Sau khi tàu hỏa dừng trạm, Diệp Tiêu đi tàu điện ngầm đến trường, theo biển chỉ dẫn trong khuôn viên để tìm ký túc xá của mình.
Tháng chín ở Bắc Kinh vẫn còn rất nóng, ánh nắng chói chang xuyên qua những kẽ lá đổ xuống khiến Diệp Tiêu không thể mở mắt. Cô lạc đường, khi rẽ vào một góc đường rợp bóng cây, tình cờ gặp một anh sinh viên tình nguyện mặc đồng phục đang chào đón tân sinh viên.
“Lầu 31... em học khoa nào?” Trình Dĩ Hàng vừa dẫn đường vừa hỏi cô.
“Khoa Luật.” Diệp Tiêu nói.
“Trùng hợp ghê", Trình Dĩ Hàng cười nói, "anh cũng học Khoa Luật, năm nay là năm thứ hai.”
“Chào đàn anh.” Diệp Tiêu lịch sự chào lại.
“Em đến đây một mình à?”
“Vâng, nhà em ở gần đây.”
“Nhà em ở đâu? Hà Bắc? Liêu Ninh?”
“Liêu Ninh ạ.” Diệp Tiêu cười.
“Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em, anh không nghĩ em là người Đông Bắc. Nhưng vừa thấy em một tay xách vali đi một mình, anh lại có suy nghĩ này.” Trình Dĩ Hàng nói đùa, “không ngờ sức lực của em cũng khá lớn đấy.”
Diệp Tiêu chỉ cười, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh một cậu bé.
“Diệp Tiêu, sao cậu không khỏe mà sức lực còn lớn như vậy?”
“Thật khó tưởng tượng, những ngày tháng dài trong tương lai mình sẽ phải chịu đựng sự bắt nạt không ngừng của cậu.”
Diệp Tiêu lơ đãng, khóe môi vô thức cong lên.
“Đàn em?" Trình Dĩ Hàng hỏi, "em tên gì thế?”
“Diệp Tiêu.” Diệp Tiêu đáp, “‘Diệp’ trong cái lá*, ‘Tiêu’ là…”
*Âm Hán Việt của "cái lá": Diệp tử.
‘Tiêu’ trong Tiêu Tiêu Vũ Thanh.
Diệp Tiêu dừng lại một chút: ""Tiêu’ trong Tiêu Tương*.”
*Tiêu Tương (潇湘): là tên gọi khác của sông Tương Giang ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
“Anh là Trình Dĩ Hàng.” Trình Dĩ Hàng tự nhiên giới thiệu, “‘Dĩ’ trong có thể*, ‘Hàng’ trong Hàng không.”
*Âm Hán Việt của "có thể": Khả Dĩ.
“Hay là chúng ta thêm Wechat đi? Anh là hội trưởng bộ phận đời sống của hội sinh viên, phụ trách giải quyết các vấn đề đời sống của các tân sinh viên, nếu em gặp khó khăn gì có thể nhắn tin cho anh bất cứ lúc nào.” Trình Dĩ Hàng cười nói.
“Được, để em quét mã cho, đàn anh.” Diệp Tiêu lấy điện thoại ra và thêm Trình Dĩ Hàng vào Wechat.
Ký túc xá của Diệp Tiêu là phòng bốn người, nhưng vì có hai người là người Bắc Kinh nên không ở ký túc xá, thế là chỉ còn lại Diệp Tiêu và một bạn cùng phòng khác. Bạn cùng phòng cũng là người phương Bắc, tên là Thẩm Chi Hàm.
Vào buổi tối khai giảng, khi trò chuyện ở ký túc xá, không biết từ bao giờ hai người đã nói về những vấn đề tình cảm của nhau.
“Tổng cộng đã trải qua mấy mối tình, nữ thần, thành thật khai báo đi.”
Diệp Tiêu cười: “Tớ chưa yêu đương bao giờ.”
“Không thể nào, ngay cả mối tình đầu cũng không có?”
“Tình đầu…yêu thầm có tính không?” Diệp Tiêu hỏi.
“Cậu? Yêu thầm? Rốt cuộc là nam sinh thế nào mới có thể khiến cậu yêu thầm vậy?”
