Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 21. Không muốn trời sáng, không muốn mưa tạnh

“Trời mưa rồi, không chơi bóng được, chúng ta chơi trò "người sói’ đi.”

Âm thanh từ bên ngoài vọng vào, vài người mở cửa đi vào phòng khách.

Diệp Tiêu nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đi vào cùng với đám đông, chiếc áo phông màu xám ướt sũng vì mưa, mái tóc đen nhánh đọng nước rủ xuống trán.

Cậu trắng hơn hồi nhỏ, nhưng Diệp Tiêu lại cảm nhận được sâu sắc rằng ánh sáng trong mắt cậu đã giảm bớt, khiến màu trắng của làn da thêm phần yếu đuối.

Diệp Tiêu đang ngây người thì bất ngờ có một lá bài được nhét vào tay cô.

Mọi người ngồi quây quanh bàn trà, Vu Dương tuyên bố mình sẽ làm “trọng tài”, trò chơi bắt đầu một cách đột ngột.

“Đêm tối mời nhắm mắt! Nhanh lên, mau nhắm mắt lại!” Vu Dương thúc giục.

Diệp Tiêu nhìn lá bài "người sói" trong tay, từ từ nhắm mắt lại, hình ảnh Nguyễn Vũ Thanh vừa rồi vẫn còn rõ nét trong đầu cô, cùng với những lời của Hoàng Y Trừng, khiến tim cô đau nhói.

“Người sói, hãy mở mắt! Người sói, mở mắt mở mắt” Vu Dương tiếp tục nói.

Diệp Tiêu từ từ mở mắt ra, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh cũng vừa mở ra. Sống mũi Diệp Tiêu chợt cay cay, khóe mắt bỗng ươn ướt.

Hoàng Y Trừng nói, cậu ấy sẽ chuyển đến Hồng Kông.

Xa như vậy.

Nhưng Hoàng Y Trừng cũng nói, sau khi có cuộc sống mới, cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn.

Một vị tanh chợt dâng lên trong cổ họng, mũi hơi ẩm ướt, cô đưa tay lên chạm vào, là máu.

“Người sói, đêm nay các bạn muốn gϊếŧ…”

Vẻ mặt Nguyễn Vũ Thanh ngưng trệ, vội vàng lấy hai tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bàn đưa cho cô.

Diệp Tiêu nhận lấy giấy, che mũi lại, nhỏ giọng nói “cảm ơn,” rồi lập tức đứng dậy đi đến bồn rửa tay bên phải phòng khách. Mọi người đều mở mắt ra, đứng dậy hỏi thăm tình hình của cô.

“Cậu không sao chứ Tiêu Tiêu?”

“Chị Tiêu Tiêu không sao chứ! Sao tự dưng chị lại chảy máu mũi vậy?”

Diệp Tiêu vặn vòi nước rửa tay, quay lại giải thích với họ: “Không sao, dạo này hơi nóng trong người.”

“Mọi người chơi tiếp đi, tớ rửa tay một chút là xong!” Diệp Tiêu nói.

Mấy người kia mới yên tâm ngồi xuống, nhưng Nguyễn Vũ Thanh lại đi về phía cô.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Diệp Tiêu cúi đầu xoa xà phòng vào tay, thấy cậu đến thì quay sang hỏi với giọng bình tĩnh.

Nguyễn Vũ Thanh dừng bước, ngập ngừng một chút rồi nói: “Mình sắp chuyển trường rồi, đến Hồng Kông. Trước đó Diệp Phong có xin mình vài cuốn sách tham khảo, chút nữa mình sẽ đưa cho cậu, cậu giúp mình đưa cho cậu ấy nhé.”

“Ừm.” Diệp Tiêu xoa xà phòng trên tay, giọng nói có phần run rẩy.

“Vậy mình đi trước đây.” Nguyễn Vũ Thanh quay người định đi.

“Cái đó…” Diệp Tiêu đột nhiên quay lại, cố gắng kiềm chế giọng mũi, hỏi: “Khi nào cậu đi? Diệp Phong nói nghỉ hè muốn tìm cậu chơi bóng…”

“Ngày mai.” Cậu quay đầu lại, “ngày mai mình đi.”

Cậu ngước mắt nhìn cô, bổ sung thêm: “Lần này mình đi, sẽ không quay lại nữa.”

