Sáng hôm sau, trời bỗng đổ cơn mưa lớn, buổi lễ nhập học cho tân học sinh dự kiến tổ chức trên sân thể thao vào buổi sáng bị hủy vào phút chót. Hiệu trưởng thông báo cho tất cả tân học sinh tự làm thủ tục nhập học vào buổi sáng, và sẽ bắt đầu lên lớp chính thức vào buổi chiều.
Buổi trưa, Diệp Tiêu một mình rời ký túc xá để đi ăn cơm. Trong nhà ăn, ánh sáng mờ mịt, người đông đúc chật chội. Diệp Tiêu vừa lo xếp hàng vừa vô thức ngó nghiêng vào hàng ngũ nam sinh, tìm kiếm bóng dáng của Nguyễn Vũ Thanh.
“Nguyễn Vũ Thanh nhờ tớ đưa cho cậu thẻ ăn, còn ly cà phê mà cậu ấy vừa mua cho cậu.” Ở gần đó, Cố Gia Nam đưa cho Hoàng Y Trừng những thứ trong tay, thở dài nói: “Không biết bao giờ tớ mới có một cái thẻ ăn miễn phí như vậy, thật ghen tỵ.”
“Tớ mời cậu ăn trưa, dùng thẻ của anh tớ, cứ quẹt thoải mái!” Hoàng Y Trừng giơ thẻ ăn của Nguyễn Vũ Thanh lên, cười nói.
“Không cần đâu, hôm nay tớ đang giảm cân.” Cố Gia Nam sau khi đưa đồ xong liền quay lưng rời khỏi nhà ăn.
Âm thanh ồn ào trong nhà ăn, giọng nói quen thuộc của Cố Gia Nam và Hoàng Y Trừng lọt vào tai Diệp Tiêu một cách rõ ràng.
Họ đang nói về Nguyễn Vũ Thanh sao?
Có phải là Nguyễn Vũ Thanh mà Diệp Tiêu biết không?
Người anh trai hàng xóm mà Hoàng Y Trừng nói đến, lại chính là… Nguyễn Vũ Thanh sao?
Diệp Tiêu ngẩn người nhìn bóng dáng của Hoàng Y Trừng, đầu óc lơ lửng giữa không trung. Những hình ảnh xung quanh bắt đầu trở nên mờ mịt, điều duy nhất hiện lên rõ ràng trong mắt cô là Hoàng Y Trừng đang cầm cốc cà phê nóng, cúi đầu uống, cười tươi nói chuyện với các bạn nữ bên cạnh.
“Sáng nay lúc làm thủ tục nhập học, tớ đã thấy Nguyễn Vũ Thanh. Anh ấy thật sự rất đẹp trai, không hổ danh là hotboy của trường cấp hai các cậu. Không có gì lạ khi cậu lại thích anh ấy đến vậy.” Một bạn nữ nói.
“Anh mình dĩ nhiên là đẹp trai nhất, đến đây rồi anh ấy vẫn là hotboy. Anh ấy từ nhỏ đến lớn luôn là hotboy, lúc anh ấy chưa chuyển lên thành phố, còn từng làm lớp trưởng nữa đó!”
“Sao cậu cứ gọi anh ấy là ‘anh’ vậy?” Bạn nữ cười chế nhạo, “cũng không phải là anh ruột của cậu.”
“Ôi, ở trường thì phải khiêm tốn một chút… Bây giờ việc bắt gặp yêu sớm nghiêm khắc lắm.”
“Tớ khuyên cậu nên tuyên bố chủ quyền đi, anh ấy nổi bật như vậy, nếu có ngày bị người khác cướp mất thì cậu khóc không kịp đâu!”
“Làm sao có thể? Anh mình chỉ thích mình mình. Ba năm cấp hai, anh ấy luôn ở bên mình, không bao giờ để ý đến những bạn nữ khác trong trường.”
Hoàng Y Trừng và một bạn nữ khác nói chuyện, âm thanh vang lên chói tai như kim châm, mỗi lần đều chính xác đâm vào tim Diệp Tiêu.
Đâm vào, rút ra, rồi lại đâm vào.
Thì ra, Nguyễn Vũ Thanh đã có người mình thích rồi sao?
Thì ra, Nguyễn Vũ Thanh đã sớm quên đi Diệp Tiêu, người suốt ngày dính chặt bên cậu ấy năm xưa.
Vậy Diệp Tiêu, rốt cuộc mày đang làm gì?
Mày đã mất nửa mạng để đến đây tìm cậu ấy, cuối cùng định làm gì?
Nguyễn Vũ Thanh đã nói với mày, cậu ấy đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Cậu ấy sẽ không quay lại tìm mày nữa.