Diệp Tiêu im lặng, không biết nên trả lời thế nào. Ánh trăng vàng nhạt như một lớp voan mỏng, nhẹ nhàng rơi xuống từ bên ngoài cửa sổ, chiếu vào mắt cô.
“Cậu ấy bây giờ ở đâu? Cũng học ở Bắc Kinh à?”
“Không, cậu ấy ở Hồng Kông.”
“Cậu ấy đã chuyển đến đó từ năm lớp 11.” Diệp Tiêu nhìn về phía ánh trăng lạnh lẽo, bình tĩnh trả lời.
Thẩm Chi Hàm ngẫm nghĩ: “Vậy thì thôi, xa quá. Cậu yêu ai đó trong trường mình đi. Tớ và bạn trai vừa chia tay, vì tớ không muốn yêu xa, nên lúc chọn nguyện vọng hai bọn tớ đã cãi nhau một trận. Kết quả thì khỏi nói rồi, chia tay luôn.”
“Chúng ta cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới, nhất định phải yêu đương một lần ở đại học!” Thẩm Chi Hàm đột nhiên hưng phấn, cầm điện thoại mở Wechat, “để tớ giúp cậu xem trong khoa mình có những chàng trai nào chất lượng....”
“Ê! Cậu thấy đàn anh Trình thế nào? Tớ nghe nói anh ấy chưa có bạn gái!”
Diệp Tiêu cười, thu hồi ánh nhìn dừng lại trên cửa sổ: “Tớ hơi buồn ngủ, chúng ta đi ngủ đi.”
Diệp Tiêu phát hiện từ khi khai giảng, cô và Trình Dĩ Hàng như rơi vào một vòng luẩn quẩn nào đó của số phận. Trong khuôn viên trường rộng lớn như vậy, gần như ngày nào cô cũng gặp Trình Dĩ Hàng.
Khi xếp hàng mua cơm ở cửa sổ căng tin vào buổi trưa, hay lúc trở về ký túc xá từ thư viện buổi tối, họ luôn có thể gặp nhau.
Ngày nộp đơn đăng ký tham gia hội sinh viên, rõ ràng cô muốn đăng ký vào bộ phận tuyên truyền, nhưng hội trưởng của bộ phận đời sống là Trình Dĩ Hàng lại ngồi ở ghế của hội trưởng bộ phận tuyên truyền.
“Đàn anh, sao lại là anh? Em xếp sai hàng à?” Diệp Tiêu vội vàng cúi đầu xem thẻ tên để trên bàn.
“Không, hôm nay hai hội trưởng bộ phận tuyên truyền đều bận, anh đến thay.”
“Được, cứ để đơn đăng ký ở đây, về đợi thông báo phỏng vấn nhé. Chào mừng em gia nhập hội sinh viên.”
Cuối cùng Diệp Tiêu vẫn được chuyển vào bộ phận đời sống. Cô rất nghiêm túc trong công việc của hội sinh viên, sau vài sự kiện, khả năng làm việc của cô đã nhận được sự công nhận từ Trình Dĩ Hàng và các hội viên khác. Các hội viên trong hội sinh viên thường hay trêu ghẹo họ, nói rằng Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng từ ngoại hình đến năng lực đều là một cặp trời sinh.
Cuối kỳ học năm nhất, Trình Dĩ Hàng được bầu làm chủ tịch hội sinh viên của khoa, ngay sau khi nhậm chức đã tổ chức một hoạt động tập thể ngoài trời cho mọi người.
Trong lúc thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, Diệp Tiêu mang theo một chiếc ba lô chứa đầy đồ dùng hoạt động, Trình Dĩ Hàng liền giành lấy ba lô của cô và vác lên vai mình.
Buổi tối khi ăn tối tại nhà hàng, Diệp Tiêu không thể ăn cay, nhưng món ăn trước mặt cô lại đều có gia vị cay, Trình Dĩ Hàng ngồi đối diện Diệp Tiêu đã chủ động đổi chỗ cho cô.
Khi chơi trò chơi “thật hay thách”, Diệp Tiêu không muốn nói thật nên chọn “thách”, nhiệm vụ là phải cõng một chàng trai được chỉ định đi một vòng. Mọi người cố tình trêu ghẹo muốn Diệp Tiêu cõng Trình Dĩ Hàng, nhưng Trình Dĩ Hàng lại chủ động yêu cầu mình sẽ cõng Diệp Tiêu.
