Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 22. Cô rất muốn đến Hồng Kông

Khi năm học cuối cấp bắt đầu, Diệp Tiêu tiếp tục cuộc sống học tập như thường lệ, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy tin tức của Nguyễn Vũ Thanh từ những người xung quanh.

Cô biết được Nguyễn Vũ Thanh đang theo học tại Trường cấp 3 A ở Hồng Kông, biết rằng cha dượng của cậu là cổ đông của nhiều công ty bất động sản nổi tiếng ở Hồng Kông, biết rằng Nguyễn Vũ Thanh quyết định tiếp tục học đại học ở đó.

Diệp Tiêu vẫn quen đi cầu thang bên phải trong cùng khi nộp bài tập toán đến tòa nhà ban tự nhiên, cũng vẫn vô thức nhìn vào lớp 12-7 mỗi khi đi qua cửa sau.

Chỗ ngồi của Nguyễn Vũ Thanh luôn trống, bàn học được cậu bạn ngồi trước để đồ, thỉnh thoảng có vài cuốn vở bày bừa bộn.

Cô dường như vẫn có thể thấy bóng dáng cậu vô tư xoay bút làm bài, tựa lưng vào ghế chơi game, hoặc sau khi chơi bóng xong, vừa lau mồ hôi bằng khăn giấy vừa cười đùa với mấy cậu bạn xung quanh...

Khi thời gian thi đại học đến, thông tin về việc tuyển sinh của các trường đại học trên toàn quốc bắt đầu lan truyền trong lớp, gây ra không ít xôn xao.

“Đây, quyển sách đầy đủ nhất.” Cố Gia Nam đặt một cuốn sách dày về tự chủ tuyển sinh lên bàn của Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu tùy tiện mở cuốn sách ra, lập tức mở đến trang thông tin về việc tuyển sinh tại Hồng Kông. Đại học Hồng Kông. Đại học Hồng Kông, Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, Đại học Trung Quốc Hồng Kông...

Cô ngẩn người, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh thành phố Hồng Kông vào ban đêm rực rỡ sắc màu trên trang sách.

“Cậu muốn nộp đơn vào trường nào ở Hồng Kông à?” Ở Gia Nam hỏi với vẻ nghi ngờ.

Diệp Tiêu lắc đầu, rời ánh mắt khỏi trang sách, chuyển sang trang tiếp theo, vờ như không có chuyện gì.

“Cũng không biết Nguyễn Vũ Thanh bên đó sống thế nào. Nghe nói cha dượng cậu ấy khá lớn làm ăn khá lớn, tớ thấy cậu ấy cũng không cần phải học tập vất vả như chúng ta, chỉ cần yên tâm làm một thiếu gia nhà giàu là được.”

Diệp Tiêu mỉm cười, mặt không đổi sắc, tiếp tục lật giở cuốn sách trước mắt, không nói gì thêm.

Mỗi đêm khuya tĩnh lặng, khi Diệp Tiêu mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi, cô lại mở máy tính, tìm kiếm thông tin của các trường trung học ở Hồng Kông. Đôi khi, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gõ vào ô tìm kiếm trên Baidu ‘Nguyễn Vũ Thanh trường Trung học A Hồng Kông’ rồi nhấn tìm kiếm. Rõ ràng biết sẽ không tìm được gì, cô vẫn nhất quyết tra cứu một lần rồi lại một lần trong đêm tối. Cô thậm chí còn lục lại các bài viết cũ trên diễn đàn trường, tải những bức ảnh chụp lén Nguyễn Vũ Thanh mà các đàn em đã đăng về máy, lưu vào thư mục có tên là "Tài liệu ôn thi đại học".

Cô đôi khi thực sự muốn thỏa hiệp với bản thân, tự nói với mình rằng, sau khi thi đại học xong sẽ đi tìm cậu. Nộp đơn vào các trường đại học ở Hồng Kông, đến thành phố cậu sống tìm kiếm cậu, bày tỏ tất cả những suy nghĩ của mình với cậu.

Nếu lỡ mất cơ hội nộp đơn trước cho các trường ở Hồng Kông, vậy cô chỉ còn cách cố gắng đạt được điểm cao trong kỳ thi đại học, nộp đơn vào Đại học Hồng Kông.

