Diệp Tiêu dốc hết toàn lực, càng ngày càng liều mạng học hành.
Trên lớp học lúc nào cũng trong tình trạng gà bay chó nhảy, bóng rổ và máy bay giấy cứ bay qua lượn lào trên đỉnh đầu cô, nhưng toàn bộ tinh thần của cô lại tập trung vào đề bài trên giấy, không hề dừng bút, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Cô rất ghét Nguyễn Vũ Thanh.
Vì thế, cô phải luôn đứng nhất, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào vượt qua mình.
Thế nhưng, dù cô đã cố gắng bao nhiêu, kết quả vẫn không khiến cô hài lòng. Những lời nói của mẹ cô hồi nhỏ như một câu thần chú của phù thủy, suốt những năm qua vẫn luôn vang vọng bên tai cô.
Cô rất ngu ngốc.
Nhưng cô không thể để bất kỳ ai phát hiện ra sự ngu ngốc của mình.
Một khi cô thể hiện sự ngu ngốc ra ngoài, cuộc đời cô sẽ rơi vào ngõ cụt, không còn lối thoát.
Bởi vì cô là Diệp Tiêu.
Tương tự như hai kỳ thi tháng trước khi bắt đầu học, điểm trung bình của lớp một lại vượt trội hơn lớp bảy trong kỳ thi giữa kỳ. Dù điểm số môn lý hóa của Diệp Tiêu không đứng đầu, nhưng điểm số môn ngữ văn và tiếng Anh đều đứng nhất toàn khối, giúp tổng điểm của cô cao hơn Nguyễn Vũ Thanh năm điểm. Vưu Bình trong lòng tức giận, nhìn thấy học sinh lớp một là thấy không vừa mắt, trong số đó, người khiến cô không vừa mắt nhất chính là Diệp Tiêu, người luôn chiếm lấy ánh hào quang.
Cách dạy học của Vưu Bình khiến nhiều học sinh lớp một, bao gồm cả Diệp Tiêu, cảm thấy rất chán ghét. Cô thích bất ngờ hỏi bài, sau đó đánh giá câu trả lời của học sinh, mà hầu hết các nhận xét đều mang ý châm chọc và chế giễu.
Điều khiến Diệp Tiêu đau đầu nhất là Vưu Bình rất thích hỏi cô. Trong mỗi giờ học sinh học, Diệp Tiêu luôn cảm thấy mình như đang đi trên dây, không thể sai nửa bước. Bởi vì nếu cô trả lời sai, Vưu Bình sẽ ngay lập tức nói một cách mỉa mai: “Người đứng đầu khối mà lại ở trình độ như này thôi sao?”
Tiếp theo cô sẽ nói, Nguyễn Vũ Thanh lớp tôi chắc chắn không thể phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy. Em ấy chỉ là chưa đủ chăm học, nếu như em ấy nỗ lực bằng một nửa Diệp Tiêu của lớp các em, thì vị trí đứng đầu khối này đã sớm không còn là của Diệp Tiêu nữa.
“Cô ấy có bệnh hả?” Cố Gia Nam sau kỳ thi giữa kỳ được sắp xếp ngồi cùng bàn với Diệp Tiêu, cô lườm một cái rồi nói với Diệp Tiêu bên cạnh: “Chẳng trách cậu khó chịu với Nguyễn Vũ Thanh, nếu là tớ, mỗi ngày phải nghe cô ấy lải nhải như vậy, tớ cũng sẽ ghét cậu ta.”
Diệp Tiêu chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Mọi người đều cho rằng mối quan hệ giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh, hai người không nói chuyện, xa lạ đến mức gần như thù địch, chính là vì Vưu Bình. Nhưng chỉ có Diệp Tiêu biết, thực ra không phải như vậy.
Cô ghét Nguyễn Vũ Thanh, bởi vì cậu ấy không thích cô.
Cô ghét việc Nguyễn Vũ Thanh không thích mình, vì thế cô đã coi cậu như kẻ thù.
Chỉ đơn giản vì lý do này mà thôi.
“Tớ chỉ có thể chịu đựng cô ấy nửa học kỳ nữa, sang học kỳ sau tớ sẽ chuyển sang học văn, không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.” Cố Gia Nam vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt tức giận, dùng đầu bút chọc vào cuốn sách sinh học trước mặt.
“Tớ cũng hơi muốn học văn.” Diệp Tiêu bỗng nhiên thì thầm nói.
Cố Gia Nam nhìn cô với vẻ sốc: “Cậu nói gì? Cậu muốn học văn?”
“Sao vậy?” Diệp Tiêu cười hỏi.
