Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 13: Tớ thực sự rất ghét cậu ta

Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh không có mối quan hệ tốt đẹp, không biết từ khi nào đã trở thành tin đồn nổi bật của khối lớp 10.

Ban đầu, mọi người còn bàn tán về nguyên nhân xa cách giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh, nhưng dần dần, khi hai lớp tự nhiên cạnh tranh nhau trong học tập và các sự kiện lớn nhỏ, mọi người cũng hiểu rõ nguyên nhân thực sự của mối quan hệ căng thẳng giữa hoa khôi và soái ca.

Giáo viên chủ nhiệm lớp một, Triệu Nhã Thục, và giáo viên chủ nhiệm lớp bảy, Vưu Bình, năng lực tương đương và đều không chịu phục đối phương, tuy nhiên, trong các kỳ thi lớn nhỏ, điểm trung bình lớp một luôn cao hơn lớp bảy. Mặc dù điểm tổng của Diệp Tiêu luôn đứng đầu, nhưng điểm môn khoa học của cô không nổi bật, chủ yếu nhờ vào điểm văn và tiếng Anh mà vượt qua Nguyễn Vũ Thanh đang đứng thứ hai. Vưu Bình với vai trò là giáo viên chủ nhiệm lớp bảy và phó chủ nhiệm khối, đồng thời cũng là giáo viên môn sinh học của cả hai lớp. Vì tức giận mà cô luôn ẩn ý chê bai hạ thấp lớp một và Diệp Tiêu, đồng thời nâng cao hình ảnh của lớp bảy và Nguyễn Vũ Thanh. Dần dần, mối quan hệ giữa hai lớp bắt đầu trở nên căng thẳng, việc Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh không thèm để mắt đến nhau trở thành điều hiển nhiên trong mắt các bạn học của hai lớp.

Sau kỳ thi giữa kỳ, giờ thể dục ở trường có sự thay đổi mới, yêu cầu thay bài thể dục bằng nhảy khiêu vũ. Để chuẩn bị cho buổi kiểm tra hiệu quả trình diễn của thể dục mới này từ các lãnh đạo Sở Giáo dục, nội dung của giờ thể dục đã được chuyển từ hoạt động tự do sang học nhảy khiêu vũ.

Do yêu cầu điều chỉnh lịch học, giờ thể dục của lớp bảy vào sáng thứ Sáu đã được chuyển sang chiều thứ Sáu, trùng với giờ thể dục của lớp một. Vì cùng học một giáo viên, nên học sinh hai lớp chỉ có thể miễn cưỡng học chung.

Ban giám hiệu yêu cầu giáo viên thể dục của khối 10 chọn ra một nam sinh và một nữ sinh có ngoại hình tốt và nhảy giỏi đứng ở hàng đầu để dẫn dắt. Vì Diệp Tiêu có ngoại hình và khí chất tốt, động tác thể dục cũng chuẩn, nên được giáo viên thể dục chỉ định làm nữ dẫn dắt. Còn nam dẫn dắt, giáo viên đã chọn lọc rất kỹ, cuối cùng quyết định chọn Nguyễn Vũ Thanh, mặc dù cậu nhảy không giỏi nhưng lại có ngoại hình đẹp nhất.

Trong nhà thi đấu rộng lớn và sáng sủa, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh đứng đối diện nhau ở hàng đầu của hai lớp, nhận những ánh mắt tò mò, thích thú từ xung quanh.

Thời gian quay ngược lại ba năm trước, khi đó, giữa tiếng cổ vũ của các bạn trong lớp, cậu cúi đầu cười, rồi lại cười ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến cô.

Cậu rất ngốc, khi nhảy cùng cô, không giẫm lên chân cô thì lại làm cô bị vướng, nhưng vẫn cười hì hì nói rằng chuyện xấu hổ như vậy, một mình cậu gánh là được.

Đó là tuổi thơ mà họ không bao giờ trở lại được nữa

Âm nhạc bất ngờ vang lên, Diệp Tiêu nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đưa tay phải ra trước mặt cô. Cô dừng lại một chút, từ từ đưa tay trái ra, nhưng không thể nào tự nhiên và thoải mái để nắm tay cậu, vì vậy chỉ khẽ chạm vào tay áo đồng phục của cậu bằng đầu ngón tay.

Cảnh tượng này ngay lập tức bị giáo viên thể dục chú ý, âm thanh trong loa đột ngột ngừng lại.

“Cầm tay! Không biết cầm tay à?” Giáo viên thể dục nhíu mày hét lên với Diệp Tiêu, rồi bổ sung: "Còn nữa, em đứng xa cậu ấy như thế làm gì, làm sao mà nhảy được?”

Bị thầy giáo mắng, Diệp Tiêu đành phải bước lên trước một bước, đứng gần hơn một chút, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay khẽ móc lấy ngón tay của Nguyễn Vũ Thanh. Cô vẫn luôn cúi đầu, không nhìn biểu cảm của cậu, nhưng lại cảm thấy ngón tay bị cô nắm hình như khẽ run rẩy một chút.

“Không phải, hai em có thù hằn gì sao? Sao mà việc cầm tay bình thường lại khó khăn đến vậy?” Giáo viên thể dục đã bị hành động của hai người chọc tức, tức giận quát lên.

Học sinh hai lớp không khỏi bật cười và thì thầm bàn tán.

“Không thể không nói, hai người họ thật sự giống như có thù vậy.”

“Nhìn ánh mắt kháng cự của Tiêu Tiêu kìa.”