Khi Diệp Tiêu dựa vào lưng Trình Dĩ Hàng, cô rơi vào trạng thái mơ hồ, hồi tưởng lại năm lớp 11 khi cô được Nguyễn Vũ Thanh cõng dưới trời mưa lớn khi bị dị ứng và sốt.
Mỗi lần cõng cô, Nguyễn Vũ Thanh đều chọc cô, dọa rằng sẽ buông tay, nhưng tay cậu lại giữ chặt đến mức không thể nào thoát ra được.
Nhưng việc cậu giữ chặt như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trên đường từ nhà hàng về ký túc xá, những ngọn đèn đường sáng lên giữa bầu trời tối đen, làm nổi bật hình dáng của cả khuôn viên trường.
Thẩm Chi Hàm bỗng hỏi cô: “Tiêu Tiêu, cậu có thích đàn anh Trình không?”
“Gì?” Diệp Tiêu ngạc nhiên.
“Cậu không nhận ra là anh ấy thích cậu sao? Nếu không thì sao anh ấy lại tốt với cậu như vậy?” Thẩm Chi Hàm nói.
“Anh ấy vốn dĩ rất tốt mà.” Diệp Tiêu đáp.
“Hôm nay trong lúc làm nhiệm vụ, anh ấy đã cõng cậu, tớ cũng bị phạt cõng đấy, sao anh ấy không cõng giúp tớ? Lúc ăn tối, tớ ngồi cạnh cậu, tớ cũng không ăn được cay, sao anh ấy lại đổi chỗ với cậu mà không phải là tớ? Hơn nữa, có vẻ anh ấy không phải lần đầu chơi trò chơi này, sao lúc cõng cậu lại có vẻ không tự nhiên, thậm chí còn hơi căng thẳng?
“Vậy nên Tiêu Tiêu, rốt cuộc cậu có thích anh ấy không?”
Có thích anh ấy không?
Hình như không thể nói là thích.
Trình Dĩ Hàng rất dịu dàng, Nguyễn Vũ Thanh thì không dịu dàng như vậy. Nhưng Nguyễn Vũ Thanh cũng chưa bao giờ nổi giận với cô, mỗi khi cô tức giận, cậu đều xin lỗi cô, bất kể cậu có sai hay không, cậu đều chủ động xin lỗi.
Trình Dĩ Hàng rất chín chắn, luôn xử lý mọi việc ổn thỏa, không bao giờ làm những việc mà anh không chắc chắn. Còn Nguyễn Vũ Thanh lại là một người liều lĩnh, một khi nóng lên là sẽ bất chấp lao về phía trước, không bao giờ để ý đến đúng sai, cũng chẳng thèm lo đến hậu quả. Nhưng dù vậy, cậu dường như cũng không gặp phải rắc rối gì lớn, mà ngược lại, mọi việc cậu làm đều diễn ra rất suôn sẻ.
Khuôn mặt của Trình Dĩ Hàng hơi tròn, vẻ ngoài ấm áp, không quá gầy, khiến người khác có cảm giác an toàn. Nhưng những nét trên khuôn mặt của Nguyễn Vũ Thanh lại sắc sảo, chỉ khi cười lên, cậu mới mang đến cảm giác ấm áp. Nhưng cậu cũng rất thích cười. Nguyễn Vũ Thanh gầy nhưng cũng có thể mang lại cảm giác an toàn, hơn nữa rất giỏi đánh nhau.
Cô không thích Trình Dĩ Hàng, anh ấy không giống Nguyễn Vũ Thanh.
“Tiêu Tiêu, không phải cậu vẫn còn nghĩ về người mà cậu đang yêu thầm đấy chứ?” Thẩm Chi Hàm ngạc nhiên hỏi.
Diệp Tiêu im lặng, không nói gì.
“Giải thoát cho bản thân đi, Tiêu Tiêu, cậu ấy không xứng, giữa hai người gần như không có khả năng nữa rồi. Hãy nhìn người trước mắt đi, được không? Đàn anh Trình thật sự rất tốt, anh ấy cũng rất tốt với cậu.”
Đúng vậy, hãy giải thoát bản thân đi, Diệp Tiêu tự nhủ trong lòng.
Mày và Nguyễn Vũ Thanh, giữa hai người gần như không còn khả năng nữa rồi.