Diệp Tiêu không biết mình đã trải qua năm học cuối cấp như thế nào. Thời gian như bị kéo trở lại năm lớp 9, tất cả nỗi nhớ và dằn vặt đều giống hệt ba năm trước, như thể cuộc tái ngộ giữa họ trong hai năm qua chưa từng xảy ra.

Diệp Tiêu thậm chí còn nghĩ rằng nếu mình nỗ lực một lần nữa, dù không thay đổi được kết quả cuối cùng giữa họ, ít nhất cô vẫn có thể thường xuyên gặp cậu ấy, để cậu lại xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Cô không thể kiểm soát được việc muốn gặp lại cậu.

Cô hoàn toàn không thể kiểm soát được chính mình.

Kỳ thi đại học nhanh chóng trôi qua, như một giấc mộng vội vã và ngắn ngủi. Trong hai ngày thi, trời luôn mưa, khi kết thúc bài thi tiếng Anh, cơn mưa bỗng nhiên trở nên nặng hạt, nước mưa chảy trên cửa kính bên cạnh chỗ ngồi của Diệp Tiêu, khiến nó trở nên rõ ràng hơn.

Trong khuôn viên Trường Trung học Thực Nghiệm, tiếng hoan hô và la hét của các bạn học sinh vang vọng khắp nơi. Diệp Tiêu nhìn ra ngoài trời âm u, chợt nghĩ liệu không biết hôm nay Hồng Kông có mưa không?

Cô thật sự rất muốn giống như những bạn nữ xung quanh, hớn hở mang balo chạy ra khỏi phòng thi, sau khi đặt xuống tất cả gánh nặng, lao về phía cậu, nói với cậu ấy, Nguyễn Vũ Thanh, chúng ta cuối cùng đã được tự do.

Trong kỳ nghỉ hè, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem nhiều bộ phim hay, cùng nhau du lịch đến nhiều nơi thú vị. Đến tháng 9, chúng ta sẽ cùng nhau đến trường Đại học nhập học, cùng nhau ngồi tàu hỏa đi Bắc Kinh.

Chúng ta sẽ đi cùng nhau, được không?

Trong phòng thi, thí sinh dần dần ra về hết. Diệp Tiêu chớp mắt, cảm thấy mắt mình hơi mỏi, hồi phục lại tinh thần rồi cúi xuống dọn dẹp dụng cụ học tập trên bàn.

Bên ngoài cổng trường, xe của ba cô dừng ở bên đường đối diện, cô mở ô qua đường rồi lên xe. Trong xe, mẹ cô ngồi ở ghế phụ, cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng hỏi: “Kết quả tiếng Anh thế nào?”

“Cũng được.” Diệp Tiêu đáp nhẹ nhàng.

“Hỏi cái gì cũng trả lời "cũng được".” Mẹ cô tỏ vẻ không hài lòng, quay đầu lại dặn dò: “lát nữa ăn cơm, nếu ai hỏi, con cứ nói làm bài rất tốt, vào Đại học Bắc Kinh không vấn đề gì, rõ chưa?”

“Đi đâu ăn cơm ạ? Chúng ta không về nhà sao ạ?” Diệp Tiêu hỏi.

“Ông ngoại con đã đặt một phòng ở nhà hàng, nói là ăn mừng con thi đại học xong, nhân tiện cả nhà bàn bạc về việc con đăng ký nguyện vọng.”

Diệp Tiêu im lặng, không nói gì thêm.

Xe nhanh chóng chạy qua đường, Diệp Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài, những giọt mưa nhỏ che khuất ánh sáng từ đèn đường, cảnh vật phía sau trở nên mờ ảo trong tầm nhìn của cô.

Khi đến nhà hàng, Diệp Tiêu theo sau ba mẹ bước vào phòng ăn, nhìn thấy cả gia đình đã ngồi gọn gàng quanh bàn tròn.

“Tiêu Tiêu về rồi!” Dì nhiệt tình chào đón cô.

Diệp Tiêu mỉm cười với dì, sau đó chào hỏi mọi người.

Trên bàn ăn, Diệp Tiêu chăm chú ăn, lắng nghe tiếng cụng ly và những cuộc trò chuyện sôi nổi của các bậc phụ huynh đang bàn luận về việc cô nên chọn trường nào, chuyên ngành gì.

Rõ ràng người thi đại học là cô, nhưng giờ đây cô lại trở thành người ngoài, không có tiếng nói trong cuộc thảo luận của họ.