Nước mắt chua chát trào ra, Diệp Tiêu nhìn thấy trước mắt mờ mịt, cô quay lưng đi về phía cửa nhà ăn, không còn tâm trạng nào để tiếp tục xếp hàng lấy cơm.
Nhưng trong nhà ăn quá nhiều người.
Mọi người chen chúc nhau, tay cầm khay thức ăn và bát canh. Diệp Tiêu dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt ẩm ướt, ánh mắt mờ ảo tìm kiếm những khoảng trống trong đám đông, chật vật tiến về phía trước.
“Anh!” Giọng nói của Hoàng Y Trừng đột nhiên vang lên bên tai cô.
Như một ảo giác, nhưng lại chân thực đến chói tai.
Không biết từ đâu, một nhóm mấy bạn nam đang đùa giỡn đột ngột xuất hiện, va phải Hoàng Y Trừng đang chen chúc bên cạnh Diệp Tiêu.
Hoàng Y Trừng bị đυ.ng trúng làm mất thăng bằng, ly cà phê nóng trên tay đổ lên người Diệp Tiêu.
Chiếc áo trắng tinh bị nhuộm bẩn bởi màu nâu đất, vết bẩn lan ra một mảng lớn. Diệp Tiêu cảm nhận được làn da ở những chỗ bị vải dính vào nóng như thiêu đốt.
Cô ngây người cúi đầu, thấy rõ hình dáng áo ngực hiện lên mờ mờ trước mắt, vội vàng đưa tay che lại.
Thật là nhếch nhác.
“Chị Tiêu Tiêu?” Hoàng Y Trừng hoảng hốt nói, “chị không sao chứ? Em không nhìn thấy chị, xin lỗi…”
Cô lúng túng mò mẫm trong túi áo, cố tìm khăn giấy đưa cho Diệp Tiêu.
“Không sao.” Diệp Tiêu mũi cay cay, cố kiềm chế nước mắt.
“Chuyện gì vậy?” Một giọng nam quen thuộc vang lên.
Diệp Tiêu cả người cứng đờ, đột nhiên không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn lên.
Cuộc gặp gỡ với cậu mà cô đã chuẩn bị từ lâu, lại diễn ra trong tình trạng thảm hại như thế này sao?
Cô đang sợ cậu sao?
Sợ bị cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Một Diệp Tiêu vốn kiêu ngạo, người từng bướng bỉnh với cậu, giờ đây lại trở thành một kẻ nhút nhát không dám nhìn thẳng vào mắt cậu sao?
Diệp Tiêu cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn cậu.
“Anh, vừa rồi có người va vào em, em lỡ làm đổ cà phê lên bạn học trong lớp.” Hoàng Y Trừng với vẻ mặt đầy áy náy lên tiếng.
“Diệp Tiêu?” Sau ba năm xa cách, cậu lại một lần nữa gọi tên cô.
Cơ thể Diệp Tiêu khẽ run lên.
“Hai người quen nhau à?” Hoàng Y Trừng ngạc nhiên hỏi.
“Không sao chứ!” Đột nhiên, một giọng nam khác vang lên, kèm theo tiếng thở dốc khi chạy đến.
Trước mắt cô, hai chiếc áo khoác đồng phục được đưa ra.
Cô nhận ra người chạy đến là Lạc Nhất Xuyên, bạn cùng lớp mà cô đã quen ở lớp học ôn tập mùa hè.
Như nắm được một cọng rơm cứu mạng, Diệp Tiêu vội vàng nhận lấy áo khoác từ Lạc Nhất Xuyên, khoác lên người và chỉ kịp nói một câu “cảm ơn” trước khi quay người chạy đi.
Dưới bầu trời xám xịt, gió lạnh cuốn theo những hạt mưa rơi trúng vào mặt cô. Diệp Tiêu chạy như điên, đầu óc trống rỗng, chẳng mấy chốc đã quay về ký túc xá.
Trong ký túc xá không có ai, cô thay đồ bẩn và ném vào chậu giặt, sau đó cúi người trước bồn rửa tay và mở vòi nước. Dòng nước lạnh lẽo, mang theo cái lạnh thấu xương. Diệp Tiêu đưa tay hứng một nắm nước rồi vỗ lên mặt, nước lạnh nhưng nước mắt của cô lại nóng rực.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, đi kèm với tiếng sấm rền vang “đùng đùng” đổ xuống.
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm vào bồn rửa mặt trắng trước mắt, tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt. Trong đầu cô lặp đi lặp lại hình ảnh nụ cười ngọt ngào và giọng điệu đáng yêu của Hoàng Y Trừng, còn có giọng nói của Nguyễn Vũ Thanh hỏi "chuyện gì vậy?” và tiếng cậu gọi tên cô, cùng với hình ảnh cậu cởi đồng phục và đưa cho cô.
