Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 12: Tôi cũng không thích cậu ta

Ngày hôm đó, trên đường trở về lớp, Lạc Nhất Xuyên nói thứ Bảy tuần này sẽ tổ chức một trận bóng rổ cho học sinh lớp mười, muốn mời cô đến xem.

Ban đầu cô định từ chối, vì cô không hiểu gì về bóng rổ, cũng không có hứng thú xem người khác chơi bóng.

Nhưng khi nghe Lạc Nhất Xuyên nói ""anh Thanh chơi bóng rổ rất giỏi", cô lại vô thức do dự.

Lạc Nhất Xuyên nhân cơ hội đó tiếp tục nài nỉ, cuối cùng cô cũng đồng ý.

Sáng thứ Bảy, sau khi ăn sáng xong, Diệp Tiêu đã đến thẳng nhà thi đấu.

Trong nhà thi đấu, ánh đèn sáng rực, cô chọn một chỗ ngồi vắng người trên khán đài. Chẳng bao lâu sau, học sinh thể dục từng tặng trà sữa cho cô ở lớp mười lần trước bất ngờ tiến lại gần và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

"Người đẹp, lát nữa cùng đi ăn nhé? Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Lục Trạch Viễn, lớp mười.”

“Xin lỗi, tôi không đi.” Diệp Tiêu đáp với giọng lạnh nhạt.

“Thật sự là một mỹ nhân băng giá, không cho tôi mặt mũi gì cả. Chỉ là cùng đi ăn thôi mà, cũng không có gì to tát.” Lục Trạch Viễn nói, cố ý chạm nhẹ vào tay cô.

Diệp Tiêu lập tức rụt tay lại, đứng dậy định chuyển chỗ.

“Này!” Nhìn thấy Diệp Tiêu sắp đi, Lục Trạch Viễn lập tức đứng dậy đuổi theo.

“Diệp Tiêu!” Lạc Nhất Xuyên đúng lúc xuất hiện, thấy Lục Trạch Viễn đang theo sau cô, cậu ra hiệu cho cô đứng sau lưng mình, không hề khách khí hỏi Lục Trạch Viễn: “Có việc gì không, bạn học?”

“Ôi, có sứ giả hộ hoa cơ à, đã nói rồi mà.” Lục Trạch Viễn bĩu môi, tự giác bỏ đi.

“Không sao chứ?” Lạc Nhất Xuyên hỏi cô.

Diệp Tiêu lắc đầu, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào Nguyễn Vũ Thanh, người đang đứng gần cửa vào sân nhà thi đấu cùng với Hoàng Y Trừng.

Nguyễn Vũ Thanh nhìn về phía họ, ánh mắt của họ giao nhau.

Diệp Tiêu lập tức nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt cậu.

Không biết tại sao, cô cố tình nở một nụ cười thân thiện với Lạc Nhất Xuyên, hỏi: “Lớp các cậu đấu với lớp mấy? Cậu chuẩn bị thế nào rồi? Có tự tin không?”

Lạc Nhất Xuyên ngẩn người, dường như rất không quen với Diệp Tiêu đột nhiên thay đổi như vậy.

Diệp Tiêu cũng không quen với điều đó.

Nhưng cô vẫn muốn làm như vậy, để Nguyễn Vũ Thanh nhìn thấy.

“Chị Tiêu Tiêu, bạn nam vừa rồi là ai vậy? Sao lại đáng ghét thế, cứ bám lấy chị!” Hoàng Y Trừng và Nguyễn Vũ Thanh cùng đi về phía họ, quan tâm hỏi.

“Lục Trạch Viễn lớp mười.” Lạc Nhất Xuyên tiếp lời, “cùng học cấp hai với anh, từ hồi cấp hai cậu ta đã thích quấy rối các nữ sinh, tiếng tăm rất tệ.”

“Cậu tránh xa cậu ta ra một chút, có chuyện gì cứ qua lớp bảy tìm tớ.” Lạc Nhất Xuyên nói với cô.

Diệp Tiêu lịch sự cười một cái.

