Kì hai lớp mười, Diệp Tiêu và Cố Gia Nam cùng chuyển sang lớp xã hội, chuyển đồ vào tòa nhà lớp xã hội.
Diệp Tiêu và Cố Gia Nam đều được xếp vào lớp 10-16, ngày chuyển lớp được tự do chọn chỗ ngồi, họ lại ngồi cùng bàn với nhau. Lạc Nhất Xuyên cũng học xã hội, được xếp vào lớp 10-15.
Nguyễn Vũ Thanh thường xuyên đến tòa nhà lớp xã hội tìm Lạc Nhất Xuyên, rủ cậu đi chơi bóng.
Lạc Nhất Xuyên cũng thường xuyên đến lớp 16 tìm Diệp Tiêu, mỗi lần đến đều đi cùng Nguyễn Vũ Thanh.
“Tiêu Tiêu, cậu có cảm giác gì với Lạc Nhất Xuyên không?” Cố Gia Nam hỏi.
“Không có”, Diệp Tiêu đáp, “bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.”
“Sao mỗi lần cậu ấy đến tìm cậu, cậu đều không từ chối? Những lý do vụng về như vậy, đồ ngốc cũng ra, tớ không tin cậu tin thật.”
Đúng vậy, sao cô lại không từ chối nhỉ?
Không phải đã hứa là sẽ không thích người ấy nữa sao?
Diệp Tiêu biết Lạc Nhất Xuyên thích cô.
Tất cả mọi người đều biết Lạc Nhất Xuyên thích cô, trong đó có cả Nguyễn Vũ Thanh.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh vẫn cùng cậu đến tìm cô.
Có phải để khích lệ và hỗ trợ cho người bạn tốt của mình không? Diệp Tiêu cười nhạt trong lòng.
Rõ ràng tiếp xúc với Nguyễn Vũ Thanh ít hơn, nhưng cô vẫn ghét cậu ta như trước.
Khi nghe thấy Hoàng Y Trừng nói anh trai mình như thế nào đó.
Hay khi thấy Nguyễn Vũ Thanh đi cùng Lạc Nhất Xuyên đến lớp tìm cô.
Thì mức độ ghét Nguyễn Vũ Thanh lại càng tăng lên, nghiêm trọng đến mức cô không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Nhưng tại sao nhỉ?
Tại sao cô biết rõ Lạc Nhất Xuyên lấy cớ để gặp cô mà cô vẫn không thể học cách từ chối?
Diệp Tiêu lịch sự giữ khoảng cách đứng trước cửa phòng học nói chuyện với Lạc Nhất Xuyên, nhưng dư quang khóe mắt vẫn để ý đến Nguyễn Vũ Thanh đang dựa ở cửa sổ đợi Lạc Nhất Xuyên.Ánh sáng chói mắt xuyên thấu từ ô cửa sổ chiếu dọc theo đường viền tóc của cậu. Dường như chỉ cần có cậu ở đây thì ánh sáng vĩng viễn không thể chiếu đến người khác.
Đàn em đi ngang qua đều sẽ chào hỏi cậu, lịch sự nói với cậu một câu: "Chào đàn anh!" Cậu sẽ nở nụ cười thân thiêys với bọn họ, sau đó tự nhiên mà vỗ vai họ.
Lúc Cố Gia Nam từ cửa đi vào sẽ lớn gọng nói to: "Sao cậu lại đến nữa thế?" Cậu sẽ tự tin hỏi lại: "Cậu quản được à?"
Tốp năm tốp ba nữ sinh đi qua sẽ nhìn cậu nhiều thêm vài cái, thfi thầm to nhỏ, vừa che miệng vừa cười, cậu sẽ không thoải mái mà quay người lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ.
Giáo viên toán ở lớp mới giao cho Diệp Tiêu làm đại biểu môn toán, yêu cầu cô mỗi ngày phải thu bài tập toán của các bạn trong lớp, giao lên văn phòng lúc nghỉ giữa giờ.
Văn phòng của giáo viên toán nằm ở tòa nhà khoa học tự nhiên, rõ ràng vị trí của văn phòng nằm ở bên tay trái sảnh lớn lầu hai, nhưng Diệp Tiêu lại quen ôm theo một đóng vở bài tập đi vòng đến cầu thang bên tay phải lầu một để đi lên.
