Suốt cả mùa hè, Diệp Tiêu đều ở nhà, rất ít khi ra ngoài.
Ở huyện hiếm lắm mới có một sinh viên Đại học Bắc Kinh, trên phố treo đầy những lá cờ đỏ thắm, ghi rõ “Chúc mừng bạn học Diệp Tiêu của huyện ta trúng tuyển Đại học Bắc Kinh”.
Từ khi bắt đầu kỳ nghỉ, bố mẹ cô thường nhận được rất nhiều cuộc gọi từ họ hàng và đồng nghiệp, mục đích của những cuộc gọi này đều là hy vọng Diệp Tiêu có thể giúp con cái của họ ôn tập trong kỳ nghỉ hè.
Diệp Tiêu không từ chối, đồng ý ở nhà dạy kèm cho họ.
Diệp Phong thỉnh thoảng lại đến nhà cô, làm bài tập trong phòng làm việc hoặc chơi game trong phòng khách, mỗi lần đến đều mang theo một ít đồ ăn vặt mà mẹ cô không cho phép cô ăn.
Một buổi chiều cuối tháng 7, một đàn em có thành tích học tập rất tốt đến tìm cô để học thêm văn. Cô có chút ấn tượng đặc biệt với đàn em này, lý do là vì Diệp Phong thường xuyên nhắc đến tên của cô ấy.
“Cậu ấy tên là Lâm Trữ, học lớp bên cạnh lớp em hồi trung học.”
“Lâm Trữ cũng vào Trường Trung học Thực Nghiệm, ở lớp 10-3.”
“Lâm Trữ cũng học ban xã hội giống chị, cũng ở lớp 16.”
Mỗi lần Diệp Phong nhắc đến đàn em này, trên mặt cậu luôn hiện rõ vẻ tự hào. Như thể khi cô áy này nhận được sự công nhận và khen ngợi từ người khác, cậu còn vui hơn cả người ta.
Diệp Tiêu cũng không hiểu tại sao Diệp Phong lại kỳ lạ như vậy.
Nhưng rõ ràng người ta không có ấn tượng đặc biệt gì với cậu. Bởi vì khi Diệp Tiêu nói với cô ấy “Diệp Phong thường nhắc đến em”, cô ấy không tỏ ra vui mừng hay ngạc nhiên, mà gần như không có phản ứng gì.
Diệp Tiêu vô tình cảm thấy một sự gần gũi và ấn tượng mạnh mẽ với Lâm Trữ, có lẽ vì cô nhận ra giữa họ có những điểm tương đồng ở một số khía cạnh.
Muốn gì thì tự mình giành lấy, không phàn nàn, cũng không hỏi “tại sao mình phải bỏ ra nhiều hơn”, chỉ đơn giản là nỗ lực hết mình.
Sau khi chỉ ra những điểm chính trong sách giáo khoa văn cho Lâm Trữ xong, Diệp Tiêu bỗng nhiên muốn trò chuyện với cô một lúc.
Cô hỏi Lâm Trữ: “Em có thích ai không?”
Lâm Trữ gật đầu.
Diệp Tiêu cảm thấy tò mò, nhưng vì tôn trọng Lâm Trữ, cô cũng không hỏi thêm.
Gần như theo bản năng, Diệp Tiêu nói với Lâm Trữ: “Chị cũng có.”
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô mở lòng chia sẻ bí mật của mình với một người không thân lắm. Cũng là lần đầu tiên, cô thử miêu tả về Nguyễn Vũ Thanh cho một người khác.
Nguyễn Vũ Thanh, rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?
Cô bỗng nhiên không biết phải mô tả cậu như thế nào.
Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, tính cách thoải mái, tùy hứng tự tại, đôi khi thích xen vào chuyện của người khác, thỉnh thoảng lại rất tinh tế và dịu dàng. Khi cậu giận cũng sẽ nổi cáu, nhưng cũng biết nhượng bộ, không bao giờ tính toán với người khác. Cậu luôn lười biếng, nhưng lại có thể làm mọi việc rất tốt, khi ở bên cậu, cô cảm thấy vô cùng thoải mái và tự do.