“Ừm, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.” Giọng Diệp Tiêu khản đặc như thể bị trộn lẫn với cát, nói xong thì vội vàng quay đầu đi. Cô ngẩng đầu lên một chút, cố ép nước mắt trở lại nhưng vẫn có một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, hòa vào bọt trắng trên mu bàn tay cô.

Trong phòng khách đang phát bài của Đặng Tử Kỳ.

“Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan. Giống như trái tim đã tổn thương, không thể chịu nổi giày vò. Tình yêu vốn là bong bóng, trách em không thể nhìn thấu mới khiến bản thân buồn tủi như thế."

Cô tự cho rằng mình đã sớm nhìn thấu tình yêu.

Nhưng tại sao cô vẫn buồn đến thế?

Diệp Tiêu không tiếp tục chơi với họ mà về phòng trước, nằm lên giường nghỉ ngơi. Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa như trút nước “ào ào” gõ vào cửa sổ. Diệp Tiêu nằm trên giường, lật qua lật lại mấy lần, rõ ràng cả người đều mệt lả, nhưng lại không thể nào chợp mắt.

Bệnh mất ngủ lại tái phát, nhưng cô quên mang thuốc theo.

Những hình ảnh trong kí ức lần lượt hiện lên, lúc này Diệp Tiêu mới nhận ra rằng, hóa ra từng câu nói của Nguyễn Vũ Thanh đều in sâu trong tâm trí cô, thậm chí cô còn nhớ rõ kiểu dáng và màu sắc của những bộ quần áo cậu mặc khi nói chuyện.

Những điều này có nghĩa là gì? Có phải là cô thích cậu không?

Nhưng tình cảm của cô, có ý nghĩa gì?

Cũng chỉ là thích mà thôi.

Tình cảm của cô không thể giữ cậu lại, càng không thể khiến cậu thích cô.

Tình cảm của cô, từ trước đến nay đều không có chút tác dụng nào.

Cửa phòng phát ra tiếng “két”, Cố Gia Nam và Hoàng Y Trừng cùng bước vào, leo lên giường. Hai người có vẻ chơi rất mệt, chào Diệp Tiêu một câu rồi không lâu sau đã ngủ thϊếp đi.

Diệp Tiêu tỉnh táo nằm trên giường một lúc, bỗng cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, đắp chăn cũng không đủ để ngăn cơn lạnh thấu xương truyền đến. Cô ngồi dậy định điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, nhưng một cơn đau dữ dội từ bụng dưới chợt ập đến. Tính toán thời gian, cô nhận ra mình sắp có kinh nguyệt, có lẽ do gần đây thức khuya nhiều khiến nội tiết tố bị rối loạn nên đến sớm hơn vài ngày so với tháng trước.

Diệp Tiêu ôm bụng ngồi dậy, định đi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, nhấn vài lần vào nút điều chỉnh nhưng thấy nó vẫn ở nhiệt độ cố định nên đành bỏ cuộc. Cô vào nhà vệ sinh thay băng vệ sinh, khi đi qua bàn trà trong phòng khách, cảm thấy khát nước nên cô cầm chai nước trái cây hỗn hợp lên và uống vài ngụm, rồi lại trèo lên giường.

Cố Gia Nam bên cạnh bị tiếng động làm thức giấc, mơ hồ hỏi cô đi đâu. Cô giải thích mình đến kỳ kinh nguyệt, bảo Cố Gia Nam tiếp tục ngủ, không cần lo cho cô.

Nằm một lúc, Diệp Tiêu bỗng cảm thấy đầu ngày càng nặng, cổ họng bắt đầu khô rát, quan trọng hơn là cô cảm thấy khó thở và có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

Cô không chịu nổi nữa, lần nữa xuống giường, vịn vào tường đi về phía nhà vệ sinh. Đi qua bàn trà trong phòng khách, cô nhìn lại chai nước trái cây đã uống trước đó, phát hiện bên trong có thành phần mà cô dị ứng, hối hận trong lòng. Cô vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại, cúi xuống bồn cầu và nôn một hồi lâu. Vì tối nay cô không ăn gì nhiều nên nôn ra hầu như chỉ là nước. Cô cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, bụng quặn đau, đầu cũng đau, tầm nhìn bắt đầu mờ mịt. Cô cố gắng đi đến cửa, đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng ngay cả sức để mở khóa cũng không có.

“Sao cậu lại ở đây?” Giọng Cố Gia Nam từ bên ngoài vọng vào.

“Đi lấy chai nước, còn cậu?”