Bên cạnh cầu thang bên tay phải ở lầu hai là phòng học lớp bảy, cửa sau lớp bảy lúc nào cũng mở, mỗi lần Diệp Tiêu đi qua đều có thể nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh ngồi ở bàn thứ 2 gần cửa sổ đếm ngược từ dưới lên.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở trên tấm rèm rơi trên bàn học màu vàng của cậu thiếu niên, ánh nắng phản chiếu bóng hình, Diệp Tiêu nhìn thấy thật nhiều Nguyễn Vũ Thanh.
Nguyễn Vũ Thanh đang xoay bút giải bài tập toán.
Nguyễn Vũ Thanh đang nằm bò ra bàn ngủ gật.
Nguyễn Vũ Thanh vừa chơi game vừa tám chuyện với bạn nam bàn trên.
Mấy chục quyển vở bài tập toán khiến tay cô mỏi nhừ, đến ngón tay cũng bị đè đến đỏ ửng lên, nhưng lần nào cô cũng chọn con đường này, chỉ vì để đi qua phòng học lớp bảy, đi qua cửa sau lớp bảy giả vờ tình cờ nhìn thấy cậu.
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể thôi đi nhìn cậu?
Rốt cộc phải làm sao mới có thể nhẫn nhịn không đi nhìn cậu?
Diệp Tiêu dường như chẳng bao giờ tìm được câu trả lời cho câu hỏi này.
Sau khi Diệp Tiêu học khoa học xã hội, thành tích ổn định, luôn luôn xếp hạng nhất, còn Nguyễn Vũ Thanh bên ban tự nhiên xếp hạng nhất.
Một học kỳ cứ vậy mà nhanh chóng qua đi. Nghỉ hè Diệp Tiêu không về nhà mà ở lại nhà bác gái để tiện tham gia lớp học thêm toán trong kỳ nghỉ.
Cố Gia Nam học cùng một lớp học thêm với cô, ngoài ra còn có Vu Dương của lớp bảy. Ngày 21 tháng 08 chính là sinh nhật của Diệp Tiêu, vừa hay cũng là buổi học cuối cùng ở lớp học thêm.
Diệp Tiêu vừa vào lớp liền nhìn thấy trên bàn học của mình chất đầy thiệp mừng và quà.
"Đều là nam sinh lớp mình tặng đó." Cố Gia Nam nói.
Diệp Tiêu bình thản mỉm cười, lấy sách vở trong cặp ra.
"Cậu không xem à?" Cố Gia Nam bối rối.
Diệp Tiêu mỉm cười bất lực, giải thích: "Buổi tối về rồi xem."
"Đúng rồi, buổi tối cậu có bận gì không? Hay là chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, chúc mừng sinh nhật cậu?"
"Được chứ", Diệp Tiêu nói, "tớ mời cậu đi."
"Làm gì có chuyện để người được chúc mừng sinh nhật đi mời khách chứ." Cố Gia Nam nói.
"Hôm nay được phát học bổng." Diệp Tiêu nhỏ giọng nói.
Vì để khích lệ học sinh cố gắng học tập, vào mỗi kỳ kết thúc lớp học thêm sẽ tổ chức một buổi thi khảo sát, học sinh có thành tích đạt hạng nhất sẽ được thưởng học bổng giá trị 500 tệ.
"Được! Thành giao!" Cố Gia Nam kích động nói, "thế thì hôm nay tớ không khách sáo đâu nhé! Để tớ nghĩ xem đi đâu ăn....Mấy ngày trước Vu Dương nói với tớ cậu họ của cậu ấy mở một nhà hàng âm nhạc ở ngoại ô, tớ thấy khá hứng thú. Hay là chúng ta tới đó đi! Đợi lát nữa cậu ấy tới thì chúng ta hỏi thử xem."
"Được." Diệp Tiêu cười đống ý.
Buổi tối sau khi tan học, Diệp Tiêu cùng Cố Gia Nam và Vu Dương đến nhà học âm nhạc kia.
Phong cách trang trí mhà hàng rất giống một quán bar, ánh đèn lung linh, bóng đổ lấp lánh, ánh sáng trên tường chuyển động không ngừng, huyền ảo mê hoặc.
“Vu Dương, nhà hàng cậu họ của cậu mở ok đấy, sao trước đây không nghe cậu nhắc đến.”
“Mới mở không lâu, đang trong giai đoạn thử nghiệm.” Vu Dương nhướn mày, “nhân dịp chúc mừng sinh nhật nữ thần, bữa hôm nay tớ mời!”