“Vậy chắc là cô Vưu Bình sẽ vui mừng chết mất, còn cô chủ nhiệm của chúng ta thì chắc sẽ tức điên lên.”
“Người đứng nhất khối tự dưng lại muốn học văn, có lẽ ở trường chúng ta cậu là người đầu tiên.” Cố Gia Nam suy nghĩ một chút, “được, đủ can đảm.”
Cố Gia Nam tiếp tục nói: “Không ngờ Nguyễn Vũ Thanh lại nhìn cậu khá chuẩn.”
Diệp Tiêu ngạc nhiên, hỏi: “Cậu ta nói gì về tớ?”
Cố Gia Nam cười: “Cách đây vài ngày, cậu ta đã cược với tớ, cược rằng trong hai lớp trọng điểm khối tự nhiên này sẽ có ai đó chuyển sang học văn.
“Cậu ta nói cậu ta cược cậu sẽ học văn.”
“Tại sao?” Diệp Tiêu hỏi.
“Ừ, tớ cũng thắc mắc, nên đã hỏi cậu ta ngay. Lời cậu ta nói cũng khá kỳ lạ, cậu ta bảo thực ra cậu học văn hay học tự nhiên đều có thể đạt điểm cao, nhưng nếu cậu học văn…"
“Cậu sẽ tự do hơn.”
Biểu cảm của Diệp Tiêu có chút thay đổi, trái tim cô đập mạnh một cái.
“Tớ thấy cậu ta chỉ muốn cậu học văn, rồi giành lấy vị trí số một. Tiểu Tiêu, chuyện này cậu phải cân nhắc kỹ...”
Cố Gia Nam nghiêm túc khuyên Diệp Tiêu nên cẩn thận quyết định, nhưng Diệp Tiêu dường như chỉ nghe qua loa, tâm trí đã sớm bay bổng về nơi nào đó.
“Nguyễn Vũ Thanh, cậu biết không?
“Mỗi khi tôi thể hiện một chút không vui, mọi người đều hỏi, Diệp Tiêu, cậu có gì mà không vui? Cậu cái gì cũng tốt, chẳng thiếu thứ gì, cậu còn muốn gì nữa?”
“Đúng vậy, cậu cái gì cũng tốt, chẳng thiếu thứ gì.” Dưới ánh hoàng hôn, trên con đường rợp bóng cây, Nguyễn Vũ Thanh đẩy xe đạp bên cạnh cô, “nhưng cậu muốn tự do, cậu muốn tìm được tự do.”
“Nhưng mà tìm tự do khó quá, tôi mãi vẫn chưa tìm thấy.” Diệp Tiêu cúi đầu, đá những viên đá nhỏ bên chân, chúng nóng bỏng dưới ánh nắng, cô lẩm bẩm.
“Không có gì khó cả, cậu còn có mình mà.” Nguyễn Vũ Thanh tự tin nói, “mình có thể giúp cậu tìm. Chỉ cần cậu cần mình, mình sẽ luôn giúp cậu tìm.”
Nụ cười của thiếu niên như nở rộ trong ánh hoàng hôn, rực rỡ như mặt trời phía sau, làm cô cảm thấy chóng mặt.
Những lời dối trá mà cậu từng nói, cô sẽ không bao giờ tin tưởng nữa.
Sau kỳ thi giữa kỳ, cuộc thi phân ban cho học sinh trung học trên toàn quốc bắt đầu nhận hồ sơ đăng ký. Thời gian năm nay diễn ra sớm hơn những năm trước một chút, hai môn đầu tiên của vòng sơ loại là toán và lý, dự kiến vào cuối tháng 11.
“Cuộc thi này có điểm cộng cho kỳ thi đại học, con chuẩn bị thật tốt cho mẹ, đừng để mẹ thất vọng!” Mẹ cô nói.
“Phải chuẩn bị thật kỹ, đừng mắc lỗi, đừng có sai sót!” Giáo viên chủ nhiệm nói.
“Cậu chắc chắn không cần lo lắng rồi, nếu cậu không vào được chung kết, thì bọn tớ cũng không cần đăng ký nữa!” Những bạn cùng đăng ký vòng sơ khảo với cô nói.
Mỗi lần nghe thấy những lời như vậy, Diệp Tiêu đều muốn nổi điên trong lòng, muốn lớn tiếng hét lên với từng người một, có thể đừng nói nữa được không? Tôi biết mình không được phép sai, các người đừng nhắc nhở tôi nữa, được không?
