Thời gian nhanh chóng trôi qua, giờ đã là học kỳ hai của lớp 11.
Mới bắt đầu học kỳ không lâu, Lạc Nhất Xuyên đã bị chấn thương trong một trận bóng rổ, kèm theo chấn thương cũ nên cậu phải phẫu thuật và nghỉ học nửa năm.
“Có lẽ sang học kỳ sau tớ sẽ sẽ lưu ban học ở lớp của bố tớ, tớ có nói với anh Thanh một tiếng, nhờ cậu ấy giúp tớ chăm sóc cậu. Còn có Diệp Phong cũng ở đây, nếu có ai quấy rầy cậu, cứ đi tìm hai người họ, đừng tự mình chịu đựng.”
Lạc Nhất Xuyên dặn dò Diệp Tiêu trước khi nghỉ học.
Diệp Tiêu chỉ mỉm cười gượng gạo, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói: “Cậu phẫu thuật xong nhớ chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt.”
Dù hành động nhờ Nguyễn Vũ Thanh chăm sóc cô của Lạc Nhất Xuyên khiến cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô cũng không nói thêm gì.
Cô không thể đối xử với cậu như với Diệp Phong, hung dữ hỏi cậu có tư cách gì mà tự tiện nhờ người khác quản chuyện của tôi?
Diệp Tiêu tính tình không tốt, thường đối xử lạnh nhạt với người khác.
Cô chỉ dám hung dữ với những người thân thiết bên cạnh mình.
Vì vậy, người từng thấy dáng vẻ hung dữ của cô, ngoài Diệp Phong ra, hình như chỉ có Nguyễn Vũ Thanh hồi nhỏ. Khác với Diệp Phong luôn thích trốn tránh cô, Nguyễn Vũ Thanh lại rất thích quấn lấy cô, còn nói với cô rằng Diệp Tiêu hung dữ thật ra cũng rất đáng yêu. Nghĩ đến đây, Diệp Tiêu không khỏi cười khổ trong lòng.
Hóa ra, Nguyễn Vũ Thanh hồi nhỏ đã lừa cô.
Hóa ra, Nguyễn Vũ Thanh lớn lên cũng giống như Diệp Phong, không còn thích Diệp Tiêu hung dữ nữa.
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc bài thi tháng đầu tiên, Diệp Tiêu trở về lớp hơi muộn, toàn bộ tòa nhà học vắng vẻ tĩnh lặng.
Khi cô vừa định dọn đồ về ký túc xá, bỗng thấy Hoàng Y Trừng từ cửa lớp đi vào.
“Chị Tiêu Tiêu, hôm nay em trực nhật, nhưng em có việc gấp, muốn tìm người thay em làm. Mà em về muộn quá, mọi người đều đi hết rồi, chị có thể trực thay em không?”
Hoàng Y Trừng đi đến trước mặt cô, chớp mắt nói: “Đợi lần sau chị trực nhật, em sẽ thay chị!”
“Được.” Diệp Tiêu dừng lại một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Em yêu chị Tiêu Tiêu nhất!” Hoàng Y Trừng ôm lấy cánh tay của Diệp Tiêu, thân thiết dụi đầu lòng vào cô rồi nhảy nhót chạy ra cửa lớp.
“Về chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho anh trai cậu hả, đi chọn quà trước đã!” Một nữ sinh đứng ở cửa lớp đợi Hoàng Y Trừng nói.
Hô hấp của Diệp Tiêu bỗng ngừng trệ, vô thức nắm chặt tay vịn bàn.
Hóa ra, “việc gấp” mà Hoàng Y Trừng nói chính là đi chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho Nguyễn Vũ Thanh.
Những món quà mà Nguyễn Vũ Thanh tặng cô hồi tiểu học đến giờ vẫn được cô cất giữ trong chiếc hộp nhỏ bảo bối ở dưới gầm giường.
Những người từng tặng quà cho cô thật sự quá nhiều, nói thật cô cũng không quá để tâm giữ gìn chúng. Có lúc, mấy đứa em họ đến nhà chơi, khóc lóc đòi những món đồ mà người khác tặng cô, Diệp Tiêu cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà cho chúng.
Chỉ có quà mà Nguyễn Vũ Thanh tặng cô, cô luôn tìm cách cất giấu ở nơi bí mật nhất, thậm chí không muốn để cho mấy đứa em họ đó nhìn thấy.
Món quà mà Nguyễn Vũ Thanh tặng, cô chưa bao giờ muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh chắc chắn không giống cô. Những bạn nữ đã tặng quà cho Nguyễn Vũ Thanh cũng nhiều không kém.
