Khi năm học lớp 11 bắt đầu, Diệp Phong với thành tích thứ hai toàn thành phố trong kỳ thi trung học đã vào được Trường Trung học Thực Nghiệm.
Thỉnh thoảng, Diệp Tiêu sẽ cùng cậu ăn cơm ở nhà ăn.
“Mua hơi nhiều, cho em.” Khi Nguyễn Vũ Thanh cầm khay thức ăn đi qua họ, thường thì sẽ ném vài xiên thịt chiên vào khay của Diệp Phong.
“Cảm ơn anh”, Diệp Phong ngẩng đầu cảm ơn, rồi thuận tay chia vài xiên vào khay của Diệp Tiêu, “chị cũng ăn chút đi.”
“Hai người quen nhau sao?” Diệp Tiêu nhìn vào khay thịt hỏi Diệp Phong.
“Hai tuần trước đánh bóng nên quen biết.”
“Cậu ấy có từng nhắc về chị với em không?”
Diệp Phong ngẩn người: “Nhắc chị làm gì? Hai người quen nhau à?”
“Không có gì.” Diệp Tiêu cúi đầu, khẽ nói, “không quen.”
“Nhưng mà anh Xuyên thì cứ hỏi mãi em về chuyện của chị, nhìn có vẻ rất quan tâm chị đấy.” Diệp Phong nở nụ cười tinh quái.
Diệp Tiêu không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
“Em không nói xấu chị đâu nhé!” Diệp Phong lập tức nói thêm, “lần nào anh Thanh cũng có mặt, anh ấy có thể làm chứng cho em.”
Diệp Tiêu chỉ “ừ” một tiếng, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót.
Cô hình như ngày càng ghét Nguyễn Vũ Thanh hơn rồi.
Sau khi khai giảng không lâu, hội thao mùa thu hàng năm lại diễn ra đúng hẹn.
Diệp Tiêu phụ trách cầm biển cho đội lớp. Sáng hôm đó, khi rời ký túc xá, cô cảm thấy nhiệt độ bên ngoài không quá thấp, vì vậy chỉ mặc áo sơ mi trắng của trường và chân váy ngắn màu hồng. Tuy nhiên, khi buổi lễ khai mạc chính thức bắt đầu, trời bỗng dưng âm u, không khí cũng lạnh hơn, làn gió ẩm ướt thổi qua, lùa vào cổ áo sơ mi của cô.
Diệp Tiêu cầm biển đứng trước hàng ngũ của lớp hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng chờ đến khi buổi lễ kết thúc. Vì không cần phải tham gia tiết mục nào nữa, cô để biển lại trên khán đài rồi vội vàng rời đi, dự định đến phòng y tế mua vài miếng giữ nhiệt rồi trở về ký túc xá thay đồ ấm hơn.
Diệp Tiêu vừa bước vào cửa phòng y tế liền thấy Diệp Phong đang đứng trước tủ thuốc, lật qua lật lại tìm kiếm gì đó.
“Em làm sao vậy? Bị thương à?” Cô hỏi.
“Em á? Em không sao.” Diệp Phong giải thích, “là anh Thanh hôm qua bị trật chân, lát nữa anh ấy có tiết mục, em vừa từ lớp ra, tiện đường qua đây lấy thuốc cho anh ấy.”
Diệp Phong tiếp tục hỏi: “Chị sao lại ở đây? Cơ thể không khỏe à?”
“Có nghiêm trọng không?” Diệp Tiêu bỗng hỏi.
“Hả?”
“Nguyễn Vũ Thanh… bị thương có nghiêm trọng không?” Diệp Tiêu nói, “nếu nghiêm trọng thì có thể dùng bình xịt bên cạnh, hiệu quả tốt hơn thuốc em đang cầm.”
“Cũng tạm, không nghiêm trọng lắm, dùng cái này là được.” Diệp Phong đáp, rồi lại hỏi, “không phải, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, chị khó chịu ở đâu à?”
“Không, chị chỉ đến lấy vài miếng giữ nhiệt. Vừa đứng cầm biển hơn nửa tiếng, lạnh chết mất.”
“Bọn chị mỗi lần cầm biển đều mặc ít như vậy làm sao mà không lạnh được?” Diệp Phong đưa cho cô một chiếc áo khoác đen, “chị mau khoác vào rồi về ký túc xá thay đồ ấm hơn đi.”
Diệp Tiêu không khách khí, nhận lấy khoác lên người, kéo tay áo nhìn một chút, hỏi: “Em bắt đầu mặc đồ màu đen từ khi nào thế? Chị không nhớ em có cái áo này…”
“Áo này không phải của em, là em lấy giúp anh Thanh đó.” Diệp Phong nói xong thì vội vã quay người ra khỏi phòng y tế, “chị nhớ giúp em đưa cho anh ấy nhé!”