Cô đã dùng nhiều từ để hình dung về cậu trong lòng, nhưng không thể nói ra với Lâm Trữ. Tóm lại, lý do cô thích Nguyễn Vũ Thanh, có lẽ là vì cậu ấy rất đặc biệt.
Rất đặc biệt, không thể xếp loại và sao chép, là một tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh không thích Diệp Tiêu.
Có rất nhiều người thích Diệp Tiêu, trong mười chàng trai luôn có đến tám chín người sẽ thích cô.
Nhưng chỉ có Nguyễn Vũ Thanh là không thích Diệp Tiêu.
Nhưng Diệp Tiêu lại chỉ thích mình Nguyễn Vũ Thanh.
Vào đầu thu tháng 9, Diệp Tiêu kéo theo vali đến ga tàu, một mình đi tàu cao tốc đến trường đăng ký nhập học.
Trong hàng kiểm tra vé, những đôi sinh viên tựa vào nhau, bàn bạc xem khi đến nơi sẽ đi đâu, là về trường để gửi hành lý hay cứ kéo theo hành lý đi ăn uống xem phim luôn.
Diệp Tiêu nhìn họ, đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng một chàng trai trong hàng bên cạnh đi về phía cô, lắc lắc điện thoại trong tay và hỏi: “Người đẹp, thêm Wechat không?”
Diệp Tiêu lắc đầu: “Xin lỗi, không tiện lắm.”
Chàng trai hỏi cô vài lần nữa, thấy cô thật sự không có ý định, đành bỏ cuộc.
Diệp Tiêu cúi đầu lướt điện thoại, mở giao diện Wechat xem tin nhắn trong nhóm tân sinh viên, ánh mắt cô bất chợt dừng lại ở góc trên bên phải, nhấn vào “thêm bạn bè”, vô thức nhập một dãy số QQ.
Vào mùa hè, có một lần Diệp Phong chơi máy tính ở nhà cô, quên đăng xuất QQ, trong danh sách liên lạc QQ cô nhìn thấy người liên lạc đầu tiên có biệt danh là “R”.
Chỉ cần nhìn một lần, cô đã ghi nhớ số QQ đó.
Sau khi nhập xong số QQ, Diệp Tiêu nhấn phím tìm kiếm, một tài khoản Wechat liên quan bất ngờ xuất hiện, cũng mang biệt danh là R, khu vực hiển thị là Hồng Kông Trung Quốc.
Bên dưới có một phím - thêm vào danh bạ.
Diệp Tiêu không biết mình đã nhìn chằm chằm vào nút ấy bao lâu, cho đến khi nhân viên bắt đầu chỉnh đốn mọi người xếp hàng để kiểm tra vé, cô mới nhấn phím thoát, ra khỏi Wechat và tắt màn hình điện thoại.
Tại sao những người xa lạ có thể thoải mái thêm Wechat, còn cô lại không thể nhấn phím thêm bạn một người con trai mà cô đã quen biết suốt bảy năm?
Sau khi lên tàu, Diệp Tiêu theo số ghế trên vé tìm vị trí của mình, vừa vặn là ghế đầu tiên sát cửa sổ trong toa. Cô đặt vali lên giá hành lý ở đầu toa, rồi ngồi xuống chỗ của mình, lấy điện thoại ra cắm tai nghe vào.
Cô vừa định mở một bài hát để nghe, thì thấy một cô gái cầm túi xách ngồi vào ghế bên cạnh cô. Cô gái nhìn cô rồi vui vẻ vẫy tay chào.
Cô gái trông có vẻ quen quen, nhưng Diệp Tiêu lại không thể nhớ được tên của cô ấy.
“Cậu không nhớ tớ à? TiêuTiêu?”
“Chúng ta là bạn học tiểu học! Mình là Tôn Hàm Tiếu!”