“Anh Thanh có được không thế? Nếu không để tớ lên thay cho.”

“Yên lặng!” Giáo viên thể dục lập tức tiến đến trước mặt hai người, nhét tay Diệp Tiêu vào lòng bàn tay của Nguyễn Vũ Thanh rồi bọc lại, “như này mới gọi là nắm tay! Hiểu chưa? Hai em cứ nắm như vậy cho tôi, nắm mười phút! Tôi không tin cầm tay mà cũng không được!”

Giáo viên thể dục trách mắng: “Mười sáu mười bảy tuổi rồi mà còn như này, vụng về.”

Nói xong, thầy không để ý đến hai người nữa mà quay trở lại chỉ đạo các nhóm học sinh trong lớp về động tác.

Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cứ như vậy, ngượng ngùng nắm tay nhau, đứng đối diện tại vị trí đầu tiên trong hàng ngũ học sinh. Cuối thu, trong nhà thể dục rộng lớn, một làn gió lạnh thổi qua, ngón tay lạnh lẽo của Diệp Tiêu bị bao bọc bởi lòng bàn tay ấm áp của Nguyễn Vũ Thanh, hơi ấm từ đó lan tràn lên, khiến trái tim cô cảm thấy đau nhói.

“May quá! Giáo viên chủ nhiệm nói tuần này không đổi chỗ, chúng ta có thể tiếp tục ngồi gần cửa sổ rồi!”

“Ngồi gần cửa sổ thì có gì vui?”

“Bên dưới cửa sổ có lò sưởi! Cậu có thể vừa học vừa để tay lên lò sưởi, như vậy tay sẽ không bị lạnh nữa!”

“Sao cậu phải quan tâm đến tôi? Tay tôi có lạnh hay không thì liên quan gì đến cậu?”

“Có chứ! Mỗi lần khiêu vũ trong giờ thể dục với cậu, tay mình đều bị tay cậu làm lạnh!”

“Cậu có biết mình nắm tay cậu giống như nắm một cây kem không? Mùa đông lạnh như thế tminfh còn phải nắm một cây kem…”

“Tay cậu mới là kem!”

“Không phải nhé! Tay mình là máy sưởi! Chuyên dùng để làm tan kem đó!”

Những kỷ niệm trong quá khứ ùa về như sóng biển, gương mặt của cậu bé trong trí nhớ dần dần hòa quyện với hình ảnh của thiếu niên trước mắt. Diệp Tiêu bỗng nhiên cảm thấy nước mắt mờ mịt, mũi cô chua xót khó chịu.

Cô khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng đè nén nước mắt trong khóe mắt, nhưng Nguyễn Vũ Thanh đã nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của cô.

Cậu nâng mắt nhìn cô, ánh mắt đầy thắc mắc.

Nước mắt trong mắt Diệp Tiêu ngay lập tức trào dâng mạnh mẽ hơn.

Dựa vào cái gì mà những kỷ niệm giữa họ, cậu ấy chỉ một câu “không nhớ rõ” là có thể quên hết sạch sẽ, mà cô lại bị giam cầm trong đó, đau khổ không sao thoát ra được.

Dựa vào cái gì?

Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, Diệp Tiêu đột ngột rút tay về, dùng hai tay che mặt rồi chạy vội vào phòng vệ sinh gần đó.

Cô mở vòi nước, hứng nước lạnh vỗ vào gương mặt mình, mong rằng cách này có thể giúp mình tỉnh táo lại. Nhưng khuôn mặt cô quá nóng, dù nước có lạnh đến đâu cũng không thể làm dịu đi sự nóng bừng trên gò má.

Khi rửa mặt xong, cô điều chỉnh lại cảm xúc và bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Cố Gia Nam đang dựa vào tường bên cạnh chờ cô.

“Cậu không sao chứ?” Cố Gia Nam hỏi.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng cắn môi, lắc đầu.

“Đi thôi, đến nhà ăn ăn cơm.” Cố Gia Nam nói.

Diệp Tiêu cùng với Cố Gia Nam bước ra khỏi nhà thể dục, gió lạnh thổi vào mặt, lạnh thấu cả người, làm cô rùng mình.

“Vừa rồi Nguyễn Vũ Thanh đã đi tìm giáo viên, cậu ấy nói không nhảy được, bảo giáo viên đổi bạn nam khác cho cậu.”

Trái tim Diệp Tiêu chợt run lên.

“Chắc là cậu ấy nhìn ra cậu không muốn nhảy với cậu ấy.”

“Nam sinh trong lớp tớ không đủ, giáo viên mượn vài người của lớp bảy, để Nguyễn Vũ Thanh cũng đứng ở hàng sau lớp tớ, cậu ấy ghép đôi với Hoàng Y Trừng.”

“Hai người các cậu cũng không cần giày vò nhau nữa, để cậu ấy nhảy với Hoàng Y Trừng thì tốt hơn, Hoàng Y Trừng thậm chí muốn nhảy với cậu ấy cả ngày.”

Diệp Tiêu vẫn im lặng, vẻ mặt cô lạnh lùng, khó lòng nhận biết được cảm xúc.

“Tiêu Tiêu, cậu thật sự ghét Nguyễn Vũ Thanh như vậy sao?” Cố Gia Nam bỗng hỏi.

“Ừm”, Diệp Tiêu nở nụ cười nhẹ, nhưng giọng nói lại khàn khàn, “tớ thật sự rất ghét cậu ta.”