Khi học kỳ đầu của năm hai bắt đầu,Trình Dĩ Hàng chính thức tỏ tình với Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu hỏi: “Chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau trước được không?”
Cô muốn nỗ lực thử, xem mình có thể chấp nhận và thích một người mới hay không.
Trình Dĩ Hàng đồng ý với cô.
Vào cuối tuần,Trình Dĩ Hàng mời cô đi ăn ngoài. Anh hỏi cô có thích món nào không, sau đó cô nói món Hồng Kông đi.
Thực ra, Diệp Tiêu chưa bao giờ ăn món Hồng Kông.
Chỉ là cách đây không lâu, cô thấy Diệp Phong đang học đại học ở Thượng Hải đã đăng một bức ảnh ăn uống cùng vài người bạn tại một nhà hàng phong cách Hồng Kông, Nguyễn Vũ Thanh đã bình luận: “Đến tìm anh đi, anh sẽ dẫn cậu thử món Hồng Kông chính hiệu.”
Không biết từ khi nào, Diệp Tiêu không còn thỏa mãn với việc chỉ lén lút theo dõi Weibo của Nguyễn Vũ Thanh và Hoàng Y Trừng nữa. Cô bắt đầu tìm kiếm những manh mối về cậu từ các bài đăng và bình luận của những người bạn mà cậu theo dõi. Cô gần như không tương tác với Diệp Phong trên Weibo, nhưng lại thường xuyên thích những bài viết mà Diệp Phong đã bình luận. Dù biết rằng cách làm này rất trẻ con, nhưng cô vẫn liên tục tìm cách thiết lập một kết nối với cậu, tạo ra một chút cảm giác tồn tại không đáng kể.
Trình Dĩ Hàng dẫn cô đến một quán trà nhỏ và đặt rất nhiều món ăn nổi tiếng trong thực đơn.
Chủ quán là người Hồng Kông, trong lúc cô ấy trò chuyện với những thực khách khác có nói rằng quán của cô ấy trước đây mở gần một Trường Phổ thông ở Hồng Kông, Phổ thông A.
Hầu hết học sinh của Trường Phổ thông A đều đã từng đến quán cô ấy ăn.
Tay cầm đũa của Diệp Tiêu nhẹ nhàng run rẩy.
Ngày hôm đó, cô không cảm thấy đói lắm, nhưng đã ăn hết tất cả các món đã gọi. Trình Dĩ Hàng ăn không nhiều, luôn trò chuyện với cô, nhưng những chuyện anh đã nói, cô nghe xong gần như đã quên hết.
Ngày hôm đó, cô chỉ nhớ rằng cô chủ quán nói, ăn món ở đây cũng xem như đã đến Hồng Kông một lần.
Một học kỳ đã trôi qua, trong khi bận rộn với việc lên lớp và công việc của hội sinh viên, Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng thỉnh thoảng cũng cùng nhau ăn cơm và trò chuyện, đôi khi sẽ cùng nhau đi dạo bên ngoài trường. Họ luôn giữ một khoảng cách an toàn, nói về những chủ đề bình thường trong học tập và cuộc sống. Một lần, khi những người trong hội sinh viên bắt gặp hai người cùng ăn ở căng tin liền nghĩ rằng hai người họ đã hẹn hò.
Có được gọi là hẹn hò không?
Hai người thực sự yêu nhau, làm sao có thể chưa nắm tay nhau? Cô biết điều này không công bằng với Trình Dĩ Hàng, cũng cố gắng thuyết phục bản thân tiến về phía trước. Nhưng lần nào cũng thất bại, cô luôn cảm thấy áy náy với Trình Dĩ Hàng, cũng luôn nói với chính mình, lần sau đi, cho em thêm chút thời gian.
Tính tình Trình Dĩ Hàng vốn đã dịu dàng, với cô anh như có vô vàn sự kiên nhẫn. Nhưng Diệp Tiêu biết, dù kiên nhẫn đến đâu cũng sẽ có ngày bị tiêu tốn hết.
Vào học kỳ hai, vào buổi tối sau khi thi xong môn cuối cùng, Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng cùng đi xem buổi ra mắt của một bộ phim hài. Sau một tuần ôn thi căng thẳng, cô hiếm khi được thư giãn, bỗng nhiên bị một câu thoại trong phim làm cho cười phá lên, cô chủ động kéo tay áo anh, vô thức để mặt mình gần anh hơn, cười hỏi anh có thấy buồn cười không.
Trình Dĩ Hàng lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì, đột nhiên anh nghiêng người về phía cô.
Cô cảm nhận được anh đang thử cô.
Cô biết anh muốn hôn cô.