Diệp Tiêu lúc này mới nhận ra, mỉm cười hỏi: “Cậu cũng đến Bắc Kinh học à?”
“Tớ không đi Bắc Kinh, tớ đi Hồng Kông.”
Diệp Tiêu hơi ngẩn ra.
“Tớ khai giảng muộn, bạn trai tớ vẫn luôn đi làm thêm ở Bắc Kinh suốt kỳ nghỉ. Tớ đến Bắc Kinh tìm bạn trai trước, rồi cùng anh ấy bay sang đó. Nghe nói Nguyễn Vũ Thanh cũng học đại học ở bên đó, Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, giỏi thật đấy. À, nghe nói hai cậu học cùng trường cấp ba?”
Diệp Tiêu gật đầu.
“Sau khi tốt nghiệp tớ không gặp lại cậu ấy nữa, giờ cậu ấy trông như thế nào? Cậu có Wechat của cậu ấy không? Cho tớ xem vòng bạn bè của cậu ấy với!”
“Không có.”
“Cậu không liên lạc với cậu ấy nữa à?” Tôn Hàm Tiếu kinh ngạc hỏi.
Diệp Tiêu “ừm” một tiếng.
“Tớ còn nhớ lúc tiểu học, hai người cứ dính với nhau cả ngày. Dù cậu có ghét cậu ấy thế nào, cậu ấy cũng luôn bám theo cậu, như cái đuôi vậy. Giờ nghĩ lại, chuyện cũng trôi qua lâu rồi nhỉ. Bây giờ hai cậu một người ở phía Bắc, một người ở phía Nam, Bắc Kinh và Hồng Kông xa như vậy, chắc sau này sẽ không có gặp lại nữa mất. Tiêu Tiêu, sau khi vào đại học, nhanh chóng yêu đương đi, tớ thật sự rất muốn biết bạn trai cậu sẽ là người như thế nào.”
Diệp Tiêu cảm thấy mệt mỏi với cuộc trò chuyện này, bèn nói dối: “Tớ hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một chút.”
“Ừm ừm, vậy cậu ngủ đi ngủ đi!” Tôn Hàm Tiếu nói, điện thoại cô có thông báo, cô cúi đầu “lạch cạch” gõ phím, vừa gõ vừa mỉm cười.
Diệp Tiêu từ từ nhắm mắt lại, tùy ý mở một bài hát trong danh sách gợi ý, nhẹ nhàng tựa đầu vào cạnh xe. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, chuyến tàu đưa cô tiến về phương xa.
“Gió thổi mưa bay tựa đóa hoa, thời gian đuổi không kịp bạch mã. Giấc mộng thời niên thiếu trong lòng bàn tay, vẫn nắm chặt như xưa sao?
"Chúng ta từng nói sẽ không bao giờ chia ly, sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. Giờ tớ chỉ muốn hỏi cậu phải chăng đó chỉ là những lời ngây thơ dại khờ thuở nhỏ?”
(Thời gian chưng mưa - Úc Khả Duy)
Khi còn nhỏ, ở con ngõ mưa ấy, chúng ta cũng đã từng hứa hẹn sẽ không bao giờ chia ly.
Đáng tiếc, khi trưởng thành, chúng ta cuối cùng vẫn phải chia ly.
Nguyễn Vũ Thanh, ở bên đó, cậu có khỏe không?
Bây giờ cậu đang làm gì?
Có phải đang ngồi trong lớp học nghe giảng, hay đang ở trong ký túc xá cùng bạn cùng phòng chơi game? Hay là, cậu đang ở bên Hoàng Y Trừng, cùng cô ấy làm những việc khác nhau?
Hy vọng cuộc sống của cậu bên đó thật tốt. Còn tôi, tôi cũng sẽ bắt đầu đón nhận cuộc sống mới của mình.
Tương lai, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Vậy thì chúc cậu, tuế tuế bình an, mọi điều như ý.