“Đi Bắc Kinh, Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa, nếu đủ điểm thì tôi vẫn muốn con bé học ngành tài chính.” Mẹ cô nói.

“Em nghĩ vẫn nên lắng nghe ý kiến của con bé,” dượng nói, “đến miền Nam phát triển cũng tốt, đứa nhỏ đã ở miền Bắc mười mấy năm, cũng nên ra ngoài khám phá.”

“Đúng vậy.” Dì đồng tình, "hai vợ chồng em đã nói với Tiểu Phong rồi, đến năm sau, khi đăng ký nguyện vọng, nó thích đi đâu thì đi. Em cũng muốn để nó ra miền Nam học tập, nhưng cũng lạ , nó học khoa tự nhiên lại nhất quyết muốn thi vào Đại học Bắc Kinh."

“Tiểu Phong là con trai, đi xa đến đâu cũng không cần lo. Tiêu Tiêu thì không được, nếu con bé đi xa nhà quá, chúng tôi không yên tâm.”

Diệp Tiêu im lặng ăn phần của mình, không nói một lời nào.

Khi bữa tiệc kết thúc đã gần mười giờ tối, trở về nhà, sau khi rửa mặt xong, Diệp Tiêu cả người mệt mỏi nằm lên giường. Thần kinh căng thẳng kéo dài cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng cô lại không còn buồn ngủ.

Cô thật sự rất muốn đến Hồng Kông.

Hồng Kông cách Bắc Kinh quá xa.

Cuộc sống của cậu ấy cách cô quá xa.

Một tuần sau khi thi xong bắt đầu tính điểm và đăng ký nguyện vọng, Diệp Tiêu đã mất ngủ suốt một tuần. Cô làm bài ổn định, tổng điểm ước tính cao hơn điểm chuẩn thấp nhất của Đại học Bắc Kinh rất nhiều.

Trong phòng khách, ba mẹ cô hào hứng thảo luận về việc cô nên chọn chuyên ngành nào, Diệp Tiêu ngồi im lặng bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói: “Con không muốn vào Đại học Bắc Kinh nữa.”

“Con lên cơn gì đấy?” Mẹ cô quát.

“Không phải muốn con luôn muốn vào Đại học Bắc Kinh sao? Sao tự dưng lại nghĩ vớ vẩn gì thế? Nếu không vào Đại học Bắc Kinh thì vào Đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh gần nhà, đi lại tiện hơn.”

“Làm sao, chẳng lẽ con thật sự muốn đi miền Nam? Đi Hồng Kông à?” Mẹ cô hỏi.

“Đi Hồng Kông không được ạ?” Cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Cả bố mẹ đều ngẩn ra.

Còn một tuần nữa để nộp đơn nguyện vọng, trong những ngày còn lại, Diệp Tiêu ở nhà không nói nhiều. Bố mẹ cũng không để ý đến cô, tiếp tục thảo luận về việc chọn chuyên ngành, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô. Cô ở nhà cảm thấy ngột ngạt, nên mỗi ngày đều cầm theo vài quyển sách đến quán trà sữa “Gặp Gỡ”, có khi ngồi trong quán cả ngày.

Diệp Tiêu không ngờ mình lại tình cờ gặp được Hoàng Y Trừng ở đây.

“Khi nào cậu bay sang Hồng Kông?” Một bạn nữ khoác tay Hoàng Y Trừng, vừa đẩy cửa bước vào vừa nói.

“Ngày kia.”

“Tớ phục cậu thật đấy, rõ ràng tháng chín khai giảng là có thể gặp lại, mà một kỳ nghỉ thôi cậu cũng không chờ được.”

“Tớ đã đợi anh ấy một năm rồi!” Hoàng Y Trừng nói, “tớ nhớ anh ấy muốn chết!”

“Nếu không đi Hồng Kông học đại học, tớ sợ tớ sẽ phát điên mất.”

“Được rồi được rồi, có tiến bộ!”

Hai người ở quầy bar gần cửa đặt hàng, mua trà sữa xong thì xách túi rời đi, không hề để ý thấy Diệp Tiêu đang ngồi bên trong.

Diệp Tiêu ngồi ở đó, ngẩn người nhìn bóng dáng Hoàng Y Trừng rời đi.

Đối với Hoàng Y Trừng, việc đi Hồng Kông dường như là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng đối với cô, việc đến Hồng Kông lại trở thành điều gần như không thể thực hiện.