Dù không nhìn thẳng vào mắt cậu, cô vẫn không nhịn được, dùng ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ quét qua toàn bộ cơ thể cậu.
Cậu cao hơn lúc nhỏ, cũng gầy hơn.
Đường nét trên gương mặt vẫn đẹp trai như xưa, nhưng gương mặt giờ đây lại sắc nét hơn nhiều. Đôi mắt của cậu vẫn to, như trước đây, đen nhánh và sáng lấp lánh.
Thế nhưng, Nguyễn Vũ Thanh hiện tại không còn là cậu bé mười hai tuổi suốt ngày quấn lấy Diệp Tiêu, nói rằng sẽ mãi mãi ở bên cô nữa.
Đó là Nguyễn Vũ Thanh sau ba năm xa cách, đã có người mình thích.
Một Nguyễn Vũ Thanh hoàn toàn mới mẻ và xa lạ.
Không biết vì sao, nước mắt của Diệp Tiêu lại tuôn rơi không kiểm soát.
Cô đã ghét Nguyễn Vũ Thanh suốt bao nhiêu năm, nhưng không lúc nào khiến cô ghét cậu hơn lúc này.
Diệp Tiêu không tiếp tục ở lại ký túc xá, thậm chí còn không kịp giặt đồ bẩn trong chậu, mà đã xách cặp đến lớp.
Cô không biết mình đang chạy trốn điều gì.
Nhưng cô không thể đối mặt với Hoàng Y Trừng, càng không thể nghe Hoàng Y Trừng nói với giọng tự hào về Nguyễn Vũ Thanh. Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Y Trừng, mỗi khi nhớ đến vẻ mặt khi Hoàng Y Trừng nhắc đến Nguyễn Vũ Thanh, trong lòng cô lại thấy vô cùng buồn bã.
Tuy nhiên, họ học cùng một lớp, việc chạm mặt nhau là hoàn toàn không thể tránh khỏi. Cô vừa đến lớp, chưa ngồi được bao lâu, thì đã thấy Hoàng Y Trừng từ cửa đi vào, hướng về phía cô và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
“Trưa nay chị không sao chứ, chị Tiêu Tiêu?” Hoàng Y Trừng hỏi với vẻ quan tâm.
“Không sao.” Diệp Tiêu lắc đầu, cười nhưng mũi lại bắt đầu thấy chua chua.
“Chị Tiêu Tiêu, em nghe anh trai em nói, hóa ra trước đây hai người là bạn học tiểu học à.”
Diệp Tiêu ngập ngừng một chút, rồi “ừ” một tiếng.
“Hồi nhỏ anh ấy như thế nào? Chị kể cho em nghe đi, có giống bây giờ không?”
“Bọn chị... không thân lắm.” Diệp Tiêu nói ngại ngùng.
“Vậy à? Cũng đúng.”
Diệp Tiêu nhìn Hoàng Y Trừng, trên mặt xuất hiện vẻ đờ đẫn.
“Thảo nào khi em hỏi anh ấy chị hồi nhỏ như thế nào, có phải có nhiều người theo đuổi chị từ tiểu học không, anh ấy đều không chịu nói cho em biết.”
“Em suýt nữa nổi giận với anh ấy, sau đó anh ấy nói, chuyện hồi nhỏ anh ấy không nhớ rõ lắm.”
Biểu cảm của Diệp Tiêu cứng đờ, trái tim như bị một mũi dao đâm mạnh vào.
“Tiêu Tiêu, vừa nãy có một bạn học thể dục lớp mười đến đưa cậu cái này.”
Cố Gia Nam từ cửa đi vào, đặt một ly trà sữa lên bàn học của Diệp Tiêu.
“Ngày đầu khai giảng đã có người đưa trà sữa cho chị, em ghen tị chết mất, chị Tiêu Tiêu.” Hoàng Y Trừng nói xong, ôm ly trà sữa vào lòng.
“Đây là của Tiêu Tiêu.” Cố Gia Nam thò tay giật ly trà sữa từ trong lòng Hoàng Y Trừng, đặt lại lên bàn của Diệp Tiêu, “muốn uống thì bảo Nguyễn Vũ Thanh mua cho cậu.”
“Hừ!” Hoàng Y Trừng bĩu môi, liếc Cố Gia Nam, “tối nay tan học, tớ sẽ bảo anh ấy mua cho mình! Mười ly, mình sẽ uống hết, không chia cho cậu một ly nào!”
“Uống đi, mập chết cậu.”
“Chị Tiêu Tiêu, chị nhìn cậu ấy kìa! Cả ngày chỉ biết bắt nạt em! Chúng ta cùng nhau đi tìm cô quản lý ký túc xá, tố cáo cậu ấy giấu một đống đồ cấm trong ký túc xá!”