Thế nhưng cơ thể cô như phản ứng theo bản năng mà tránh né. Cô ngồi thẳng người, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, cầm túi xách đứng dậy một cách bất ngờ, nói một câu “em đi trước” rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Trình Dĩ Hàng không đứng dậy đuổi theo cô, cũng không mở miệng giữ cô lại.
Cô bước đi nhanh chóng, ra khỏi rạp chiếu phim rồi bước lên thang cuốn của ga tàu điện ngầm, thành thạo qua kiểm tra an ninh, quẹt thẻ, hòa mình vào dòng người vội vã, chen chúc trong toa tàu điện.
Trong hai năm đại học, cô gần như đã đi hết tất cả các tuyến tàu điện ngầm ở Bắc Kinh. Cô đã thấy đủ loại người khác nhau, nhưng cô biết rằng, trong số họ sẽ không bao giờ có Nguyễn Vũ Thanh.
Bắc Kinh rộng lớn như vậy, cái gì cũng có, chỉ duy nhất không có Nguyễn Vũ Thanh.
Thật ra, không lâu sau khi vào đại học, cô đã tìm thấy Weibo của Nguyễn Vũ Thanh thông qua Weibo của Diệp Phong.
Sau đó, từ Weibo của Nguyễn Vũ Thanh, cô tìm thấy Weibo của Hoàng Y Trừng.
Hoàng Y Trừng rất ít khi khoe khoang tình yêu trên Weibo .
Cô chưa bao giờ thấy bức ảnh nào của họ, mà chỉ thấy nhiều bài viết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày do Hoàng Y Trừng đăng, mở đầu vẫn là anh trai tôi thế này thế kia.
Cho đến nửa năm trước, Hoàng Y Trừng đã đăng một bức ảnh thân mật với một chàng trai khác kèm theo dòng trạng thái “công khai”.
Diệp Tiêu khi nhìn thấy bài Weibo này, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình như thế nào.
Cô lại quay về xem Weibo của Nguyễn Vũ Thanh, trong đó vẫn chỉ có vài bức ảnh phong cảnh và hình ảnh cậu chơi bóng rổ, không có gì bất thường.
Họ có chia tay không, có liên quan gì đến cô đâu?
Cô tự nói với bản thân như vậy.
Nhưng thực sự thì, nó có liên quan.
Ví dụ như bây giờ, khi Diệp Tiêu chạy trốn khỏi rạp chiếu phim, ngồi trong toa tàu điện ngầm cảm thấy buồn bã một cách khó hiểu, cô bỗng nhiên rất nhớ Nguyễn Vũ Thanh.
Nếu như cô không thể chấp nhận người khác, nếu như ngay cả người tốt như Trình Dĩ Hàng mà cô cũng không thể chấp nhận, vậy cô có thể đi tìm Nguyễn Vũ Thanh không?
Diệp Tiêu cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi.
Trở về phòng ký túc xá, cô nằm trên giường, lật qua lật lại mà không thể ngủ được, cứ thế từ đêm khuya cho đến sáng hôm sau.
Thẩm Chi Hàm sau khi thi xong đã dọn hành lý về nhà, trong lòng Diệp Tiêu cảm thấy khó chịu không chịu nổi, đột nhiên cô rất muốn tìm một người để nói chuyện.
Tìm một người, và kể cho người đó nghe về Nguyễn Vũ Thanh.
Năm giờ sáng, cô lục tìm điện thoại, do dự một hồi rồi gọi cho số điện thoại của Diệp Phong.
“Sớm như vậy, có chuyện gì không?” Giọng Diệp Phong khàn khàn ngái ngủ.
“Em chưa dậy à?”
“…… Bây giờ mới năm giờ.”
Diệp Phong hỏi: “Tìm em sớm như vậy, có chuyện gì không?”
Diệp Tiêu đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Nói như thế nào đây? Nói với Diệp Phong rằng cô thích Nguyễn Vũ Thanh, nhờ Diệp Phong giúp cô một tay sao?
Cô vẫn không thể nói ra được.
“Không có gì, em ngủ tiếp đi.”
“……”
Diệp Tiêu cúp điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn qua Wechat cho Cố Gia Nam.
“Dậy chưa?”
Diệp Tiêu vừa gửi xong tin nhắn thì âm báo cuộc gọi thoại vang lên.
“Tớ đang chạy bộ, cậu là vừa dậy hay không ngủ? Lại mất ngủ à?” Giọng Cố Gia Nam thở gấp.
“Ừ, tớ lại mất ngủ rồi.” Diệp Tiêu nói.
“Hay cậu uống thuốc đông y để điều chỉnh lại cơ thể đi. Còn melatonin không? Cần tớ gửi hai chai cho cậu không?”
“Gia Nam.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Trước đây tớ có nói với cậu rằng một anh khóa trên trong khoa tỏ tình với tớ rồi đúng không?”