“Được đấy Vu Dương! Đủ trượng nghĩa!” Cố Gia Nam vỗ vai Vu Dương, chú ý đến những quả bóng màu hồng treo quanh tường, bật cười thành tiếng, “cậu trang trí chỗ này à? Màu hồng tươi sáng này rất hợp với khí chất của công chúaTiêu Tiêu đó.”
“Thật ra không chỉ có công lao của mộ mình tớ…”
Vu Dương gãi gãi đầu, còn chưa nói hết câu thì Cố Gia Nam đã hét lớn: “Tớ nghe thấy có người đang hát!”
Cố Gia Nam vừa chỉ về phía sâu trong nhà hàng, vừa kéo Diệp Tiêu chạy về phía đó.
Diệp Tiêu theo sau Cố Gia Nam, âm thanh quen thuộc của bài hát và giai điệu ngày càng rõ ràng, vang vọng bên tai cô.
“Khi cốc cà phê lạnh ngắt rời khỏi khay, anh gắng kìm nén xúc cảm vào sâu tận đáy lòng trong vô vọng. Liều miệng níu giữ lấy hồi ức, trên gương mặt anh vẫn rõ ràng như thế.”
Họ chạy đến trước sân khấu, Cố Gia Nam hơi thất vọng quay lại hỏi Vu Dương đi theo sau: “Người đang hát là Nguyễn Vũ Thanh sao?”
“Không có tiền mời ca sĩ chuyên nghiệp, đúng lúc chúng ta đang nghỉ, nên cho anh Thanh đến hát vài ngày.” Vu Dương giải thích, “mà anh Thanh hát cũng không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp đâu.”
“Cũng đúng.” Cố Gia Nam hào hứng kéo tay Diệp Tiêu, “này, nghe Hàng Ý Trừng nói Nguyễn Vũ Thanh hát rất hay, cậu muốn nghe bài gì, để cậu ấy hát cho cậu nghe!”
“Đẹp nhất không phải những ngày mưa, mà là mái hiên nơi anh từng trú mưa cùng em.”
Nguyễn Vũ Thanh ngồi ở giữa sân khấu trên một chiếc ghế cao, một chân để xuống đất, ôm guitar trong tay, hạ mắt, cất tiếng hát bài .
Ánh sáng vàng ấm áp trên sân khấu từ trần nhà chiếu xuống, trải đều trên sàn, như ánh trăng dịu dàng rơi xuống đất. Xung quanh tối đen, chỉ có cậu thiếu niên đứng trước micro, giữa ánh sáng, khuôn mặt cậu được chiếu sáng, hiện rõ những đường nét góc cạnh.
Diệp Tiêu ngẩn người nhìn cậu, bỗng thấy nước mắt mình ươn ướt.
“Em đã nói dần dần buông bỏ tình yêu sẽ có thể bước xa hơn, tại sao lại cứ phải day dứt về những tháng ngày từng lỡ dở Đầu ngón tay em ngăn không cho anh nói lời tạm biệt, tự huyễn hoặc rằng em ở bên anh trước khi hoàn tòan tan biến."
Mặt đẫm nước mắt, Diệp Tiêu vội vàng quay mặt đi, đưa tay lên lau mặt.
“Tiêu Tiêu, cậu làm sao vậy?” Cố Gia Nam hỏi.
“Không sao”, Diệp Tiêu nói, giọng khàn khàn, “tớ đi toilet một chút.”
Diệp Tiêu vội vàng chạy về phía toilet ở phía sau, cảm giác như tiếng hát của Nguyễn Vũ Thanh dừng lại một chút rồi lại nhanh chóng vang lên.
“Có lẽ số mệnh chỉ cho hai ta gặp nhau chỉ cho chúng ta yêu nhau trong một mùa thu này.”
Âm thanh vang vọng, Diệp Tiêu cuối cùng không thể kìm nén được nữa, che mặt khóc nức nở.
“Ê, hè này mời cậu đi nghe concert của Châu Kiệt Luân thế nào?”
“Đi đâu nghe?”
“Mình đã mua CD, đến lúc đó đưa cho chủ tiệm trà sữa, bảo cô ấy phát cho chúng ta nghe.”
Diệp Tiêu mỉm cười, mắt ánh lên sự vui vẻ: “Vậy đến sinh nhật tôi, chúng ta cùng đi nhé.”
“Được, một lời đã định.” Nguyễn Vũ Thanh nói, “đến lúc đó cậu không được thất hứa nhé!”
Mùa hè đó, người thất hứa là cậu.