Cô cần gì phải đi chứ?

Vì Hoàng Y Trừng cũng sẽ đi, vì Nguyễn Vũ Thanh vốn dĩ cũng thích Hoàng Y Trừng, giữa họ có sự liên kết, vậy tại sao cô lại phải xen vào?

Vốn dĩ, từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô đơn phương mà thôi.

Vỗn dĩ, Nguyễn Vũ Thanh chưa bao giờ thích cô.

Diệp Tiêu ngồi không bao lâu liền trở về nhà, vừa mới bước vào cửa dã nghe mẹ nói: “Em họ con đến nhà mình, mẹ để nó chơi trong phòng con đó!”

Cô đột nhiên có một dự cảm xấu, vội chạy vào phòng, thấy em họ đang nằm trên giường của mình, mày mò cái hộp nhỏ mà cô giấu dưới gầm giường.

Trong hộp, bức tranh mà Nguyễn Vũ Thanh tặng cô đã bị xé thành từng mảnh, trên các mảnh vụn đầy những vết mực đen loang lổ.

“Ai cho em động vào đồ của chị!” Diệp Tiêu đột ngột giật lấy hộp từ tay em họ, nhìn thấy tình trạng bên trong, nước mắt lập tức tuôn trào.

Tiếng khóc của em họ vang lên chói tai.

“Diệp Tiêu!” Mẹ nghe thấy tiếng động liền xông vào từ bên ngoài, liếc nhìn đứa trẻ ngồi dưới đất đang khóc, rồi lớn tiếng hỏi Diệp Tiêu, “chuyện gì vậy?”

“Chị ấy bắt nạt cháu! Chị ấy còn đánh cháu!” Em họ hét lên.

“Con đánh nó sao?” Mẹ hỏi.

Diệp Tiêu nén lại sự đau đớn, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi : “Mẹ có tư cách gì để nó vào phòng con?”

“Mẹ có tư cách gì? Mẹ là mẹ của con!”

Diệp Tiêu nhìn mẹ mình bằng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Con trừng ai đấy?” Mẹ cô tức giận, giơ tay định giật lấy chiếc hộp trong tay cô, “mẹ phải xem bảo bối gì trong đó mà khiến con dám đối đầu với mẹ như vậy!”

“Mẹ đừng động vào!” Diệp Tiêu ôm chặt hộp trong lòng, lớn tiếng quát mẹ mình.

Mẹ cô giận không chịu nổi, giơ tay tát cô một cái thật mạnh.

Sức lực của mẹ cô rất lớn, nửa bên má của Diệp Tiêu đau nhói, lập tức sưng lên.

Mẹ cô sững sờ, ngây người tại chỗ. Diệp Tiêu ôm chặt chiếc hộp, chạy ra khỏi phòng, cầm lấy chiếc ba lô treo trên tường, cho hộp vào trong, rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.

Diệp Tiêu cũng không biết mình nên chạy đi đâu.

Cô sẽ đi đâu đây?

Cuộc đời cô, từ trước đến giờ, chưa bao giờ có một điểm đến rõ ràng.

Cô đi trên đường, nước mắt lăn dài, không biết đã đi được bao lâu. Khi đi qua một con phố, một chiếc xe máy lao từ khúc rẽ tới, cô không kịp tránh, bỗng nhiên có người kéo mạnh cánh tay cô.

Diệp Tiêu ngơ ngác quay đầu lại, thấy Lạc Nhất Xuyên xuất hiện trước mặt mình. Vì vừa giúp cô tránh xe, cánh tay của cậu ấy hơi xước nhẹ.

“Cậu không sao chứ?” Diệp Tiêu lo lắng hỏi, rồi nghĩ đến bộ dạng tồi tệ trên gương mặt hiện giờ của mình, cô vội vàng cúi đầu xuống.

“Tớ không sao, cậu...”

Vài người bạn quen thuộc cũng chạy ra thep Lạc Nhất Xuyên, cùng đi với họ có cả Diệp Phong.

“Cuối cùng cũng tìm thấy chị rồi!” Diệp Phong chạy đến trước mặt cô, “chị đã lớn thế rồi mà còn chơi trò bỏ nhà ra đi à? Em phục chị đấy...”

Diệp Phong còn chưa nói hết, Diệp Tiêu bỗng nắm chặt cánh tay của cậu.