Nhưng có lẽ, món quà mà Nguyễn Vũ Thanh trân trọng sẽ chỉ có những món mà Hoàng Y Trừng tặng cho cậu ấy.
Cô đột nhiên cảm thấy cánh tay bị Hoàng Y Trừng ôm có chút tê tê.
Cảm giác cô gái nũng nịu dụi vào người cô vẫn chưa tan đi, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Hoàng Y Trừng thật sự rất biết cách làm nũng, Diệp Tiêu không khỏi thở cảm thán, khó trách Nguyễn Vũ Thanh lại thích cô ấy.
Cô sẽ chẳng bao giờ học được cách làm nũng với người khác.
Diệp Tiêu không suy nghĩ tiếp nữa, xách cặp sách đi về phòng học lớp một của tòa nhà ban tự nhiên.
Cô tốn hơn hơn nữa giờ mới dọn dẹp xong, trời đã bắt đầu tối.
Trong tòa nhà vắng vẻ không một bóng người, Diệp Tiêu định vào nhà vệ sinh trước, rồi quay lại lớp lấy cặp và khóa cửa.
Cô vừa bước ra khỏi lớp, bỗng nghe phía sau có người gọi mình.
“Ê, Diệp đại mỹ nữ!”
Là Lục Trạch Viễn luôn quấy rầy cô.
Diệp Tiêu cảm thấy phiền phức, không thèm để ý đến cậu ta, nhanh chóng bước đi.
Khi đi qua phòng để nước, cô nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đang đứng trước vòi nước vắt khăn lau.
Cậu ấy chưa về sao.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Diệp Tiêu lập tức quay đi, giả vờ như không nhìn thấy cậu, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Khi cô đến cửa nhà vệ sinh, đột nhiên bị người ta đẩy một cái từ phía sau.
“Đi nhanh thế làm gì hả hoa khôi?” Lục Trạch Viễn theo cô vào nhà vệ sinh nữ.
“Đây là nhà vệ sinh nữ, cậu có bệnh không vậy?” Diệp Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“Nhà vệ sinh nữ thì sao? Bây giờ ở đây cũng chẳng có ai.” Lục Trạch Viễn vừa nói vừa giơ tay định kéo tay cô, “mời cậu đi ăn một bữa thôi.”
Diệp Tiêu lập tức đánh cái “bốp” vào tay cậu ta, định bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nhưng lại bị cậu ta kéo lại.
Sức lực của cậu ta rất lớn, kéo khiến cổ tay Diệp Tiêu đau nhói.
“Cậu mà còn giữ thái độ này thì đừng trách tôi không khách sáo! Giả vờ cái gì…”
Cậu ta còn chưa nói xong, Diệp Tiêu đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo cô sang một bên.
Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên xuất hiện, không nói năng gì liền đấm một cú vào mặt Lục Trạch Viễn.
Lục Trạch Viễn bị đánh lùi lại vài bước, liếʍ khóe miệng bị đánh đến chảy máu, vẻ mặt ngập không thể tin nổi.
“Mày thử quấy rối cô ấy lần nữa thử xem.” Nguyễn Vũ Thanh lạnh lùng nói.
Lục Trạch Viễn nhìn Nguyễn Vũ Thanh một hồi, biểu cảm có chút không cam lòng, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ nhỏ giọng mắng một câu rồi quay người bỏ đi.
“Sao cậu lại ở đây?” Nguyễn Vũ Thanh vẻ mặt không vui, giọng điệu cũng không thân thiện lắm, “cậu có thể có chút ý thức an toàn được không, Diệp Tiêu?”
Gặp lại sau một năm rưỡi, đây là câu nói chính thức đầu tiên của cậu dành cho cô.
Diệp Tiêu mấp máy môi, sống mũi bỗng cảm thấy chua xót.
Bởi vì Hoàng Y Trừng muốn đổi ca trực nhật với tôi.
Bởi vì Hoàng Y Trừng gấp gáp về nhà chuẩn bị quà cho cậu, giúp cậu tổ chức sinh nhật, nên bảo tôi ở lại thay cô ấy trực nhật.
Diệp Tiêu im lặng, không nói một lời.
“Gặp phải chuyện như vậy mà cũng không gọi tôi giúp”, Nguyễn Vũ Thanh nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười tự giễu, “ghét tôi đến vậy à?”
Hốc mắt Diệp Tiêu bắt đầu ươn ướt, trước mắt cô mờ mịt.
Tại sao bỗng dưng lại muốn khóc như vậy?
Cậu không thèm để ý đến cô, coi cô như người xa lạ, cô không muốn khóc.
Cậu giả vờ quan tâm cô, chất vấn cô như vậy, ngược lại khiến cô rất muốn khóc.
