Sau ngày hôm đó, Diệp Tiêu tiếp tục bận rộn với việc học tập và công việc của hội sinh viên, không cố tình tránh né Trình Dĩ Hàng nữa.
Thông qua Weibo, Diệp Tiêu biết được bạn gái của Nguyễn Vũ Thanh là một nữ sinh cùng khóa tại Khoa Nhân văn của trường, tên là Hứa Nguyệt Ngưng. Ảnh đại diện trên Weibo của Nguyễn Vũ Thanh và Hứa Nguyệt Ngưng luôn nằm trong danh sách truy cập thường xuyên của cô, cô không cố tình nhấn vào xem, chỉ đơn giản là vì mỗi khi mở trang chính của Weibo, cô lại chú ý đến chúng.
Cô thậm chí đã thử gỡ cài đặt Weibo, nhưng vì cần quản lý một số tài khoản Weibo của trường, cô lại phải tải về một lần nữa.
Weibo của Nguyễn Vũ Thanh rất ít khi cập nhật, mà Weibo của Hứa Nguyệt Ngưng lại có nhiều hoạt động hơn.
Thi thoảng, Hứa Nguyệt Ngưng sẽ đăng ảnh tự sướиɠ, đôi khi đăng những ảnh của Nguyễn Vũ Thanh, thỉnh thoảng lại chia sẻ ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên Wechat giữa cô và Nguyễn Vũ Thanh.
Khi thấy Hứa Nguyệt Ngưng đăng ảnh tự sướиɠ, Diệp Tiêu sẽ chú ý quan sát ngoại hình, cách trang điểm và quần áo của cô ấy, qua từng bức ảnh để suy đoán Nguyễn Vũ Thanh thích kiểu con gái như thế nào.
Khi nhìn thấy ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của hai người, Diệp Tiêu sẽ cố gắng phân tích nội dung và giọng điệu của Nguyễn Vũ Thanh, liên tục kiểm tra xem liệu những tin nhắn mà cậu gửi có thể hiện tình yêu của cậu đối với Hứa Nguyệt Ngưng hay không. Nếu có thể, thì tình yêu đó sâu đậm đến mức nào.
Khi nhìn thấy những bức ảnh của Hứa Nguyệt Ngưng chụp cho Nguyễn Vũ Thanh, Diệp Tiêu sẽ vô thức lưu chúng lại. Cô tạo một thư mục trên Baidu Netdisk, trong đó chứa đầy những bức ảnh Nguyễn Vũ Thanh, bao gồm cả những bức ảnh mà các đàn em ở trường Trung học Thực Nghiệm chụp, cũng như những bức ảnh mà Hứa Nguyệt Ngưng chụp.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy.
Hứa Nguyệt Ngưng đôi khi đăng bài trên Weibo rất thường xuyên, nhưng cũng có khi rất lâu mới đăng một bài. Có khi một ngày Hứa Nguyệt Ngưng sẽ đăng rất nhiều bài liên quan đến Nguyễn Vũ Thanh, nhưng cũng có khi liên tiếp đăng nhiều bài trong vài ngày mà không đề cập gì đến Nguyễn Vũ Thanh.
Khi Hứa Nguyệt Ngưng không còn đăng bài nào liên quan đến Nguyễn Vũ Thanh trong một thời gian dài, cũng không còn bất kỳ tương tác nào với Nguyễn Vũ Thanh trên Weibo, Diệp Tiêu không thể không tự hỏi liệu có phải họ cãi nhau rồi hay không.
Nhưng đáng tiếc, trong lòng cô biết rõ, một tài khoản Weibo thì đại diện cho cái gì được chứ, cô cũng không thể nhìn thấy vòng bạn bè Wechat của Hứa Nguyệt Ngưng. Có lẽ Hứa Nguyệt Ngưng chỉ đơn giản là chuyển địa bàn thể hiện tình cảm từ Weibo sang vòng bạn bè mà thôi.
Về mặt hành động, cô có thể không làm phiền, nhưng trong lòng, cô luôn ôm ấp những suy nghĩ may rủi, tự dối lòng rằng, liệu cô có thể gọi bản thân là một người hào hiệp không?