Diệp Tiêu cúi đầu không nói gì, dáng vẻ tồi tệ hiện giờ của cô như một tiếng cầu cứu không lời.

“Cái đó”, Diệp Phong hiểu ý, quay lại nói với Lạc Nhất Xuyên, “không sao đâu, mọi người về trước đi, tớ ở đây cùng chị ấy là được.”

Lạc Nhất Xuyên và Diệp Phong nhìn nhau một cái, rồi lập tức quay lại nói: “Vậy bọn mình đi trước nhé.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Sau khi mọi người rời đi, Diệp Phong sốt ruột hỏi.

Diệp Tiêu buông tay, dùng mu bàn tay lau nước mũi và nước mắt trên mặt. Diệp Phong lấy từ trong túi ra một chiếc khăn giấy, đưa cho cô.

Diệp Tiêu lau nước mắt, chỉ nói rằng mình đã cãi nhau với mẹ về chuyện đăng ký nguyện vọng, không đề cập đến cái hộp, càng không nhắc đến Nguyễn Vũ Thanh.

Diệp Tiêu ngồi trên ghế dài bên đường, nhìn Diệp Phong nhăn mặt gọi điện cho dì cô."

“Mẹ, mẹ nói chuyện lại với bác đi? Đừng có động một chút là ra tay đánh người có được không?"

“Đêm nay để chị về nhà mình.”

“Được, con biết rồi, con có mang tiền ở đây.”

Diệp Phong cúp điện thoại, nói: “Hôm nay chị đừng về nhà, qua nhà em ở đi.”

“Đợi chút nữa đi qua tiệm thuốc, em mua một túi đá cho chị chườm lên mặt, sưng to thế này, không biết phải đánh mạnh đến mức nào nữa.”

“Cái thằng em họ của chị có phải lúc nào cũng bắt nạt chị không? Ngày nào đó em nhất định sẽ dạy cho nó một bài học, cho nó nhớ đời.”

“Diệp Phong.” Diệp Tiêu bỗng nhiên lên tiếng, “chị thật sự rất ngưỡng mộ em.”

“Ngưỡng mộ em cái gì?”

Ngưỡng mộ em luôn đơn giản thẳng thắn, có gì nói nấy, chưa bao giờ kìm nén cảm xúc trong lòng.

Nên em sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác yêu thầm một người trong thời gian dài, cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Diệp Tiêu chỉ khẽ kéo khóe môi, không trả lời cậu.

Giữa đêm hè tĩnh lặng, tiếng ve kêu râm ran, gió đêm oi ả mang theo hơi ẩm từ ngoài cửa sổ tràn vào. Diệp Tiêu nằm trên giường trong phòng làm việc của dì, trong phòng không có điều hòa, dì ngồi bên giường trò chuyện với cô, phe phẩy chiếc quạt trong tay.

“Thực ra mẹ con rất yêu con, chỉ là chị ấy đã dùng sai cách, không thể thay đổi tính cách của mình.”

“Bà ấy không thích con, bà ấy thấy con ở đâu cũng không vừa mắt.” Diệp Tiêu nói, “dì, sẽ không ai thích con người thật của Diệp Tiêu.”

“Sao lại không? Có rất nhiều người thích Tiêu Tiêu mà. Con nhìn em con kìa, dù hai đứa có cãi nhau ầm ĩ thế nào, nhưng những lúc quan trọng thì nó vẫn đau lòng cho con, nếu không thì cũng không nhờ dì đi nói chuyện với mẹ con, còn bắt con tối nay qua đây ở.”

“Dì cũng thích Tiêu Tiêu. Tương lai sẽ còn có nhiều người thích Tiêu Tiêu hơn nữa. Khi Tiêu Tiêu học đại học, sẽ gặp một chàng trai rất thích Tiêu Tiêu, mà Tiêu Tiêu cũng rất thích cậu ấy.” Dì từ từ nói, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô dỗ cô ngủ.

Diệp Tiêu từ từ nhắm mắt lại, sống mũi cay cay, nước mắt không ngừng rơi ra, thấm ướt gối.

Những người thích Diệp Tiêu trong tương lai, có lẽ sẽ không bao giờ có Nguyễn Vũ Thanh nhỉ.

Còn cô sẽ gặp ai đây?

Dù cô có gặp ai đi chăng nữa, người đó cũng sẽ không thay thế được Nguyễn Vũ Thanh.