“Tối nay Tiêu Tiêu không được khỏe, nãy tớ nghe thấy cậu ấy lại vào nhà vệ sinh, mãi vẫn chưa quay lại nên ra xem thử.”

“Cậu ấy không khỏe?” Nguyễn Vũ Thanh hỏi.

“Cậu ấy... đến cái kia.” Cố Gia Nam giải thích một cách mơ hồ.

Diệp Tiêu cố gắng xoay tay nắm cửa, cuối cùng, hai người bên ngoài cũng nghe thấy tiếng động từ nhà vệ sinh.

“Diệp Tiêu?” Nguyễn Vũ Thanh gọi tên cô.

Cô mở miệng trả lời, nhưng không còn sức lực, âm thanh nhỏ đến mức ngay cả chính mình cũng không nghe rõ.

Cô bất lực dựa lưng vào bức tường bên cạnh, đôi chân vô lực, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn.

Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng đập cửa, khóa ở ngoài bị xoay mạnh. Cuối cùng, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy mở.

“Diệp Tiêu!” Nguyễn Vũ Thanh xông vào, thấy cô liền lập tức nhíu mày, “cậu không khỏe ở đâu?”

Diệp Tiêu muốn nói, nhưng chỉ có thể cắn môi nhíu mày.

Nguyễn Vũ Thanh đưa tay chạm vào trán cô, bị nóng đến mức rụt tay lại ngay lập tức. Cậu lập tức ngồi xuống, không nói hai lời cõng cô lên.

“Tiêu Tiêu không sao chứ?” Cố Gia Nam theo sau hỏi.

“Không sao, bị sốt rồi, tớ đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Muộn như vậy rồi, bên ngoài còn mưa to như thế, không bắt được xe đâu, cậu...” Cố Gia Nam lo lắng nói.

Còn chưa để cô ấy nói xong, Nguyễn Vũ Thanh đã cõng Diệp Tiêu chạy ra ngoài.

Bệnh viện gần nhất cũng phải đi mất hơn ba mươi phút, cậu định cứ như thế cõng cô ấy đi luôn sao?

Cố Gia Nam đuổi theo, mở chiếc ô để ở cửa nhét vào tay Diệp Tiêu. Tay Diệp Tiêu hồi phục một chút sức lực, yếu ớt nắm lấy chiếc ô.

“Hai cậu chú ý một chút!”

Chưa kịp dặn dò xong, Nguyễn Vũ Thanh đã cõng Diệp Tiêu lao vào làn mưa.

Diệp Tiêu tựa đầu vào vai Nguyễn Vũ Thanh, để gò má nóng bỏng của mình chạm vào áo phông lạnh lẽo của cậu, giảm bớt nhiệt độ trên gương mặt.

“Cố chịu thêm chút nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Nguyễn Vũ Thanh thở hổn hển, vừa chạy vừa nói với cô.

Chúng ta sao?

“Cố chịu thêm chút nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

“Diệp Tiêu, sao cậu không khỏe mà sức lực vẫn lớn như vậy? Thật khó tưởng tượng, tương lai dài như vậy, mình cứ luôn bị cậu bắt nạt."

Diệp Tiêu hơi ngẩng đầu, nhìn về phía xa xăm, nơi mặt đường đen lầy lội lắc lư trước mắt cô.

Mưa rơi xối xả giữa đêm tối, con đường như không thấy điểm dừng.

Liệu con đường này có thể không có điểm dừng không?

Cậu cứ thế cõng cô chạy mãi, chạy mãi, bất kể cậu muốn đưa cô đến đâu.

Chỉ cần được ở bên cậu, đi đâu đều được.

Cô đau đến toát mồ hôi lạnh, lưng không ngừng run rẩy. Mũi và miệng như bị bịt chặt, ngay cả việc hít thở đơn giản cũng trở nên khó khăn. Nhưng cô vẫn hy vọng con đường này có thể đi chậm một chút.

Không muốn đến điểm dừng, không muốn trời sáng, không muốn mưa tạnh.

Không muốn Nguyễn Vũ Thanh rời xa cô.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước lạnh buốt đập vào người cô. Diệp Tiêu nhìn thấy tóc Nguyễn Vũ Thanh ướt sũng, gương mặt cậu cũng trở nên trắng bệch không chút huyết sắc.

Cô đột nhiên rất muốn hỏi cậu, trong những năm tháng xa cách, những cơn mưa mà cậu trải qua có lớn như thế này không?

Khi bị dính mưa, chắc chắn cậu đã cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn lắm phải không?