Một tuần trước kỳ thi sơ khảo, Diệp Tiêu dành tất cả các giờ tự học và thời gian buổi tối để chuẩn bị cho cuộc thi, liên tục bốn năm ngày, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng. Cuối cùng, khi hai ngày trước kỳ thi, “bà dì” của cô không báo trước mà đến sớm, cơ thể cô dường như cũng đã đến giới hạn.
Trong giờ tự học buổi chiều, Diệp Tiêu ôm bụng nằm gục trên bàn, nhắm mắt lại định ngủ một chút.
“Cậu cố gắng quá rồi, Tiêu Tiêu, với năng lực của cậu, hoàn toàn không cần phải cố gắng như vậy.” Cố Gia Nam nói.
Với năng lực của tôi sao?
Diệp Tiêu mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng khẽ hỏi Cố Gia Nam, nhưng cậu có biết năng lực của tớ như thế nào không?
Năng lực của tớ thực sự ra sao, đến cả tớ còn không biết.
“Lấy bài tập hôm qua ra đây, hai tiết tự học này tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho các em.” Vưu Bình đột nhiên bước vào lớp với đôi giày cao gót.
“Không phải chứ, đến cả tiết tự học mà cô cũng chiếm, còn chiếm luôn hai tiết, đúng không có chút nhân tính nào sao?” Cố Gia Nam mặt mày rầu rĩ.
Diệp Tiêu phải cố gắng ngồi thẳng dậy, lôi quyển bài tập sinh học từ cặp ra.
Câu hỏi mà Vưu Bình để lại trong quyển bài tập hôm qua cô đều làm được, vì vậy cô mở sách hướng dẫn ôn thi toán ra đặt lên quyển bài tập sinh học, không quan tâm đến bài giảng của Vưu Bình, lặng lẽ nhìn vào các bài toán cuộc thi trước mắt.
Nhưng mà cô thực sự quá buồn ngủ, chỉ dùng một tay chống đầu, chưa nhìn được bao lâu đã bắt đầu gật gù.
“Câu tiếp theo, nào, Diệp Tiêu hãy nói cho mọi người biết suy nghĩ của em.”
Diệp Tiêu mơ màng, hoàn toàn không nghe thấy giọng Vưu Bình.
“Tiêu Tiêu!” Cố Gia Nam lắc mạnh tay cô.
Diệp Tiêu bừng tỉnh, ý thức vẫn còn mơ hồ.
“Sao vậy, cả đêm ôn thi không ngủ à?” Vưu Bình liếc cô một cái, "ôn thi là không cần học bài trên lớp nữa sao?”
Vưu Bình nói: “Không phải buồn ngủ à? Nếu buồn ngủ thì đứng lên nghe giảng đi.”
Diệp Tiêu đứng yên tại chỗ, vừa dụi mắt thì nghe thấy Vưu Bình quát lớn: “Đứng ở phía sau mà nghe! Đứng ở đấy thì các bạn học ở hàng ghế sau còn nhìn thấy bảng nữa không!”
“Không phải, cô ấy cứ nhắm vào cậu thôi, có gì vui hả trời?” Cố Gia Nam thực sự không thể chịu đựng được, nhíu mày lẩm bẩm.
“Không sao.” Diệp Tiêu bình tĩnh đáp, vô thức ôm quyển sách ôn thi toán trên bàn, vừa định quay người bước ra phía sau thì nghe Vưu Bình lại quát lên.
“Muốn học toán trong giờ của tôi hả? Muốn học thì ra ngoài hành lang mà học!”
Trong lớp học xảy ra một trận xôn xao, mọi người đều quay đầu nhìn Diệp Tiêu, bàn tán thì thầm.
“Không cần thiết chứ cô ơi!” Một nam sinh hét lên.
“Đúng vậy, vốn dĩ cô đã chiếm giờ học, giờ lại còn có lý do…” Một nam sinh khác phàn nàn.
Vưu Bình cầm thước thẳng trên bục giảng gõ “bộp bộp” vài lần lên bảng đen.
“Ai có ý kiến?” Vưu Bình hỏi.
Âm thanh xôn xao trong lớp học dần dần im bặt, Diệp Tiêu ôm quyển sách cuộc thi toán lặng lẽ quay người, đi ra cửa sau, tựa lưng vào tường đứng bên ngoài.
Tháng Mười rét buốt, gió lùa qua hành lang, lạnh thấu xương, Diệp Tiêu không kìm được mà rùng mình. Cô hơi hối hận vì không mang theo áo khoác khi ra ngoài đứng phạt, nhưng cũng không thể quay lại lấy, chỉ đành ôm hai tay vào nhau xoa xoa.
