Kể từ hôm đó, Diệp Tiêu không gặp lại Nguyễn Vũ Thanh nữa.
Thỉnh thoảng Cố Gia Nam sẽ mời cô đi chơi, nhưng chỉ cần nghe nói Nguyễn Vũ Thanh cũng đi, cô đều sẽ từ chối.
Cô không còn cố tình vui vẻ, hòa đồng nói chuyện với các bạn nam khác trước mặt cậu, dùng diễn xuất lố bịch và kém cỏi để thu hút sự chú ý của cậu hay cố tình chọc tức cậu nữa.
Những gì cô nói với cậu hôm đó như là đã đâm thủng lớp cửa sổ giấy cuối cùng giữa họ, không còn lớp cửa sổ giấy đó, họ hoàn toàn trở thành những người xa lạ.
Đầu tháng năm, thời tiết vẫn chưa ấm lên, gió mạnh cuốn qua khuôn viên trường, cây cối và cỏ dại bị thổi đung đưa kịch liệt.
Chiều hôm thi giữa kỳ, Diệp Tiêu đến phòng thi sớm, đang mở sách chuẩn bị ôn tập, bỗng nghe thấy tiếng của Lục Trạch Viễn bên ngoài cửa sổ.
Vài nam sinh đứng dưới gốc cây, tay đút túi quần nói chuyện, trong đó có Lục Trạch Viễn.
“Mẹ cậu ta thật sự từng tự tử, suýt nữa không cứu được, chỉ vì bố cậu ta có tiểu tam."
“Thế cậu ta mỗi ngày giả vờ cái gì chứ? Bố cậu ta có tiền, tiền đều đưa cho con riêng rồi, cuộc đời của một thiếu gia mà còn thảm hại hơn cỏ rác*.”
“Không thì sao người ta gọi là hotboy* chứ?”
(Giải thích: chữ hotboy trong tiếng Trung là 校草 (hiệu thảo), ý chỉ những bạn nam đẹp trai học giỏi trong trường, chữ 草 đứng một mình nghĩa gốc là cỏ. Cho nên là mất thằng mất nết kia đang chơi chữ chửi Nguyễn Vũ Thanh ó.)
Chưa dứt lời, cả nhóm nam sinh đã cười lớn.
Cửa sổ bỗng nhiên bị gõ mạnh, Diệp Tiêu quay sang nhìn, chỉ thấy Lục Trạch Viễn tựa vào cửa sổ, nhìn cô với vẻ châm chọc, nở nụ cười khinh thường.
Cậu ta ra hiệu cho cô, bảo cô đi ra ngoài.
Các bạn học trong lớp dường như cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài, bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Thật hay giả vậy?”
“Nguyễn Vũ Thanh sao lại thảm đến thế?”
“Trải qua chuyện này, tâm lý chắc chắn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.”
Giám thị cầm đề thi bước vào phòng thi, nhưng Diệp Tiêu chỉ “bộp” một tiếng đóng sách lại, đứng dậy, không nói gì ra liền xông khỏi phòng thi.
“Diệp Tiêu! Sắp thi rồi, em đi đâu vậy?”
Diệp Tiêu không quay đầu lại, chỉ vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, cô đã nhìn thấy Lục Trạch Viễn đứng ở cửa.
“Yô, nữ thần thật sự không thi nữa sao?”
Diệp Tiêu tiến lại gần, lao tới nắm lấy cổ áo cậu ta, dùng toàn bộ sức lực tát vào mặt cậu ta một cái thật mạnh.
Cô không biết cái tát này đánh vào mặt Lục Trạch Viễn sẽ đau đến mức nào, nhưng tay cô đang thật sự rất đau.
“Cậu điên à?” Lục Trạch Viễn vẻ mặt không thể tin nổi, thấy Diệp Tiêu lại chuẩn bị ra tay, vội vàng nắm chặt cổ tay cô.
“Tôi chỉ nói cậu ta vào câu, cậu nóng vội cái gì? Lần trước cậu ta đấm tôi một cái, tôi còn chưa tính sổ đâu”, Lục Trạch Viễn cười nhạo, “tôi vừa mới gọi vài thằng bạn lôi cậu ta ra sau quán bar dạy cho cậu ta một bài học, tôi cũng khá tò mò, không biết giờ cậu ta sẽ bị đánh thảm thế nào…”
Bên tai Diệp Tiêu "đùng" một tiếng, không để ý đến cánh tay đang bị đau nữa, trong cơn hoảng loạn, cô đá mạnh một cái vào cậu ta, sau đó nhanh chóng chạy thoát và lao như bay về phía cổng trường.
Sắc mặt cô trắng bệch, trong đầu hiện lên hình ảnh một đám người vây quanh Nguyễn Vũ Thanh, đôi mắt ngấn nước khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt. Diệp Tiêu không hiểu tại sao bỗng dưng cô lại muốn khóc.