“Đi thôi chị Tiêu Tiêu, em ngồi cùng chị!” Hoàng Y Trừng bước lên kéo Diệp Tiêu, quay lại dặn Lạc Nhất Xuyên: “Trận đầu là lớp các anh đấu, anh trai em bị thương ở chân vẫn chưa khỏi, anh Nhất Xuyên nhất định phải bảo vệ anh ấy nhé!”

Lạc Nhất Xuyên bĩu môi: “Hay là em tự lên đi? Đúng lúc lớp bọn anh còn thiếu một người, em lên là đủ.”

Hoàng Y Trừng không để tâm đến cậu, bĩu môi kéo Diệp Tiêu về phía khán đài.

“Kỳ nghỉ hè vừa rồi anh em chơi bóng ở nhà thi đấu, gặp phải một đám người nhân phẩm không ra sao rồi lại còn thi đấu với họ, bị thương nặng lắm."

“Vết thương của cậu ấy đỡ chưa?” Diệp Tiêu buột miệng hỏi, sau khi hỏi xong lại ngần ngừ, giải thích: “Chị có một người em họ cũng thích chơi bóng, nhưng ít khi thấy nó bị thương lắm.”

“Lẽ ra nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ khỏi thôi, nhưng anh ấy không chịu, vẫn cứ chơi dù bị thương. Aizz, em và mẹ anh ấy đều không muốn để anh ấy cứ chơi mãi, nhưng không có cách nào, vì anh ấy thích mà.” Hoàng Y Trừng thở dài, “anh ấy đã thích cái gì thì ai khuyên cũng không nghe, anh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn hình bóng thiếu niên đang giơ tay ném bóng, đột nhiên nhớ tới thẻ thành viên sân bóng mà mình chưa kịp gửi đi.

Cô từng cho vào phong bì, bên trong có viết một lá thư: “Tôi tặng thẻ này cho cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi rằng, sau này chơi bóng không được bị thương nữa!”

Chiếc thẻ đó cô đã mang đến Thành phố Thực Nghiệm, nhưng không còn cơ hội gửi nó đi nữa.

Trong nhà thi đấu ồn ào, các nữ sinh đến xem trận đấu hò reo cổ vũ sôi nổi, những tiếng hò hét lớn tiếng vang lên khắp nơi, cổ vũ cho các thành viên trong lớp.

Diệp Tiêu cùng với vài bạn nữ xung quanh hô vang cổ vũ cho lớp mình, nhưng ánh mắt cô như không chịu sự kiểm soát, nhiều lần hướng về phía hình bóng Nguyễn Vũ Thanh, không thể nào rời mắt.

Tại sao chỉ cần có cậu ở đó, ánh mắt của cô liền không thể rời khỏi cậu?

Liệu việc không thể kiểm soát này là ánh mắt hay là trái tim của cô?

Khi trọng tài thổi còi, tiếng reo hò của lớp bảy vang lên trong niềm vui chiến thắng, hiệp một của trận đấu kết thúc.

“Em đi xem anh trai em. Chị Tiêu Tiêu có đi cùng không?” Hoàng Y Trừng hỏi.

"Được." Diệp Tiêu vô thức gật đầu đồng ý, cùng với Hoàng Y Trừng đi xuống khán đài, hướng về phía sân bóng rổ.

Ở phía ngoài cùng của sân bóng có vài thùng nước khoáng, khi họ đi qua, Hoàng Y Trừng cúi đầu lấy một chai nước, tiện tay nhét một chai vào lòng Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nhìn chai nước trong ngực, ngẩn người một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoàng Y Trừng kéo vào giữa đám đông.

Lạc Nhất Xuyên vừa nhấc cổ áo để lau mồ hôi vừa nói chuyện với Nguyễn Vũ Thanh. Nguyễn Vũ Thanh hơi nghiêng đầu lắng nghe Lạc Nhất Xuyên, bên môi có một nụ cười nhạt. Những lọn tóc trước trán bị ướt đẫm mồ hôi, cậu đưa tay lên khua vài cái.

Hoàng Y Trừng kéo Diệp Tiêu tiến về phía họ, đang định giơ tay chào hỏi thì bất ngờ bị một bạn nữ lớp bảy phía sau gọi lại.

