Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 10: Cô đến tìm cậu rồi

Diệp Tiêu đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi cấp ba, đứng đầu toàn thành phố, được tuyển thẳng vào Trường Trung học Thực Nghiệm.

Trên bảng điểm đỏ rực dán ở cổng Sở Giáo dục, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cái cái tên mà cô đã khắc sâu trong lòng suốt ba năm qua. Thành tích thi cấp ba của Nguyễn Vũ Thanh đứng thứ hai toàn thành phố, thấp hơn cô bốn điểm, và cũng được tuyển thẳng vào trường Thực Nghiệm .

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tên cậu, mũi Diệp Tiêu bỗng cay xè, nước mắt bất giác trào ra.

Người cha đi cùng cô để xem bảng điểm nghĩ rằng cô vì quá xúc động mà khóc, không nhịn được nhẹ vỗ vai cô và nói: “Con gái đã vất vả rồi.”

Đúng vậy, thật vất vả.

Nguyễn Vũ Thanh, cậu có biết không?

Con đường này mình thực sự đã đi một cách rất khó khăn.

Nhưng cũng rất xứng đáng.

Bởi vì cuối cùng mình cũng có thể gặp lại cậu rồi.

Diệp Tiêu vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, ánh mắt cô lại một lần nữa rơi vào tên cậu, mỉm cười qua làn nước mắt.

“Mình đã đạt hạng nhất toàn thành phố!” Khi về đến nhà, Diệp Tiêu nằm úp trên giường, chống tay lên đầu và đắm chìm trong những suy nghĩ, không nhịn được tưởng tượng về cách cô sẽ tự hào khoe khoang trước mặt cậu: “Lần này cậu đã thua mình rồi, Nguyễn Vũ Thanh.”

Trong kỳ nghỉ hè, cô đăng ký một lớp học ôn tập dự bị cho chương trình học cấp ba, trong thời gian rảnh cô học cách trang điểm, mua quần áo mới, và cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình, chỉ để tái ngộ với cậu trong một phiên bản hoàn hảo hơn của bản thân.

Thì ra, Diệp Tiêu – người mà mọi người đều cho là hoàn hảo cũng sẽ vì một người mà muốn trở nên tốt hơn một chút.

Để cậu ấy phải hối hận.

Cô tự nhủ như vậy.

Khi khai giảng, được gặp lại cậu, cô nhất định sẽ hỏi cậu: Tại sao cậu lại rời đi mà không nói lời nào? Sau đó cảnh cáo rằng: Sau này cậu không được làm thế nữa.

Nếu không ổn, cô cũng có thể mềm mỏng một chút. Ví dụ như hứa với cậu, sau này sẽ không vô lý với cậu nữa, cũng sẽ không hung dữ với cậu nữa.

Cô còn muốn hỏi cậu thích thành phố nào. Cô muốn hỏi cậu có thích Bắc Kinh không? Nếu cậu thích, vậy thì họ sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh học đại học.

Dù sao thì từ giờ trở đi, cô cũng không bao giờ muốn xa cậu nữa. Đối với cô, ba năm qua đã đủ dài rồi. Trong suốt thời gian ba năm dài đằng đẵng ấy, trong lòng cô như có một cái lỗ lớn, nó nuốt chửng tất cả tự do và niềm vui của cô.

Không ai có thể lấp đầy cái lỗ ấy, ngoại trừ Nguyễn Vũ Thanh.

Cô không muốn rời xa Nguyễn Vũ Thanh nữa.

Cô không muốn khiến mình khó chịu như vậy nữa.

Trước khi khai giảng một ngày, Diệp Tiêu đã đến trường trước để làm thủ tục nhập học và nhận ký túc xá. Cô kéo theo va li từ nhà đi đến bến xe, rồi một mình lên xe khách đi vào trung tâm thành phố.

Từ huyện F đến thành phố chỉ mất một tiếng rưỡi ngồi xe.

Trong suốt một tiếng rưỡi ấy, Diệp Tiêu đã cảm nhận từng giây từng phút trôi qua, như đã đi bộ suốt ba năm.

Khi cô kéo vali bước vào cổng trường Thực Nghiệm, cô đột nhiên cảm thấy một niềm tự do và hạnh phúc chưa từng có.

Mỗi một tòa nhà, mỗi một bụi hoa cỏ trong mắt cô đều trở nên đặc biệt đẹp đẽ. Có lẽ vì đây là nơi mở ra tương lai và giấc mơ của cô, mà cậu cũng sẽ ở đây, nên mọi thứ ở đây bỗng trở nên khác biệt.

Diệp Tiêu kéo vali đi vào tòa nhà ký túc xá nữ, theo danh sách phân chia ký túc xá dán trên bảng ở sảnh tầng một để lên lầu, tìm thấy phòng của mình.

Trong phòng ký túc xá, hai cô gái đang vừa trò chuyện vừa sắp xếp giường chiếu. Khi họ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiêu, khuôn mặt họ lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

“Chào các cậu.” Diệp Tiêu lịch sự chào hỏi họ.

Một cô gái mặc váy màu vàng lập tức bỏ hết đồ đạc xuống giường, nhiệt tình chạy đến giúp cô xách hành lý, lớn tiếng reo lên: “Hóa ra chị chính là chị tiên nữ trong truyền thuyết!”

Diệp Tiêu hơi ngượng ngùng, cười nhẹ.

“Em tên là Hoàng Y Trừng, chị tiên nữ, sau này chị có thể gọi em là Tranh Tử.” Cô ấy nói.