Hơn nửa tiết học trôi qua, Vưu Bình không cho nghỉ, đến khi chuông báo giờ tự học thứ hai vang lên, Diệp Tiêu cuối cùng không còn đứng vững, tựa vào tường từ từ ngồi xuống, co người lại thành một cục nhỏ.
Đau quặn ở bụng dưới, cả người cô đều lạnh buốt, Diệp Tiêu dùng những ngón tay tê cứng cầm bút, viết các bước giải bài trong quyển sách cuộc thi.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Nữ…nữ thần?”
Diệp Tiêu nhận ra nam sinh này, là Vu Dương của lớp bảy, có quan hệ rất tốt với Nguyễn Vũ Thanh và Lạc Nhất Xuyên, và cũng luôn thân thiện với học sinh của lớp một.
Diệp Tiêu ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười với cậu ta.
“Thật sự là cậu sao nữ thần, sao cậu lại…” Dường như cậu ta nghe thấy giọng nói quen thuộc của giáo viên chủ nhiệm từ trong lớp vang ra, Vu Dương thò đầu vào từ cửa sau nhìn vào trong lớp, lập tức ngộ ra, “hiểu rồi, cô ấy lại nhắm vào cậu rồi.”
Nhận thấy sắc mặt trắng bệch và vẻ không ổn của Diệp Tiêu, Vu Dương tiếp tục hỏi: “Nữ thần, cậu không khỏe sao? Hay là tìm chỗ nghỉ ngơi một chút? Dù sao cậu không ở đây cô ấy cũng không phát hiện ra…”
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói của Lạc Nhất Xuyên bỗng nhiên truyền đến từ phía xa.
Diệp Tiêu nâng mắt nhìn về phía đó, thấy Lạc Nhất Xuyên và Nguyễn Vũ Thanh cùng đi về phía cô, cô theo bản năng cúi đầu tránh ánh mắt.
“Cô giáo trong lớp đang giảng bài bên trong, bắt nữ thần đứng phạt! Tớ thấy nữ thần có vẻ không được khỏe…”
“Không sao.” Diệp Tiêu ngẩng đầu, mỉm cười với Lạc Nhất Xuyên, “tớ thật sự không sao, không có gì không khỏe cả, các cậu về học đi.”
Cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh đang dừng lại trên mặt mình, biểu cảm của Diệp Tiêu trở nên hơi không tự nhiên. Cô liên tục thúc giục họ rời đi, rồi vội vàng chôn mặt vào sách hướng dẫn, không dám nhìn họ thêm.
“Cô ơi!” Vu Dương đột nhiên từ cửa sau gọi vào, “sao cô lại dạy lớp một vậy?”
“Cô ơi, các bạn lớp mình nói có vấn đề không hiểu, nhờ cô quay về giải đáp!”
Người nói câu này có giọng điệu rất gay gắt, là Nguyễn Vũ Thanh.
Diệp Tiêu khẽ run mi mắt, động tác cầm bút của cô lập tức dừng lại.
“Đúng vậy cô ơi, chúng em cũng muốn được giải đáp!” Lạc Nhất Xuyên tiếp tục hô.
Chẳng bao lâu, Vưu Bình tức giận đi ra: “Mấy em ồn áo cái gì đấy! Sợ lớp khác không nghe thấy à?!”
“Cô ơi, các bạn trong lớp nghe nói cô đang dạy lớp một, họ đều có ý kiến, cảm thấy không công bằng.” Nguyễn Vũ Thanh nói với giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng mang theo cảm xúc, “hay là cô quay về lớp mình đi.”
Vưu Bình lạnh mặt, im lặng vài giây rồi nói: “Đi, về lớp.”
Trước khi rời đi, Vưu Bình liếc nhìn Diệp Tiêu, nói: “Em cũng đừng đứng đây nữa, vào đi!”
Diệp Tiêu ngẩng đầu, thấy Vu Dương và Lạc Nhất Xuyên cùng quay lại, mỉm cười đắc ý với cô. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh, thân là lớp trưởng, không quay lại, cậu cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng sự trách mắng của Vưu Bình.
Diệp Tiêu xoa xoa hai chân cứng ngắc, từ từ đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng cao gầy, thẳng tắp của Nguyễn Vũ Thanh.
Ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bao phủ bóng lưng của cậu, gió lạnh từ hành lang thổi qua, làm bay phần áo khoác trắng rộng của cậu, phác họa nên hình dáng mảnh khảnh của lưng cậu.
Cho đến khi cậu dần đi xa, bóng dáng hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Diệp Tiêu mới thu hồi ánh mắt, quay người đi vào lớp học.