“Tranh Tử, máy ảnh của tớ vừa bị rơi, không mở được, cậu lại đây xem giúp tớ với!”

“Đến ngay!” Hoàng Y Trừng quay người chạy về phía bạn nữ ấy.

Diệp Tiêu đứng lặng lẽ ở đó, cảm thấy không biết nên đi đâu. Cô do dự một chút, cầm chai nước trong tay, một mình tiến về phía Lạc Nhất Xuyên và Nguyễn Vũ Thanh đang đứng.

“Thế nào? Lớp mình có phải chơi rất tốt không?” Lạc Nhất Xuyên hỏi với vẻ tự mãn.

“Ừm.” Diệp Tiêu cười gật đầu.

“Thực ra trình độ của tớ cũng bình thường thôi, chủ yếu là nhờ anh Thanh dẫn dắt.” Lạc Nhất Xuyên vừa nói, vừa vòng tay qua vai Nguyễn Vũ Thanh.

Nguyễn Vũ Thanh chỉ cười nhẹ, nụ cười đó thật sự đẹp đến chói mắt. Diệp Tiêu nhìn, lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Cô vội vàng quay đi, đưa chai nước đến trước mặt Lạc Nhất Xuyên, hỏi: “Cậu có muốn uống nước không?”

Lạc Nhất Xuyên ngạc nhiên: “Cậu... đưa cho mình á?”

Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, tuy đang nói chuyện với Lạc Nhất Xuyên, nhưng ánh mắt của cô vẫn không thể không chú ý đến phản ứng của Nguyễn Vũ Thanh bên cạnh.

“Ừm.” Cô cười với Lạc Nhất Xuyên, cố gắng để nụ cười của mình trông thật thân thiện và tự nhiên, “vừa mới lấy ở bên kia.”

“Vậy... cảm ơn nhé.” Lạc Nhất Xuyên nhận chai nước, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Vũ Thanh một cái, hỏi: “ anh Thanh có khát không...?”

“Anh ơi! Em mang nước cho anh đây!” Hoàng Y Trừng từ phía sau Diệp Tiêu chạy đến, vừa chạy vừa cúi đầu chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

“Động tác ném bóng vừa rồi của anh quá ngầu luôn!” Hoàng Y Trừng đứng vững trước mặt Nguyễn Vũ Thanh, đưa chai nước cho cậu, hào hứng nói, “khi nào có thời gian nhất định phải dạy cho em nữa! Không thể chỉ chơi với anh Nhất Xuyên mà không chơi với em!”

Nguyễn Vũ Thanh không nói gì, nhận chai nước, mở nắp và uống gần nửa chai.

“Đừng có ghen tị với anh!” Lạc Nhất Xuyên mặt mũi vô tội nói, “thời gian hai người dính lấy nhau chắc chắn nhiều hơn thời gian bọn anh chơi cùng nhau nhiều lắm.”

Lạc Nhất Xuyên thêm vào một câu với giọng điệu chế giễu: “Anh ấy chỉ đơn giản không muốn chơi với em thôi.”

“Anh lại chọc em!” Hoàng Y Trừng nhào đến giành lấy chai nước từ tay Lạc Nhất Xuyên, “không cho uống nước em mang đến, để anh chết khát luôn đi!”

“Đây là nước Tiêu Tiêu đưa cho anh, sao lại thành nước của em rồi?” Lạc Nhất Xuyên cầm chai nước trong tay nói.

“Là em đưa cho chị Tiêu Tiêu, em không quan tâm, anh không được uống!”

“Không đưa, không đưa đó!”

Hai người chạy quanh Nguyễn Vũ Thanh cãi nhau ầm ĩ. Diệp Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Tớ về ký túc xá trước.”

“Bọn em định chút nữa sẽ ra ngoài ăn, chị Tiêu Tiêu không đi cùng bọn em à?”

“Không đâu, chị không thấy đói lắm.” Cô trả lời.

“Vậy thì thôi, chị Tiêu Tiêu tạm biệt nhé!”

