự trong lòng mình. Cô đã kể cho Trình Dĩ Hàng biết mình lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, kể cho Trình Dĩ Hàng tính cách của mẹ cô, nói với Trình Dĩ Hàng cô chẳng hề hoàn hảo như vẻ bề ngoài.
Trình Dĩ Hàng nắm tay cô nói, không sao cả.
Không sao cả, anh sẽ bao dung tất cả của em.
Cô và Trình Dĩ Hàng chính thức bắt đầu hẹn hò. Trình Dĩ Hàng thường xuyên cùng cô về nhà vào những dịp lễ, mỗi lần về đều mua rất nhiều quà. Anh và bố cô rất hợp nhau, có nhiều chủ đề chung, và luôn dùng tính cách dịu dàng của mình để bao dung và hóa giải tính khí xấu của mẹ cô. Dần dần, những khúc mắc giữa Diệp Tiêu và mẹ cô bắt đầu được tháo gỡ, mối quan hệ giữa bốn người ngày càng hòa thuận và ấm áp, khiến Diệp Tiêu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình đã lâu không thấy.
Năm Diệp Tiêu 29 tuổi, họ bắt đầu lên kế hoạch kết hôn.
Mọi người đều nói, Diệp Tiêu à, sao cuộc đời của cậu lại viên mãn như vậy?
Viên mãn sao?
Sẽ không có ai biết rằng, trong cuộc đời viên mãn của Diệp Tiêu, có một lỗ hổng vĩnh viễn mang tên Nguyễn Vũ Thanh.
Lỗ hổng đó đau đớn vô cùng.
Khiến cô đau đớn rất lâu.
Ngày Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng đi đăng ký kết hôn, ánh nắng rực rỡ, trời trong xanh không một gợn mây. Khi họ bước ra khỏi Cục dân chính, trời bỗng nhiên đổ mưa bóng mây, mưa không lớn lắm, hạt mưa rơi xuống, lại không nghe thấy tiếng mưa.
Diệp Tiêu chỉ nghe thấy tiếng mưa vào năm mười hai tuổi.
Cơn mưa đó rả rích không ngừng, đã làm ướt cả thời thanh xuân của cô.
Năm Diệp Tiêu 27 tuổi, Nguyễn Vũ Thanh kết hôn.
Không ai biết rằng, Diệp Tiêu đã dành trọn mười lăm năm, chỉ để chờ một cơn mưa tạnh.
-------------------
HOÀN CHÍNH VĂN