Rõ ràng cậu ấy đáng ghét như thế, cậu ấy không thích cô, cả ngày bên cạnh một cô gái khác, còn nói với cô cái gì mà họ cũng có thể làm bạn bè.
Nhưng cậu là Nguyễn Vũ Thanh, là Nguyễn Vũ Thanh mà Diệp Tiêu thích nhất.
Gió mạnh thổi vào mặt, Diệp Tiêu cảm thấy cả người như bị giá lạnh xâm chiếm, lạnh đến nỗi cô không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, cô thở hổn hển chạy tới con hẻm sau quán bar, nhìn thấy trên mặt Nguyễn Vũ Thanh đầy vết thương, bị một đám côn đồ đè xuống quỳ trên đất, xung quanh là vô số nắm đấm và gậy gộc đang đổ xuống người cậu.
Mắt cô ngập nước, tầm nhìn mờ mịt, Diệp Tiêu mơ hồ thấy một tên côn đồ nhặt một chai rượu rỗng từ dưới đất lên, đi về phía Nguyễn Vũ Thanh.
Cô không nghĩ ngợi gì, gần như theo bản năng mà lao tới, dùng cơ thể mình che chắn cho Nguyễn Vũ Thanh đang quỳ dưới đất. Cô nghe thấy tiếng chai rượu vỡ trên lưng mình, cơn đau dữ dội từ sau lưng nhanh chóng lan rộng ra, khiến ý thức của cô trở nên mơ hồ.
Khoảnh khắc đó, Diệp Tiêu mới nhận ra, thì ra thích một người lại có thể đau đớn như thế.
Khi Diệp Tiêu tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Nguyễn Vũ Thanh ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, đôi mắt cậu đỏ hoe, vết thương trên mặt đã được bôi thuốc.
“Còn đau không?” Khi thấy cô mở mắt, Nguyễn Vũ Thanh hỏi, giọng nói khàn khàn.
Diệp Tiêu lắc đầu, khẽ hỏi cậu: “Còn cậu thì sao?”
Nguyễn Vũ Thanh không trả lời, ánh mắt cậu đượm buồn, như thể đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Một lúc sau, cậu cuối cùng lên tiếng hỏi: “Sao cậu không thi mà lại chạy ra ngoài? Tại sao lại lao vào chắn cho tôi?”
Khóe môi Diệp Tiêu khẽ động, lại nghe thấy cậu lạnh lùng chất vấn: “Cậu không muốn sống nữa à?”
“Anh ơi”, lúc này, Hoàng Y Trừng bất ngờ từ cửa bước vào, “em vừa lấy xong thuốc bác sĩ kê cho anh rồi…”
Hoàng Y Trừng hỏi: “Chị Tiêu Tiêu tỉnh rồi! Chị không sao chứ?”
Diệp Tiêu gật đầu, ánh mắt Nguyễn Vũ Thanh vẫn dán chặt vào cô, chờ đợi câu trả lời.
"Vì hôm đó cậu giúp tôi nên Lục Trạch Viễn mới gây rắc rối cho cậu. Khi đó tôi chỉ nghĩ nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi biết chịu trách nhiệm kiểu gì, làm thế nào để trả lại ân tình này.”
“Tôi thà để mình gặp chuyện còn hơn.” Diệp Tiêu cố gắng kiềm chế, ngẩng đầu đè nén nước mắt, nói từng chữ một.
Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng không nói thêm gì.
“Chị Tiêu Tiêu, chị đừng nói như vậy, chuyện xảy ra hôm ấy em có nghe nói rồi, đổi lại là người khác bị quấy rối thì anh em vẫn sẽ ra tay giúp đỡ thôi. Chuyện hôm ấy là lỗi của em, nếu không vì em muốn đổi ca trực nhật với chị... Dù sao cũng là Lục Trạch Viễn sai, hai người không ai sai cả, thật đấy.”
Đúng vậy, bất kể đối phương là ai, Nguyễn Vũ Thanh cũng sẽ giúp đỡ.
Nhưng người duy nhất khiến Diệp Tiêu sẵn sàng liều mạng bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Nguyễn Vũ Thanh.
Sau hôm đó, Lục Trạch Viễn bị nhà trường kỷ luật, bị đình chỉ học để kiểm điểm lại hành động của mình. Những chuyện xảy ra trong gia đình Nguyễn Vũ Thanh bắt đầu được lan truyền khắp trường, cuối cùng có Vưu Bình áp chế nên tin đồn cũng dần lắng xuống.