“Bye bye.” Diệp Tiêu vẫy tay tạm biệt Hoàng Y Trừng và Lạc Nhất Xuyên, nhưng không chào Nguyễn Vũ Thanh.

Khi quay người lại, nụ cười trên mặt cô cuối cùng cũng mờ nhạt đi, trong lòng tự hỏi, Diệp Tiêu, mày đang làm gì vậy?

Tại sao phải ép bản thân đối xử nhiệt tình với Lạc Nhất Xuyên như thế?

Chỉ để chọc tức cậu ấy thôi sao?

Nhưng rốt cuộc cô đã làm gì, thái độ của cô với những chàng trai khác ra sao, liệu cậu ấy có quan tâm không?

Trong mắt cậu ấy đã có hình bóng của một cô gái khác.

Những kỷ niệm giữa hai người, cậu ấy đã quên hết từ lâu.

Cậu ấy đã sớm không còn nhớ đến mày nữa.

Buổi trưa, khi Diệp Tiêu trở về ký túc xá, Cố Gia Nam đang cúi đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Thấy cô về liền hỏi: “Sáng nay tớ ngủ quên ở nhà, không đi xem trận đấu. Thế nào? Cuối cùng lớp 7 thắng phải không?”

Diệp Tiêu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Hoàng Y Trừng lại kéo Nguyễn Vũ Thanh đi ăn mừng à?” Cố Gia Nam hỏi.

Diệp Tiêu cười cười, không phủ nhận.

“Thích thật.” Cố Gia Nam cảm thán, bỗng nhớ ra điều gì, hăng hái hỏi, “chúng ta cũng ra ngoài chơi một chút đi?"

“Tớ đã làm thẻ thành viên ở tiệm cắt tóc cửa Tây trường, có thể miễn phí ba lần, mời cậu đi cắt tóc được không?”

Diệp Tiêu lắc đầu từ chối, nhưng Cố Gia Nam lại nhiệt tình mời gọi, kéo cô đến tiệm cắt tóc để cùng mình.

Thực ra, mẹ cô đã thúc giục nhiều lần, muốn cô cắt tóc ngắn, bảo rằng tóc ngắn dễ chăm sóc, tiết kiệm thời gian hơn để học hành. Nhưng mỗi lần cô đều không đồng ý, giữ lại mái tóc dài như đang gìn giữ một nỗi niềm sâu kín trong lòng.

Bỗng dưng quyết định cắt tóc ngắn, như thể chỉ trong một khoảnh khắc.

Liệu có phải là muốn thông qua một nghi thức nào đó để cắt đứt quá khứ, hay chỉ là muốn tạo ra một thay đổi nhỏ bé để thu hút sự chú ý của một ai đó?

Diệp Tiêu không biết rõ câu trả lời.

“Nguyễn Vũ Thanh, cậu thật đáng ghét! Thử kéo tóc tôi một lần nữa xem!”

“Đến kỳ nghỉ tôi sẽ cắt tóc ngắn, dù sao mẹ tôi cũng luôn muốn tôi cắt tóc ngắn.” Diệp Tiêu tức giận nói.

“Sao lại cắt ngắn?” Nguyễn Vũ Thanh lo lắng, “để tóc dài nhìn cậu đẹp hơn!”

Cậu hạ thấp giọng nói: “Mình thích cậu để tóc dài.”

“Cậu vừa nói gì?”

“Mình nói, mình vẫn sẽ kéo tóc cậu đấy! Không được cắt ngắn!”

“Cậu xem tôi có đánh chết cậu không!”

“Không ngờ cậu cắt tóc ngắn kiểu sù cũng đẹp như vậy, đúng là người đẹp thì kiểu tóc nào cũng đẹp.”

Trên đường về từ tiệm cắt tóc, Cố Gia Nam một tay khoác lên vai Diệp Tiêu, vừa đi vừa cảm thán.

“Đàn em, em cắt tóc rồi à!” Hai nữ sinh đang khoác tay nhau từ xa chạy tới, vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi nhìn Diệp Tiêu từ đầu đến chân.