“Ừ, không phải cậu nói muốn thử xem sao à?”
“Đã thử, nhưng không thành công. Tớ nhận ra rằng mình hình như không thể thích ai cả.”
“Cậu chưa từng thích ai, nên không biết cảm giác thích một người là như thế nào.”
“Thật ra cũng chẳng có ai thích tớ.”
“Cậu nói gì vậy?” Cố Gia Nam giận đến bật cười, “làm gì có chàng trai nào lại không thích cậu.”
“Ai nói?” Diệp Tiêu cuối cùng cũng nói ra điều mình thực sự muốn nói, “Nguyễn Vũ Thanh thì không thích tớ.”
Diệp Tiêu lẩm bẩm: “Cậu ấy chắc chắn ghét tớ.”
“Nguyễn Vũ Thanh?” Cố Gia Nam nhíu mày, hồi tưởng một chút rồi nói, “cậu ấy không ghét cậu đâu.”
“Bây giờ tớ không còn liên lạc với cậu ấy nữa. Nhưng trước đây khi chúng ta còn học trung học, cậu ấy chưa bao giờ nói ghét cậu. Hai ngươid các cậu, chắc là cậu ghét cậu ấy nhiều hơn thì đúng hơn.”
“Nhưng cậu ấy cũng không thích mình.” Diệp Tiêu lại nói.
“Cậu ấy dám thích cậu sao? Mỗi lần cậu thấy cậu ấy cứ như nhìn thấy kẻ thù ấy. Nếu tớ là cậu ấy, tớ cũng không dám.”
“Vậy cậu cảm thấy…”
Vậy cậu cảm thấy nếu tớ chủ động một lần, liệu cậu ấy có thích tớ không?
“Cảm thấy cái gì?” Cố Gia Nam ngạc nhiên.
“Không có gì.”
“Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa nhé Tiêu Tiêu, cái anh khóa trên của cậu thật sự rất tốt. Từ từ thôi, tình yêu mà, lúc mới bắt đầu tiếp xúc ai cũng không hiểu rõ cả.”
“Ừ, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu, Gia Nam.”
“Ừ, vậy thì cậu dậy nhanh lên, đi ăn gì đó đi.”
Diệp Tiêu kết thúc cuộc gọi, tiếp tục nằm trên giường, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu như lần này cô chủ động một lần thì sao?
Cô muốn chủ động đi tìm cậu ấy một lần.
Đi tìm cậu ấy, gặp cậu ấy, không cần tự tôn, không sợ mất mặt, hoàn toàn thổ lộ những bí mật giấu kín bao lâu nay.
Cô muốn nói với Nguyễn Vũ Thanh rằng tôi chưa bao giờ thật sự ghét cậu, ngược lại, tôi thích cậu, luôn thích cậu.
Tôi chỉ thích cậu.
Cô muốn nói với Nguyễn Vũ Thanh, thời trung học, tôi không phải cố tình không thèm để ý đến cậu, tôi không nói chuyện với cậu, nói ghét cậu là vì cậu ở bên Hoàng Y Trừng.
Tôi rất buồn, rất rất buồn, nên mới đối xử với cậu như vậy.
Cô muốn nói với Nguyễn Vũ Thanh, tôi cố gắng thi vào Trường Trung học Thực Nghiệm là vì muốn gặp cậu, tôi không từ chối Lạc Nhất Xuyên khi cậu ấy muốn gặp tôi cũng là vì muốn gặp cậu, mỗi lần giao bài tập đều đi qua lớp cậu cũng là vì muốn gặp cậu. Tôi thậm chí muốn học Đại học ở Hồng Kông chỉ vì sợ sẽ không gặp lại cậu nữa.
Cô muốn nói với Nguyễn Vũ Thanh, tôi bỏ thi để đi dạy dỗ Lục Trạch Viễn, xông ra con phố phía quán bar chắn chai bia cho cậu, đều là vì tôi thích cậu. Tôi muốn cậu biết, tôi không là Diệp Tiêu chỉ biết dựa dẫm vào cậu, chỉ biết cáu giận với cậu, tôi cũng có thể bảo vệ cậu khi cậu bị thương.
Cô muốn nói với Nguyễn Vũ Thanh, trong những năm tháng chia xa, tôi thật sự rất nhớ cậu.
Vậy nên, Nguyễn Vũ Thanh, cậu có thích tôi không?
Cậu có còn giống như năm mười hai tuổi, nói với tôi rằng tương lai chúng ta sẽ mãi bên nhau không?
Cậu có còn như năm đó, không có giới hạn mà chấp nhận Diệp Tiêu hung dữ và không hoàn hảo này không?
Vô vàn câu hỏi tràn ngập trong lòng Diệp Tiêu, như một cơn lũ cuốn trôi mọi thứ. Cô không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Cô đã chờ đợi quá lâu, quá lâu rồi.