Một kẻ nhát gan thì có tư cách gì để tự xưng là hào hiệp? Ngay cả Diệp Tiêu cũng khinh thường chính mình.
Thời gian từng ngày cứ thế trôi qua.
Bốn năm đại học nhanh chóng trôi qua, chỉ chớp mắt, họ đã tốt nghiệp. Nghe Diệp Phong nói, Nguyễn Vũ Thanh làm tại một ngân hàng đầu tư ở Hồng Kông, còn Hứa Nguyệt Ngưng thì làm việc tại một nhà xuất bản ở Hồng Kông.
Vào năm cuối đại học, Diệp Tiêu đã vượt qua kỳ thi luật và nhận được chứng chỉ hành nghề luật sư. Sau vài lần gửi hồ sơ và phỏng vấn, cô đã nhận được một lời mời làm việc từ một công ty luật nổi tiếng ở Bắc Kinh. Sau đó, cô hoàn thành kỳ thực tập một cách suôn sẻ và được giữ lại làm việc tại công ty đó.
Tại công ty luật này, cô lại gặp lại Trình Dĩ Hàng. Sau một năm tốt nghiệp, Trình Dĩ Hàng gần đây đã từ bỏ công việc ở một công ty luật khác để đến công ty này.
Không có sự ngượng ngùng như dự đoán, Trình Dĩ Hàng vẫn đối xử với cô dịu dàng và lịch thiệp như vậy, luôn quan tâm giúp đỡ cô. Nhờ sự hỗ trợ của Trình Dĩ Hàng, cô nhanh chóng làm quen với công việc, dần dần từ một trợ lý luật sư trở thành một luật sư trẻ có thể tự mình đảm đương công việc.
Ngày tháng sau khi đi làm cứ vậy trôi qua.
Sau khi đi làm, tần suất đăng bài của Hứa Nguyệt Ngưng trên Weibo càng ngày càng thấp, Nguyễn Vũ Thanh cũng vậy. Cùng với sự bận rộn trong công việc, Diệp Tiêu cũng ít khi vào Weibo để xem bài viết của họ nữa.
Chỉ khi thỉnh thoảng phải tăng ca đến tối, cô ôm cốc cafe nóng đi trên con phố, nhìn thấy những chàng trai trẻ vóc dáng cao gầy mặc vest đi lướt qua bên cạnh cô, cô sẽ đột nhiên nhớ đến cậu.
Giờ đây họ đều đã trưởng thành.
Bất tri bất giác, họ đã xa cách lâu tới vậy rồi.
Cậu chắc chắn sẽ không nhớ tới cô đâu nhỉ?
Cậu chẳng có lý do gì để nhớ tới cô cả.
Vào một ngày của một năm sau, Diệp Tiêu đang lật giỏ tài liệu trong văn phòng, bỗng nhận được tin nhắn Wechat của Diệp Phong.
"Chị, tháng sau em phải đi Hồng Kông một chuyến, tiền tiêu vặt tháng này của em hết rồi, chị cho em vay ít lộ phí đi."
"Đi Hồng Kông?" Diệp Tiêu hỏi.
"Anh Thanh kết hôn." Diệp Phong trả lời.
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm mấy dòng chữ Diệp Phong gửi đến, nhìn rất lâu rất lâu.
Hộp thoại trò chuyện hiển thị "Diệp Phong vỗ bạn*."
*Đây là một chức năng trong cuộc trò chuyện trên Wechat, nhắc nhở đối phương nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Cô hồi thần, lần đầu tiên không đặt đầu kiện với câu, cứ thế chuyển tiền đi.
"?"
"Chị sao đấy?" Diệp Phong nghi ngờ hỏi.
Diệp Tiêu không trả lời cậu, tắt màn hình và ném điện thoại sang một bên.
Cả ngày hôm ấy, Diệp Tiêu ngồi ở bàn làm việc, đôi tay không ngừng bận rộn, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại có phần hoảng loạn, rõ ràng là đang không tập trung.
Nguyễn Vũ Thanh sắp kết hôn rồi.