Cô cứ nghĩ rằng đến mùa thu sẽ lại được bên cậu, nhưng cô đã trải qua hết mùa thu này đến mùa thu khác, cuối cùng vẫn không thể trở lại bên cậu.
Thì ra vận mệnh chỉ cho họ một mùa thu thuộc về nhau.
Diệp Tiêu vừa ra khỏi toilet thì nhà hàng đã ồn ào náo nhiệt, khách hàng ngày càng đông. Vu Dương đang bận tiếp đãi khách, còn Cố Gia Nam đứng dậy từ chỗ ngồi gần sân khấu, vẫy tay gọi cô.
Diệp Tiêu đi qua, ngồi xuống ghế.
Trên sân khấu, Nguyễn Vũ Thanh vừa hát xong bài trước, máy tính phát bài hát tiếp theo.
Là bài của Châu Kiệt Luân.
“Bài này là song ca nam nữ, có cô gái nào muốn hát không? Ai muốn lên hát với soái ca này không?” Vu Dương hỏi.
“Tiêu Tiêu, cậu không phải thích Châu Kiệt Luân lắm sao? Chắc chắn cậu biết hát!” Cố Gia Nam đứng dậy, hăng hái vẫy tay về phía Vu Dương, “Tiêu Tiêu biết hát! Để Tiêu Tiêu lên hát đi!”
Vu Dương phấn khởi đi tới, đưa cho Diệp Tiêu một chiếc micro.
“Tớ không biết hát.” Diệp Tiêu lắc đầu từ chối, trả lại micro cho Vu Dương, “tớ thật sự không biết hát.”
“Tớ đến rồi đây!” Hoàng Y Trừng đột nhiên xuất hiện, vòng tay ôm lấy vai Diệp Tiêu và Cố Gia Nam.
“Sao cậu lại đến đây?” Vu Dương nhíu mày.
“Cậu để anh tớ ở đây làm việc miễn phí! Tại sao tớ không thể đến! Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của chị Tiêu Tiêu, tớ đặc biệt đến để chúc mừng sinh nhật chị ấy!” Hoàng Y Trừng sáng mắt, mỉm cười nói với Diệp Tiêu, “chị Tiêu Tiêu, chúc mừng sinh nhật!”
“Được rồi, cậu đến thật đúng lúc, bài này không ai hát, giao cho cậu nhé!” Vu Dương nói rồi nhét micro vào tay Hoàng Y Trừng.
“Hát thì hát, tớ hát hay lắm đó!” Hoàng Y Trừng vui vẻ nói, vừa định mở miệng thì nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh bỗng nhiên cúi đầu chuyển bài hát.
“Sao anh ấy lại chuyển bài vậy?” Hoàng Y Trừng bất mãn nói.
Cố Gia Nam không nhịn được cười: “May mà cậu ấy chuyển bài, nếu không thì với giọng hát của cậu, khách sẽ bị dọa chạy mất cho xem.”
“Tớ nói này, Nguyễn Vũ Thanh cũng tốt với cậu thật đấy, nếu cậu mở miệng hát, chắc chắn sẽ bị chửi. Lúc đó, khách sẽ yêu cầu ông chủ bồi thường thiệt hại tinh thần, Vu Dương cũng phải bồi thường cho cậu họ của cậu ấy!”
"Đồ đáng ghét!” Hoàng Y Trừng thò tay ra vò đầu Cố Gia Nam.
“Nữ thần, hai người này hề nhỉ.” Vu Dương cười không ngừng.
Diệp Tiêu kéo khóe môi nhếch lên, định cười một cái lịch sự thì bỗng chạm phải ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh trên sân khấu.
Diệp Tiêu cảm thấy không tự nhiên, vội vàng tránh ánh mắt đó.
Sau đó, hình như Nguyễn Vũ Thanh có việc gấp, chưa hát được mấy bài thì đã rời đi, Hoàng Y Trừng cũng đứng dậy đuổi theo.
Đây là sinh nhật náo nhiệt nhất mà Diệp Tiêu từng có. Cô nhận được lời chúc từ rất nhiều người, khách hàng trong nhà hàng cùng nhau vỗ tay hát bài , những người xung quanh còn đặc biệt đến gần nói với cô một câu “Chúc mừng sinh nhật”.
Cô ước nguyện, thổi nến, ăn bánh, hoàn thành một buổi tiệc sinh nhật trọn vẹn.
Đây đáng lẽ là sinh nhật viên mãn nhất của cô.
Ngoài việc, Nguyễn Vũ Thanh không nói Chúc mừng sinh nhật với cô.