Diệp Tiêu nhớ họ là đàn chị trong hội sinh viên, đã tiếp đón tân học sinh khi nhập học, cô mỉm cười lễ phép “vâng”.

“Đẹp quá! Chị thấy em cắt tóc ngắn đẹp hơn buộc đuôi ngựa nhiều!” Một trong số họ nói, “các bạn nam lớp chị biết được chắc lại kéo nhau sang lớp em xem mất thôi!”

Diệp Tiêu ngại ngùng cười cười.

“Em trai này, cảm giác ôm mỹ nhân vào lòng thế nào?” Một đàn chị khác hỏi Cố Gia Nam.

“Gọi ai là em trai thế!” Cố Gia Nam có vẻ thân thiết với đàn chị này, trực tiếp đưa tay vò đầu làm rối tóc người ta.

Đàn chị lùi lại vài bước: “Đừng đùa nữa, bọn chịi còn phải đến văn phòng giáo viên nữa, đi trước nhé!”

“Tạm biệt đàn em!” Hai chị gái vẫy tay chào Diệp Tiêu, rồi lại cười với Cố Gia Nam: “Cũng tạm biệt em trai nhé!”

Cố Gia Nam giả vờ định đá họ.

Diệp Tiêu bật cười, quay sang nhìn Cố Gia Nam, nhưng ánh mắt lại vô tình va phải một bóng dáng quen thuộc từ cổng siêu thị bên cạnh đi ra.

“Tớ nói này, cậu cũng thật kiên trì với những thứ mình thích, ngày nào cũng uống mà vẫn không chán.” Cố Gia Nam một tay giật lấy chai trà xanh trong tay Nguyễn Vũ Thanh, “tớ nhận nhé.”

“Cậu đúng là chẳng khách sao với tớ một tí nào.” Nguyễn Vũ Thanh không tức giận, thản nhiên nói.

“Hoàng Y Trừng hôm qua uống một chai nước của tớ, chai này coi như cậu giúp cậu ấy trả nợ.” Cố Gia Nam mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.

“Nó uống nước của cậu thì có liên quan gì đến tớ? Cậu đi mà đòi nó, đừng tìm tớ.” Nguyễn Vũ Thanh lập tức phân rõ ranh giới.

“Hai người lại đang nói xấu tớ phải không!” Hoàng Y Trừng bất ngờ xuất hiện từ phía sau, hùng hổ đẩy Nguyễn Vũ Thanh và Cố Gia Nam một cái, rồi chen vào giữa hai người.

Ba người họ cãi nhau, đẩy nhau, tạo thành một mớ hỗn độn.

Diệp Tiêu vô thức thả chậm bước chân, chậm rãi đi theo phía sau bọn họ. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ những tán cây bên đường, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt sáng lạn của cậu thiếu niên, làm nổi bật lên những đường nét mềm mại của cậu. Cậu ấy đang cười, nụ cười sạch sẽ và tươi sáng như ánh nắng chiều đang chiếu rọi trên đỉnh đầu.

Nhưng suốt thời gian đó, Diệp Tiêu trong mắt cậu như một người trong suốt hoàn toàn không tồn tại.

Cô cắt tóc ngắn, nhiều người nói cắt tóc ngắn nhìn đẹp hơn, nhiều người hỏi cô sao lại cắt tóc ngắn.

Nhiều người quan tâm đến cô, nhiều người xem cô như một tâm điểm để bàn luận.

Chỉ có cậu, ngay cả ánh mắt lướt qua cậu cũng không dành cho cô.

Ngoài ngày khai giảng đầu tiên gặp ở nhà ăn, cậu gọi tên cô một lần, sau đó cậu chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, cũng không chủ động nói chuyện với cô thêm lần nào nữa.

Cậu đã quên hết những chuyện hồi nhỏ.

Quên thì quên, có gì to tát đâu?

Những kỷ niệm ấy, cậu có thể quên, cô cũng có thể quên.

Cô cố nén sự chua xót trong lòng, tự nhủ, Diệp Tiêu, mày phải kiêu ngạo một chút.

Cậu không thích tooi thì đã sao?

Tôi cũng chẳng thích cậu