Hồi ức giống như đèn l*иg quay tròn cứ thế hiện lên trước mắt cô một cách không thể kiểm soát. rõ ràng là những ký ức đã trôi qua lâu như thế rồi, nhưng lúc này lại rõ ràng như mới chỉ ngày hôm qua.
Cô nhớ lại ngày khai giảng năm lớp sáu hồi tiểu học ấy, cậu lấy thân phận học sinh chuyển trường lần đầu tiên bước vào cuộc sống của cô. Các bạn nam trong lớp hét lớn "Tiêu Tiêu Vũ Thanh", cậu được xếp ngồi bên cạnh cô, vừa ngồi xuống đã hớn hở chào hỏi cô, mỉm cười nhìn chằm chằm cô. Cậu nói: "Bạn học, chúng ta có duyên thật đấy."
Diệp Tiêu thời thơ ấu, không được ăn kem, không được chơi game, không được phạm sai, không được than mệt.
Cậu mua kem cho cô ăn, cùng cô chơi game trong giờ tin học, cố tình trở thành trò cười cho mọi người trong giờ học khiêu vũ, cậu nới với cô chuyện mất mặt như vậy để một mình cậu gánh là được. Cậu sẽ vì cô bị chảy máu múi mà làm ầm lên, sẽ cõng cô đến lớp học piano khi cô đến kì kinh nguyệt vào ngày trời mưa, sẽ nói với cô rằng thực ra con người thật của Diệp Tiêu cũng rất đáng yêu, sẽ bầu bạn bên cạnh cô mỗi khi cô cần cậu, sẽ không có giới hạn mà bao dung những khuyết điểm của cô.
Cậu nói: "Bởi vì cậu là Diệp Tiêu, bất luận cậu biến thành dáng vẻ như thế nào, cậu vẫn là Diệp Tiêu."
Khi Diệp Tiêu học trung học, bị Vưu Bình làm khó, bị Lục Trạch Viễn quấy rối, không chống đỡ nổi những âm thanh và áp lực xung quanh, thường xuyên đổ bệnh.
Cậu gây mâu thuẫn với Vưu Bình, vào ngày thi, cô bị bệnh, cậu lấy áo đồng phục dày khoác lên vai cô, chúc cô năm mới vui vẻ vào đêm giao thừa, hát bài hát của Châu Kiệt Luân vào ngày sinh nhật của cô, xông lên bảo vệ cô khi cô bị Lục Trạch Viễn quấy rối, khi cô bị dị ứng và phát sốt, cậu không màng tất cả, cố chấp cõng cô chạy như bay đến bệnh viện dưới trời mưa lớn.
Cậu hỏi cô: "Cậu ghét tôi, người buồn chẳng phải nên là tôi sao? Sao lại khiến bản thân khổ sở như thế? Có ngốc không cơ chứ?"
Cậu từng nói, họ sẽ mãi bên nhau.
Nhưng bây giờ cậu sắp kết hôn rồi.
Cậu sớm đã quên những lời hứa trẻ con ngày xưa rồi, nhưng cô vẫn cố chấp ghi nhớ.
Nước mắt của Diệp Tiêu "tí tách" rơi trên bàn phím máy tính, hồi ức như những lưỡi đao sắc bén xé nát trái tim cô. Nhiều năm như thế, cô vẫn chẳng thể thích người khác, cô vẫn thích cậu như vậy. Cô thích cậu đến vậy, nhưng mãi vẫn chẳng thể nói với cậu, rốt cuộc cô thích cậu nhiều đến nhường nào.
Nhưng cậu sắp kết hôn rồi.
Tối hôm đó, Trình Dĩ Hàng thắng một vụ án lớn, mời mọi người trong công ty cùng đi ăn.
Trên bàn ăn, tất cả đồng nghiệp đều vui vẻ, cười nói rôm rả, nhưng cô vẫn luôn yên lặng, chỉ lặng lẽ rót bia vào ly, từng ngụm từng ngụm, như thể đó là cách duy nhất để giấu đi những cảm xúc dồn nén trong lòng.