Diệp Tiêu đứng ngây ra tại chỗ, đầu ngón tay nắm chặt tay áo bất giác run lên.
Diệp Tiêu quay lại ký túc xá, thay một bộ đồ thể thao dày, nhìn chiếc áo khoác đen vắt trên ghế kia, cô ôm nó vào lòng, khóa cửa ký túc xá rồi đi đến sân vận động.
Diệp Tiêu vừa đi vừa suy nghĩ, không biết nên trả lại áo cho cậu ấy như thế nào?
Có nên trực tiếp đến lớp bảy tìm cậu ấy không? Nếu bạn cùng lớp thấy sẽ bàn tán về hai người thì sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Tiêu không khỏi mỉm cười châm biếm chính mình vì những lo lắng thừa thãi.
Làm sao có thể chứ?
Đã lâu rồi không ai đồn thổi về tin đồn giữa cô và Nguyễn Vũ Thanh nữa.
Diệp Tiêu ôm chiếc áo, chuẩn bị vòng qua sân vận động để về phía khán đài thì thấy hai nam sinh lớp bảy chạy nhanh qua trước mặt cô.
“Vừa rồi anh Thanh ngã trong lúc chạy tiếp sức, hình như nghiêm trọng lắm, không đứng dậy được.”
“Cậu ta đã trật chân còn cố chạy?”
Nghe được cuộc trò chuyện của họ, Diệp Tiêu đột nhiên đứng hình, không suy nghĩ gì nhiều đã vội vàng đuổi theo sau. Trong lòng cô như lửa đốt, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng của họ, hoàn toàn không chú ý tới việc có người đi qua phía trước, nên đã va phải hai nam sinh đang vừa đi vừa đùa giỡn.
Diệp Tiêu bị va ngã xuống đất, hai nam sinh ấy lập tức hoảng hốt, tay chân lúng túng kéo cô dậy, vừa xin lỗi vừa muốn đưa cô tới phòng y tế.
Diệp Tiêu ngã không nhẹ, xương cụt đau nhức, hai bàn tay đều bị trầy xước, máu chảy ra. Cô nhíu mày vì đau nhưng chỉ lặng lẽ nói một câu “không sao”, vội nhặt chiếc áo rơi dưới đất rồi tiếp tục chạy về phía sân vận động.
Nhưng cô chưa chạy được vài bước thì dừng lại, như thể không thể bước tiếp nữa.
Ở cuối sân vận động, Hoàng Y Trừng đang đỡ Nguyễn Vũ Thanh, chân đi khập khiễng hướng về phòng y tế.
Hoàng Y Trừng lo lắng đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa trách cậu: “Đã bảo không cho anh chạy rồi mà anh vẫn cứ chạy!"
“Nếu anh mà què thì đừng mơ chơi bóng nữa!”
Nguyễn Vũ Thanh yếu ớt mỉm cười, hỏi: “Có ai lại nguyền rủa người khác như em không? Đừng khóc nữa được không?”
Diệp Tiêu đứng im tại chỗ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Cô tự hỏi, Diệp Tiêu, mày đang làm gì vậy? Tại sao mày lại quan tâm đến cậu ấy như vậy?
Cậu ấy không thiếu sự quan tâm của mày, cũng chẳng hề quý trọng nó.
Sẽ có người quan tâm đến cậu.
Dù cô có chạy đến đó, thì cô có thể làm gì đây? Có thể giống như Hoàng Y Trừng, công khai đỡ cậu đi tới phòng y tế sao?
Cảm giác đau nhói trong lòng bàn tay như nhắc nhở cô, Diệp Tiêu, hãy tỉnh táo lại đi, đừng mơ mộng nữa.
Diệp Tiêu cũng không biết mình đã đứng tại chỗ bao lâu. Cho đến khi có thông báo từ đài phát thanh về việc kiểm tra danh sách chạy tiếp sức 800 mét của khối lớp mười, Diệp Phong chuẩn bị ra sân, vừa lúc đi qua bên cạnh cô, chạy đến trước mặt cô, ngạc nhiên hỏi: “Chị đứng đây làm gì vậy?”
Nhận thấy tâm trạng của cô không ổn, Diệp Phong lại hỏi: “Chị sao vậy?”
Diệp Tiêu không nói gì, lạnh lùng ném chiếc áo khoác đã ôm suốt dọc đường cho cậu, rồi quay người rời đi.