Làm sao có thể không đau cho được?

Chỉ cần nghe qua thôi, trái tim cô đã đau đến như vậy.

Những giọt mưa lạnh lẽo ập tới, “bộp bộp” rơi xuống tán ô, cũng đập vào khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Vũ Thanh. Diệp Tiêu chớp chớp mi, đột nhiên dồn hết sức lực nắm thật chặt tay cầm ô, nghiêng ô về phía cậu, để đầu cậu hoàn toàn được che chắn.

Cô cảm nhận được bước chân của Nguyễn Vũ Thanh hơi khựng lại.

Cô đột nhiên rất muốn mở miệng nói với cậu: “Lần này đừng đi nữa, được không?”

Bởi vì tôi sẽ rất nhớ cậu.

Thật ra trong những năm tháng xa cách, mỗi ngày tôi đều nghĩ về cậu.

Trong những năm qua, tôi thật sự rất nhớ cậu.

Trong những năm qua, tôi cũng thật sự rất thích cậu.

Rất nhiều người nói thích tôi, nhưng tôi không thích họ, người tôi thích là cậu.

Tôi chỉ thích cậu.

Diệp Tiêu mở miệng, nhẹ nhàng gọi tên cậu, nhưng chưa kịp nói câu tiếp theo, ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

Sức lực trên tay cô mất dần, chiếc ô rơi xuống làn mưa. Trong giây phút mất đi ý thức, hình như cô đã nghe thấy Nguyễn Vũ Thanh đang lớn tiếng gọi tên cô.

Cậu gọi: “Diệp Tiêu!”

“Diệp Tiêu, Diệp Tiêu, Diệp Tiêu…”

“Cậu làm gì mà cứ gọi tên tôi mãi vậy!”

“Tại hay đó, hay như ‘Nguyễn Vũ Thanh’ vậy.” Nguyễn Vũ Thanh đắc ý nói.

“Tự luyến!” Diệp Tiêu tức giận nói, “cậu đang ngồi ở chỗ của tôi đó!”

“Mình biết là chỗ của cậu, nhưng mình cứ muốn ngồi chỗ của cậu đấy!”

“Có gan thì cậu cứ ngồi đấy đi đừng đi đâu hết!” Diệp Tiêu tức giận quát lên với cậu.

“Mình không đi đâu hết.” Cậu bé đột nhiên thu lại vẻ hời hợt, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô, giọng điệu chắc nịch, “mình sẽ ở đây, không bao giờ đi.”

“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?”

Diệp Tiêu đang chìm đắm trong giấc mơ, chưa kịp phản ứng với lời nói của cậu thì bỗng dưng bị người khác gọi tỉnh. Cô mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đang được truyền nước.

Người đứng trước mặt gọi cô là Cố Gia Nam.

“Nguyễn Vũ Thanh đâu?” Diệp Tiêu vừa hỏi vừa cố ngồi dậy.

Cố Gia Nam vội vàng bước đến, giúp cô điều chỉnh gối tựa lưng.

“Cậu ấy chắc là đã lên máy bay rồi.” Cố Gia Nam nói, “cậu quên rồi sao? Hôm nay cậu ấy bay.”

Ánh sáng lấp lánh xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt Diệp Tiêu, cô ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh nhạt trải dài, không một gợn mây, vừa đúng lúc có một đường cong trắng nhẹ nhàng lướt qua.

Chiếc máy bay này sẽ bay qua hàng nghìn km trên trời, hướng về nỡia mà cô sẽ chẳng bao giời nhìn thấy được điểm dừng.

Bất giác, một giọt nước mắt theo gò má cô trượt xuống, làm ướt miếng băng dán trắng trên mu bàn tay.

“Diệp Tiêu? Sao cậu lại khóc? Cậu vẫn còn thấy khó chịu à?”

“Ừ”, giọng Diệp Tiêu khàn khàn, “tớ rất khó chịu.”

“Vậy tớ gọi bác sĩ đến xem, tớ…”

“Để tớ ngủ thêm một lát nữa đi.” Diệp Tiêu hít một hơi, ngẩng đầu, mắt ngấn lệ, nói “để tớ ngủ thêm một lát, tớ sẽ không khó chịu nữa.”

Để tớ ngủ thêm một lát.

Đợi khi quay lại giấc mơ, tớ sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Bởi vì Nguyễn Vũ Thanh trong giấc mơ nói cậu ấy sẽ không bao giờ rời đi nữa.