“Hoàng Y Trừng, cậu im miệng lại cho tớ…”
Hai người cãi nhau ồn ào, Diệp Tiêu nhếch môi cười một cái, nhưng lại khiến cho lòng mình trào dâng một nỗi chua xót, khóe môi không tự chủ mà sụp xuống.
Cảnh ồn ào trước mắt khiến mắt Diệp Tiêu đau nhói, cô lấy áo khoác trong ngăn bàn ra, đột nhiên đứng dậy nói: “Tớ ra ngoài trả áo.”
“Được.” Hoàng Y Trừng bị Cố Gia Nam siết mặt, cười nói, “đợi chị quay lại, chúng ta lại trò chuyện tiếp!”
Diệp Tiêu ôm lấy áo khoác, đi qua hành lang hướng về lớp 10-7. Cô nhớ Lạc Nhất Xuyên và Nguyễn Vũ Thanh học chung lớp.
“Bạn học, làm ơn giúp mình gọi Lạc Nhất Xuyên một chút.” Diệp Tiêu đứng ở cửa lớp 7, gọi một bạn học đang định đi vào.
Bạn học đó gật đầu đồng ý, giúp cô gọi người.
“Ê, đây không phải là Diệp Tiêu sao? Người đứng đầu toàn thành phố, hoa khôi trường.”
“Quả thực là cô ấy, đến tìm ai vậy? Chẳng lẽ là tìm Nguyễn Vũ Thanh?”
Một vài bạn nữ lớp bảy thì thầm chỉ trỏ khi cô bước vào lớp, khiến Diệp Tiêu cảm thấy khó chịu trong lòng, nên cô quyết định đi đến cửa sổ đối diện để chờ Lạc Nhất Xuyên.
Chẳng bao lâu sau, bạn học lúc nãy từ cửa lớp bước ra, vừa đi vừa nói với cô: “Bạn học, Lạc Nhất Xuyên không có ở đây, chắc là đã ra ngoài…”
“Diệp Tiêu!”
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Tiêu quay đầu lại, thấy Lạc Nhất Xuyên và Nguyễn Vũ Thanh đang ôm bóng rổ xuất hiện ở góc cầu thang.
Người gọi tên cô là Lạc Nhất Xuyên.
Nhưng ánh mắt của Diệp Tiêu lại không tự chủ mà hướng về Nguyễn Vũ Thanh.
Giờ cậu đã trở thành một thiếu niên, mặc dù vẫn giữ dáng vẻ lãng tử, nhưng tính cách có phần chín chắn hơn, tạo cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều.
Sự thay đổi này lại khiến cô nhận ra rằng, mọi thứ đã không thể trở về như xưa.
Nhưng vẻ tự do, phóng khoáng của cậu vẫn chói mắt như hồi nhỏ.
Mắt Diệp Tiêu lại bắt đầu cay cay, cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy người này, càng không muốn nói chuyện với cậu dù chỉ một câu.
Cô rời mắt khỏi Nguyễn Vũ Thanh, đứng dậy khỏi bệ cửa sổ, đi về phía họ, nở một nụ cười lịch sự với Lạc Nhất Xuyên.
“Cảm ơn cậu chuyện trưa nay”, Diệp Tiêu bước đến trước mặt Lạc Nhất Xuyên, đưa chiếc áo khoác trong tay cho cậu, “áo này trả lại cho cậu.”
“Không có gì.” Lạc Nhất Xuyên mỉm cười thân thiện.
Diệp Tiêu cũng cười lịch sự một cái, vừa định quay người rời đi thì đột nhiên nghe Lạc Nhất Xuyên hỏi: “Cái đó…cậu về lớp sao?”
Cậu nói: “Tớ phải đến văn phòng của bố tớ một chút, hai chúng ta cùng đường, đi chung nhé.”
Diệp Tiêu “ừm” một tiếng, thấy Lạc Nhất Xuyên đưa bóng rổ cho Nguyễn Vũ Thanh: “Vậy tớ đi trước nhé, anh Thanh.”
Nguyễn Vũ Thanh đáp lại một tiếng, Diệp Tiêu cảm thấy dường như cậu đã nhìn về phía mình, lập tức tránh ánh mắt đi, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của cậu.
Lạc Nhất Xuyên đi đến bên cạnh cô, cùng cô quay người hướng về một phía khác của hành lang.
“Các cậu không phải quen biết nhau sao?” Lạc Nhất Xuyên có vẻ hơi khó hiểu, vừa đi vừa hỏi nhỏ.
“Không thân.” Diệp Tiêu lạnh mặt, cố tình nói to để người đứng sau nghe thấy, những từ này như dành riêng cho Nguyễn Vũ Thanh.
Nói cho cả thế giới biết rằng cô rất ghét Nguyễn Vũ Thanh.