Chờ đợi đến mức những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay đã trở thành một ngọn lửa lớn, bùng nổ mãnh liệt ngay khoảnh khắc Trình Dĩ Hàng cố gắng hôn cô.
Cuối cùng cô không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân bằng cách nói “bắt đầu cuộc sống mới”, bởi vì cô không thể chấp nhận yêu một ai khác.
Bởi vì cô vẫn chỉ thích mỗi Nguyễn Vũ Thanh.
Không ai khác ngoài Nguyễn Vũ Thanh.
Cô lấy điện thoại ra, vào Weibo, lần nữa nhấn vào ảnh đại diện của cậu trong danh sách truy cập thường xuyên, bỗng nhìn thấy bình luận của cậu tối qua rằng hiện tại cậu đang ở Thượng Hải, và sẽ trở về Hồng Kông vào ngày kia.
Trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh không ngừng.
Cô gần như run rẩy mở ứng dụng điện thoại, tra cứu vé máy bay sớm nhất từ Bắc Kinh đến Thượng Hải. Vé máy bay không còn, cô lại bắt đầu tìm vé tàu cao tốc.
Vé có chỗ ngồi đã bán hết, thế là cô mua vé đứng.
Năm tiếng, chỉ cần đứng năm tiếng thôi. Sau năm tiếng, cô sẽ có thể gặp được Nguyễn Vũ Thanh.
Sáng sớm, khoảng năm giờ, trời vừa hừng sáng.
Diệp Tiêu dậy, chọn cho mình chiếc váy yêu thích nhất, trang điểm thật tỉ mỉ, mang theo một cái ba lô rồi ra khỏi cổng trường, lên tàu điện ngầm.
Trên đường đến ga, cô nghe rõ tiếng máu chảy qua thái dương, trái tim trong l*иg ngực đập "thình thịch".
Như thể ngay giây tiếp theo, cô sẽ gặp được Nguyễn Vũ Thanh.
Cô đã thích Nguyễn Vũ Thanh suốt nhiều năm.
Lần này, cô sẽ không nói dối nữa.
Cô sẽ không rút lui, không cứng đầu, không chủ động đẩy cậu ra xa nữa.
Diệp Tiêu đến Nam Bắc Kinh vào lúc hơn bảy giờ sáng. Trong ga đông người qua lại, nhiều cửa soát vé đã có hàng dài người xếp hàng.
Cô tìm được cửa soát vé, xếp hàng phía sau, khi cúi đầu lướt điện thoại, vô thức nhấn vào Weibo của Nguyễn Vũ Thanh một lần nữa.
Cô bỗng thấy một bài đăng mới mà cậu vừa thích, động tác trên tay của cô bỗng dừng lại.
Đó là một bài đăng của một cô gái, nội dung rất đơn giản, chỉ có một bức ảnh và một câu chú thích.
Trong ảnh là bóng lưng của một chàng trai trong bộ áo trắng đứng bên bờ sông Hoàng Phố.
Chú thích chỉ là một cụm từ tiếng Anh đơn giản: my boy.
Bóng lưng của Nguyễn Vũ Thanh.
Chàng trai của tôi.
Đột nhiên, loa phát thanh trong ga vang lên thông báo bắt đầu soát vé. Thế giới của cô dường như bị tắt tiếng, không còn nghe thấy gì nữa.
Đám đông xung quanh và phía sau chen lấn, xô đẩy, liên tục va vào vai cô. Cô đứng ngẩn ra, mơ màng nhìn màn hình điện thoại, như không còn cảm giác, bị đυ.ng mà cũng không nói một lời.
Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống màn hình điện thoại, làm cho hình ảnh mờ đi, không còn nhìn rõ.
Không biết từ lúc nào, soát vé đã kết thúc. Cửa soát vé đông đúc bỗng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một mình cô.
Cuối cùng cô buông điện thoại, ôm đầu gối từ từ ngồi xuống, để cho nước mắt liên tục trào ra từ hốc mắt, từng giọt lớn rơi xuống.
Nguyễn Vũ Thanh sao có thể đáng ghét đến vậy.
Người mà cô ghét nhất trên thế giới chính là Nguyễn Vũ Thanh.
“Cô gái, sao lại khóc vậy? Lỡ tàu à?” Một bà lão đi ngang qua thấy dáng vẻ của cô thì sợ hãi, tiến lại gần, cúi xuống an ủi cô, “không sao, còn chuyến sau mà, chúng ta đi chuyến tiếp theo.”
Cô ngước mắt, nước mắt đầy mặt, lắc đầu, nghẹn ngào nói không rõ: “Đây là chuyến tiếp theo rồi.”
Đây đã là chuyến tàu tiếp theo, nhưng cô vẫn không kịp lên.