Dường như chỉ khi khiến bản thân chìm trong men say, cô mới có thể ngừng nghĩ đến người kia, quên đi những ký ức giữa hai người.
Nhưng phải uống bao nhiêu ly mới say được đây?
Tại sao vẫn không thể say được chứ?
Rượu dường như đã mất tác dụng, hoàn toàn không thể làm tê liệt thần kinh của cô. Cô cứ uống hết ly này rồi đến ly khác, cảm thấy l*иg ngực càng ngày càng ngột ngạt, ngột ngạt đến mức khiến cô muốn bùng phát.
Cuối cùng, không chịu đựng nổi nữa, cô đứng dậy viện cớ đi vệ sinh, cô chạy vào một góc trong hành lang không người trong nhà hàng rồi rút điện thoại ra, đôi tay run rẩy, mở dãy số đã lưu trong điện thoại từ rất lâu nhưng chưa từng liên lạc ra.
Âm thanh “tút tút” vang lên, tim cô đập mạnh như thể muốn nhảy ra ngoài.
“Diệp Tiêu?” Âm thanh bên kia truyền đến.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Diệp Tiêu bỗng nở nụ cười, nhưng nước mắt lại không chịu khống chế mà tuôn trào.
Là Nguyễn Vũ Thanh.
Người đang nói chuyện với cô, là Nguyễn Vũ Thanh.
Tại sao sau nhiều năm như vậy, đến cả giọng nói của cậu vẫn khiến cô yêu thích đến thế?
Rốt cuộc là tại sao?
“Nguyễn Vũ Thanh.” Diệp Tiêu ngẩng đầu cố nén nước mắt, dùng âm thanh thật nhẹ nhàng gọi tên cậu.
“Cậu uống rượu sao?” Nguyễn Vũ Thanh hỏi.
“Tôi không có!” Giọng cô trở nên hung dữ, nhưng lại nhớ ra Nguyễn Vũ Thanh hình như không thích cô như vậy, cô vội vàng thu liễm lại.
“Tôi gọi cho cậu, là muốn nói một chuyện.” Cô hạ giọng, từ từ nói ra.
“Ừ, cậu nói đi.”
“Nguyễn Vũ Thanh, cậu có biết không, tôi...” Giọng nói của cô nghẹn lại, nói được nửa câu, nước mắt lại tuôn trào.
“Cậu có biết không, tôi luôn rất ghét cậu.” Mắt cô ngấn nước nhưng trên môi lại nở nụ cười, âm thanh ngắt quãng.
Bên tai im lặng trong chốc lát, Diệp Tiêu bỗng nghe thấy một tiếng cười bất đắc dĩ vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tôi biết.” Nguyễn Vũ Thanh nói, “cậu đã nói câu này biết bao nhiêu lần rồi, Diệp Tiêu? Tôi biết cậu ghét tôi.”
“Cậu biết cái gì chứ?” Cô nổi nóng, “cậu chẳng biết gì cả, cậu không biết tôi...”
“Tiêu Tiêu!” Trình Dĩ Hàng đột nhiên xuất hiện ở cuối hành lang, vừa chạy về phía cô vừa lớn tiếng gọi tên cô.
Ý thức của cô bỗng trở về với thực tại.
Hai mắt cô mông lung ngấn lệ sững sờ nhìn điện thoại trong tay, chợt nhận ra mình đang làm gì, vội vàng nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Rốt cuộc mày đang làm gì vậy?
Mày đang làm gì thế, Diệp Tiêu?
Mày định tỏ tình sao?
Cậu ấy sắp kết hôn rồi mà.
Mày chỉ cần giữ lại Nguyễn Vũ Thanh trong hồi ức kia là được rồi, tại sao lại còn làm phiền Nguyễn Vũ Thanh đã sớm thuộc về người khác kia nữa?
Tại sao mày lại làm làm phiền cậu ấy? Làm phiền vợ sắp cưới của cậu ấy?
Có những chuyện dù mày có nói ra hay không cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Trong phòng KTV tối tăm, Diệp Tiêu ngồi co ro trong góc sofa, ôm cốc sữa bò dùng để giải rượu đến thất thần.