Nửa học kỳ nhanh chóng trôi qua. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Vu Dương nói phía sau nhà hàng âm nhạc mới mở của cậu họ của cậu còn có một biệt thự nghỉ dưỡng mới xây, muốn mời vài người họ cùng đến đó chơi một đêm.
Diệp Tiêu ban đầu định từ chối, nhưng bị Cố Gia Nam kiên quyết kéo đi.
“Cậu xem, vừa trải qua kỳ thi căng thẳng đã khiến bản thân tiều tụy như thế nào rồi! Cậu phải đi, thư giãn một chút!”
Tối hôm đó, vài nam sinh rủ nhau đi chơi bóng rổ, Cố Gia Nam cũng cùng họ ra ngoài, chỉ còn Diệp Tiêu và Hoàng Y Trừng ở lại trong phòng khách.
“Chị Tiêu Tiêu, chúng ta nói chuyện một chút nhé. Thực ra, thời gian gần đây, tâm trạng em không được tốt lắm.” Hoàng Y Trừng bỗng nói với Diệp Tiêu.
“Được”, Diệp Tiêu hỏi, “nói chuyện gì?”
“Nói về anh trai em”, Hoàng Y Trừng nói.
Biểu cảm trên măkt Diệp Tiêu cứng lại, rơi vào im lặng.
“Chị nghe nói về những chuyện xảy ra trong gia đình anh ấy rồi nhỉ? Thực ra, em rất muốn tìm một người để tâm sự, nhưng em lại không tin ai. Ngay cả Gia Nam, em cũng không muốn nói quá nhiều với cậu ấy.”
“Nhưng em muốn nói với chị, em cảm thấy chị không giống bọn họ, em rất tin tưởng chị.”
“Mẹ anh ấy từng tự sát khi anh ấy học lớp bảy. Ngày hôm đó, em đang đi học thêm bên ngoài, tình huống cụ thể là em nghe hàng xóm kể lại. Nghe nói hôm đó anh ấy vừa chơi bóng xong, cầm điện thoại thì lên thấy một tin nhắn từ mẹ mình. Tin nhắn viết: “Con trai, sau này mẹ không thể bên con nữa, con tự chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé.”
Nghe đến đây, trái tim Diệp Tiêu quặn thắt lại.
“Mẹ anh ấy nằm trên giường uống hết một chai thuốc an thần, may mà bố anh ấy về kịp, đưa mẹ anh ấy đi rửa ruột nên mới cứu sống được bác ấy. Sau chuyện đó, anh ấy không còn vui vẻ hoạt bát như trước nữa, lúc nào cũng như đang có tâm sự. Người khác hỏi có phải anh ấy rất buồn không, anh ấy chỉ cười nói không sao. Sau đó không lâu, bố mẹ anh ấy ly hôn. Sau khi ly hôn, tình trạng tinh thần của bác gái không được tốt lắm, mắc bệnh trầm cảm, lúc phát bệnh sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình. Sau này, vì cần người chăm sóc, thỉnh thoảng bác gái sẽ đưa anh ấy về nhà bà ngoại. Nhà em ở ngay bên cạnh nhà anh ấy, thấy anh ấy ở nhà một mình, bà em thương anh ấy nên luôn gọi anh ấy sang nhà em ăn cơm, làm cho anh ấy rất nhiều món ngon. Có rất nhiều người thích anh ấy, có lẽ sau khi biết những chuyện này họ không còn thích anh ấy nhiều như trước nữa. Nhưng em thì không. Bà em nói tính cách của em giống như một mặt trời nhỏ, nên em nghĩ, em nhất định phải cố gắng hết sức để sưởi ấm cho anh ấy. À, đúng rồi, chị Tiêu Tiêu. Có một chuyện có lẽ chị chưa biết, anh ấy sắp chuyển đến Hồng Kông rồi.”
“Chuyển đến Hồng Kông?” Diệp Tiêu hỏi.
“Vâng, bác gái có một người bạn học cũ, hiện đang làm ăn bên đó. Nghe nói chú ấy từ khi còn đi học đã rất thích bác gái, năm ngoái vợ chú ấy qua đời, năm nay chú ấy liên lạc với bác gái, nói muốn đưa bác ấy và anh Vũ Thanh cùng chuyển đến đó sống. Bác gái đã đồng ý rồi. Dù em rất không nỡ rời xa anh ấy, nhưng em nghĩ, khi anh ấy đến đó, có cuộc sống mới, có lẽ anh ấy sẽ vui vẻ hơn hiện tại. Dù sao đến khi vào đại học, em vẫn có thể sang đó tìm anh ấy.”
Diệp Tiêu lặng lẽ lắng nghe, trong lòng cảm thấy trống rỗng, như thể bị rạch ra. Gió lạnh từ lỗ hổng đó thổi vào, khiến cho mỗi nơi trên trái tim cô đều đau nhức dữ dội.