Không thể khóc trước mặt cậu ấy, Diệp Tiêu siết chặt nắm tay tự nhủ, nhưng nước mắt lại như sắp rơi xuống.
Cô đột nhiên quay lưng về phía cậu, đối diện với bức tường gạch nhà vệ sinh, thân thể không tự chủ mà run rẩy.
“Đúng vậy, cậu nói không sai.” Diệp Tiêu run rẩy lên tiếng, “tôi ghét cậu, cũng không cần cậu giúp đỡ.”
Vậy nên cậu mau chóng đi đi. Đi tìm Hoàng Y Trừng của cậu, đừng ở đây giả vờ quan tâm tôi thay cho người bạn tốt của cậu.
Tôi không cần.
Nước mắt Diệp Tiêu không ngừng rơi từng giọt trên má, cô đưa tay lau đi, cắn chặt môi, cơ thể ngày càng run rẩy hơn.
“Sao cậu vẫn thích khóc như vậy?” Diệp Tiêu nghe thấy người đứng sau thở dài hỏi.
Bỗng nhiên có một tờ khăn giấy mềm mại được nhét vào lòng bàn tay cô: “Cậu ghét tôi, người buồn không phải nên là tôi sao? Sao phải làm khổ bản thân như vậy? Ngốc quá.”
Diệp Tiêu dùng khăn giấy che mặt, rõ ràng cậu đã hạ giọng an ủi cô, nhưng cô lại càng khóc nhiều hơn, không ngừng nức nở, nước mắt cứ tuôn ra.
“Diệp Tiêu, thật ra nếu cậu muốn, cậu có thể coi tôi là bạn.” Nguyễn Vũ Thanh im lặng rất lâu, bỗng nhiên lên tiếng.
“Chúng ta không phải là bạn.” Diệp Tiêu nghẹn ngào ngắt lời cậu.
“Tôi không muốn làm bạn với cậu.” Cô nghẹn ngào nói.
Đôi khi cô cũng tự hỏi bản thân, tại sao không thể làm bạn với cậu nhỉ?
Rõ ràng hồi nhỏ quan hệ giữa họ từng rất tốt kia mà.
Làm bạn cũng có thể chào hỏi cậu mỗi ngày, nói chuyện với nhau, cũng có thể nhận được một chút hơi ấm từ cậu.
Rõ ràng cô rất muốn nói chuyện với cậu.
Rõ ràng cô dựa dẫm vào cậu như thế.
Tại sao cô không thể đưa tay ra nắm lấy tay cậu chứ?
Cho dù chỉ là nắm lấy một góc áo của cậu, cũng không muốn nắm tay người khác.
Nhưng cô không thể thuyết phục bản thân mình.
Cô đã lún sâu vào trong.
Cô đã lún sâu vào, vì vậy không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì mà làm bạn với cậu nữa.
Cô muốn cậu chỉ thích mình cô, chỉ đối tốt với mình cô, không còn để ý đến những cô gái khác.
Bạn bè thì có quyền gì để đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy?
Vì thế mà mối quan hệ giữa họ mới trở thành như vậy, như thể là kẻ thù của nhau.
Diệp Tiêu đột ngột quay người, đẩy cửa chạy ra ngoài. Cô chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, trong khuôn viên trường xám xịt, những đám mây đen nặng nề trên bầu trời, gió lạnh thổi qua làm lay động những cành cây hai bên đường, tràn ngập sự u ám.
Màn hình lớn phía trên thư viện đang phát đi phát lại bài hát của Châu Kiệt Luân.
Diệp Tiêu bỗng cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề, trái tim cũng đau nhói. Trong mũi có thứ gì đó chảy ra, cô đưa tay lên lau thử, thấy màu máu đỏ tươi.
“Diệp Tiêu, cậu có thể đừng làm mình sợ như vậy không!”
“Tôi làm gì mà cậu sợ?”
“Cậu tự dưng chảy máu mũi không phải làm người ta sợ sao? Nếu cậu không chịu nghỉ ngơi cho tốt, lại chảy máu mũi trước mặt mình, thì cậu chính là đang cố ý làm hãm hại mình, phải chịu trách nhiệm với mình đấy!”
“Cậu muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?”
Diệp Tiêu nghĩ vậy, nước mắt lại bất ngờ rơi xuống, vừa khóc vừa cười.
Nguyễn Vũ Thanh kêu gào muốn cô chịu trách nhiệm năm đó, chắc là sẽ không quay trở lại nữa đâu nhỉ?
Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn cây cối, nhìn gió, nhưng không tìm thấy câu trả lời.
Bởi vì ngày chia tay hôm ấy, Nguyễn Vũ Thanh đã nói, cậu đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Sẽ không quay lại tìm cô nữa.