Trong phòng, đồng nghiệp bàn tán sôi nổi, tiếng hát trong trẻo từ chiếc micro của đồng nghiệp bên cạnh vang lên, hòa cùng giai điệu du dương, thâm tình triền miên, lấp kín tiếng nói của mọi người, vờn quanh bên tai cô.
Ngón tay Diệp Tiêu cào vào miệng cốc sữa bò, mắt ngấn lệ, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
"Những cảm động nhỏ bé, mưa rơi lả tả, những điều vụn vặt gây ra nỗi đau."
"Con người nhỏ bé, vẫn chưa biết hôn."
"Từ đây trong lòng tôi có một người, là chúng ta ngày xưa với hình dáng nhỏ bé."
"Năm ấy anh di chuyển băng ghế nhỏ, say mê với vở kịch."
"Tôi đang tìm người trong câu chuyện đó, người là phần không thể khuyết thiếu."
"Người ngủ gật dưới gốc cây, còn tôi thì ngốc nghếch chờ đợi."
(Bài hát: Nho nhỏ - Dung Tổ Nhi)
Congười nhỏ bé, vẫn chưa biết hôn.
Tôi nhỏ bé, ngốc nghếch chờ đợi.
Tối hôm đó sau khi về nhà, Diệp Tiêu vẫn còn có chút mơ màng. Cô định vào nhà vệ sinh rửa mặt, bất ngờ nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại.
Một đàn em ở Trường Trung học Thực Nghiệm gửi cho cô liên kết một bài viết trên diễn đàn trường.
“Đàn chị, chị lại nổi tiếng rồi. Giờ nhiều người trong trường đang bàn tán về CP của chị và đàn anh Nguyễn.”
Đàn anh Nguyễn?
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi nhấp vào bài viết đó.
Trong bài viết có ảnh của cô, còn có Nguyễn Vũ Thanh.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào gò má của Nguyễn Vũ Thanh trên màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên dịu dàng sau đó mỉm cười ngớ ngẩn.
Đó là một thiếu niên rất đẹp trai.
Là thiếu niên mà cô đã yêu thầm rất lâu rất lâu, là người hợp với cô nhất trên thế giới này.
Cô lướt xuống trang web, bỗng nhiên thấy một bình luận rất kỳ lạ.
Bình luận viết: “Diệp Tiêu không thích Nguyễn Vũ Thanh, chỉ có sự ghét bỏ.”
“Người này là ai vậy?” Diệp Tiêu nhíu mày.
Cô nhấn nút trả lời, đăng nhập vào tài khoản rồi nhanh chóng gõ một dòng chữ.
“Không đúng. Nếu còn tung tin đồn nữa, sẽ bị chủ bài viết chặn.”
Cô nhìn chăm chú vào bình luận đã gửi một lúc, rồi mở trang cá nhân tài khoản mình ra.
Năm 12 tuổi, cô vì theo đuổi thần tượng, lần đầu tiên lén lút tạo tài khoản diễn đàn Baidu.
Trang cá nhân chỉ có một câu, là viết vào năm cô 12 tuổi, khi cô lần đầu gặp Nguyễn Vũ Thanh.
“Người đáng ghét nhất: Nguyễn Vũ Thanh.”
Cô cười, nước mắt tràn ra, rồi bổ sung thêm một câu.
“Người tôi thích nhất: Cũng là Nguyễn Vũ Thanh. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh.”
Sau khi đăng câu này lên trang cá nhân xong, Diệp Tiêu vứt điện thoại sang một bên, mơ màng đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng trước bồn rửa mặt, ngây người nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trên gương.
Trước mắt là thiếu nữ dù lớp trang điểm trên mặt đã bị nhòe nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, chính là Diệp Tiêu.
Trong ký ức của cô, có rất nhiều hình ảnh khác nhau về Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu năm mười hai tuổi lần đầu gặp Nguyễn Vũ Thanh, nghe cậu nói rằng họ rất có duyên. Diệp Tiêu vui vẻ ăn kem mà Nguyễn Vũ Thanh mua cho trong khuôn viên trường. Diệp Tiêu lau nước mũi, khóc lóc nổi giận với Nguyễn Vũ Thanh. Diệp Tiêu nằm trên lưng Nguyễn Vũ Thanh, nghe cậu nói rằng họ sẽ không bao giờ xa nhau.
Diệp Tiêu năm mười ba tuổi không tìm thấy Nguyễn Vũ Thanh, khóc to trong đại sảnh của viện bảo tàng vì trẹo chân. Diệp Tiêu trong quán trà sữa ôm lấy cốc trà xanh hạ quyết tâm phải thi vào Trường Trung học Thực Nghiệm.
Diệp Tiêu năm mười sáu tuổi nỗ lực hết mình cuối cùng cũng thi vào được Trung học Thực nghiệm. Diệp Tiêu nói với mọi người rằng mình ghét Nguyễn Vũ Thanh. Diệp Tiêu dựa cái trán nóng bỏng vì sốt vào bóng hình phản chiếu trên tường của Nguyễn Vũ Thanh, không nỡ rời đi. Diệp Tiêu ước nguyện dưới những bông pháo sáng rằng sang năm mới sẽ không thích Nguyễn Vũ Thanh nữa.
Diệp Tiêu mười bảy tuổi nói với Nguyễn Vũ Thanh rằng họ không phải là bạn. Diệp Tiêu bỏ thi để mạo hiểm bảo vệ Nguyễn Vũ Thanh. Diệp Tiêu được Nguyễn Vũ Thanh cõng chạy giữa cơn mưa lớn, hy vọng mưa đừng tạnh, trời đừng sáng.
Diệp Tiêu năm mười tám tuổi muốn từ bỏ Đại học Bắc Kinh để đến Hồng Kông tìm Nguyễn Vũ Thanh. Diệp Tiêu ôm bức tranh bị xé nát, vừa đi vừa khóc trên phố.
Diệp Tiêu năm hai mươi tuổi cố gắng hẹn hò với người khác nhưng cuối cùng lại thất bại. Diệp Tiêu mua vé tàu đi Thượng Hải để quyết tâm nói rõ tình cảm của mình với Nguyễn Vũ Thanh. Nhưng ở ga tàu lại nhận được tin Nguyễn Vũ Thanh đã có bạn gái.
Diệp Tiêu năm hai mươi bảy tuổi nghe tin Nguyễn Vũ Thanh sắp kết hôn.
Cô không thể ghép lại một bức tranh hoàn chỉnh về Nguyễn Vũ Thanh, nhưng lại ghép được một bức tranh hoàn chỉnh về Diệp Tiêu, người đã yêu thầm Nguyễn Vũ Thanh suốt bao năm.
Tại sao cậu lại không chịu đợi cô?
Cô là Diệp Tiêu mà.
Là Diệp Tiêu nổi tiếng, có rất nhiều người theo đuổi, là hoa khôi mỗi ngày đều nhận được hàng đống thư tình nhét đầy bàn học.
Diệp Tiêu kiêu hãnh như vậy, tại sao những điều cô thật sự muốn lại không bao giờ có được?
Hôn lễ của Nguyễn Vũ Thanh được định vào ngày 2 tháng 7.
Lúc này, Nguyễn Vũ Thanh đã kết thúc quan hệ yêu đương với người khác.
Còn Diệp Tiêu thì vẫn không học được cách yêu ai khác.
Nhiều năm như vâky, những người thích Nguyễn Vũ Thanh đến rồi lại đi, nối tiếp nhau không ngừng.
Chẳng có ai kiên trì thích cậu hơn Diệp Tiêu.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tiêu chẳng bao giờ thua.
Diệp Tiêu vĩnh viễn không bao giờ thua. Lần này cũng vậy, cô không thua bất kỳ ai trong số họ.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh không thích cô.
Cô luôn chờ đợi, luôn chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thể chờ được một ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh nhìn về phía cô.
Diệp Tiêu chưa bao giờ thua bất kỳ ai, cuối cùng vẫn khiến bản thân thua.
Cô đã khiến mình thua trước Nguyễn Vũ Thanh