“Mình là Cố Gia Nam.”

Cô gái còn lại mặc áo thun đen rộng thùng thình và quần jean rách, tóc ngắn gọn gàng, phong thái mạnh mẽ, mang chút nam tính.

“Mình tên là Diệp Tiêu.” Diệp Tiêu nói.

“Chị tiên nữ ơi, em nhỏ tuổi hơn chị, sau này em sẽ gọi chị là chị Tiêu Tiêu nha.” Hoàng Y Trừng cười nói.

Hoàng Y Trừng và Cố Gia Nam đều sống trong thành phố, cả hai đã làm thủ tục học bán trú, bình thường chỉ về ký túc xá vào giờ nghỉ trưa. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Cố Gia Nam trở về nhà, còn Diệp Tiêu chuẩn bị đi đến siêu thị trong khuôn viên để mua ít đồ dùng sinh hoạt. Hoàng Y Trừng nắm lấy cánh tay cô và nói muốn đi cùng.

Trên đường đi, Hoàng Y Trừng không ngừng lay cánh tay Diệp Tiêu, đầy hứng khởi hỏi han về những tin đồn xung quanh cô. Diệp Tiêu luôn chỉ đáp lại bằng vài câu với nụ cười nhạt, nụ cười gượng gạo, và cánh tay cũng dần trở nên cứng đơ vì bị lay.

Dường như cô mãi không thể quen với việc người khác quá thân thiết với mình, và cũng mãi chẳng học được cách chủ động gần gũi với ai. Hồi trung học, những chàng trai theo đuổi cô khi bị cô đối xử lạnh nhạt sẽ luôn đi khắp nơi nói rằng cô quá lạnh lùng, quá kiêu ngạo, trước giờ luôn chẳng để ai vào mắt. Những lời đồn lọt vào tai các bạn nữ cùng lớp khiến họ cũng dần dần cảm thấy có khoảng cách với cô. Có người trong giờ ra chơi nhiệt tình chạy đến khoác tay cô, mời cô cùng tham gia giờ thể dục hoặc tập thể dục giữa giờ. Nhưng khi trò chuyện với họ, Diệp Tiêu luôn có thể cảm nhận rõ ràng sự tò mò ẩn giấu trong từng lời nói của họ. Điều đó khiến cô không thể thật lòng, cũng không thể tự nhiên mà là chính mình. Sự đồng hành của họ khiến cô không còn cô đơn, nhưng lại khiến cô càng cảm thấy cô độc hơn.

Gia đình bên nội của cô vốn dĩ không ưa ba mẹ cô, vì thế họ cũng chẳng mấy thiện cảm với cô. Họ nghĩ rằng cô chỉ đơn giản là xinh đẹp và học giỏi, chẳng có gì đặc biệt, xét về khả năng ở các lĩnh vực khác, cô thậm chí còn kém xa con cái của họ. Họ nói rằng cô thờ ơ trong việc thể hiện cảm xúc, thiếu tình người, trái tim thì lạnh lùng, với ai cũng không thể có chút tình cảm nào.

Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh là luôn kiên nhẫn ở bên cạnh cô, thích chọc cô khóc, thích trêu cô cười. Ở bên cạnh cậu, cô không còn là một người lạnh lùng như một cỗ máy nữa, mà trở thành một người có thể muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn tức giận thì tức giận…

Đột nhiên nghĩ đến Nguyễn Vũ Thanh, khiến khóe môi cô vô thức cong lên nhẹ nhàng. Buổi chiều tà mang theo cơn gió nhẹ nhàng và dịu dàng, thổi tung mái tóc của cô. Tóc mái trước trán áp vào má, vừa mát lạnh vừa ngưa ngứa.

Hai người bước vào cửa siêu thị trong trường, Hoàng Y Trừng lấy một cái giỏ đưa cho Diệp Tiêu, rồi cũng tự cầm một cái. Cả hai cùng bước đến kệ hàng đồ ăn vặt, Diệp Tiêu nhìn thấy Hoàng Y Trừng không ngừng lấy từng gói đồ ăn từ kệ bỏ vào giỏ của mình.

“Hàng xóm của em có một anh trai cũng là học sinh năm nhất, ngày mai sẽ đến trường làm thủ tục nhập học. Gia Nam và bọn em đều là bạn học cấp hai, rất quen thuộc với nhau rồi, ngày mai em sẽ giới thiệu chị với anh ấy!” Hoàng Y Trừng nói.

“Được.” Diệp Tiêu gật đầu.

“Chai trà xanh này!” Hoàng Y Trừng đột nhiên phấn khích kêu to, “anh trai em rất thích uống loại trà xanh này! Thương hiệu này nhiều cửa hàng đều không bán, không ngờ siêu thị trường mình lại có bán! Em phải mua thêm cho anh ấy mấy chai!”

Diệp Tiêu nhìn theo hành động của Hoàng Y Trừng, để ý thấy trên kệ có vài chai trà xanh được đóng gói đẹp mắt, đột nhiên cô cảm thấy mất tập trung.

Cô theo bản năng giơ tay lên, lấy chai trà xanh cuối cùng trên kệ. Hoàng Y Trừng cũng vừa định lấy chai trà này, hành động của cô dừng lại một chút, hỏi: “Chị Tiêu Tiêu, chị cũng thích uống cái trà xanh này à?”

Diệp Tiêu im lặng nhìn chai nhựa màu xanh trong tay, nở một nụ cười dịu dàng.

“Ừ, thích.” Cô nói.

“Vậy chị cứ lấy chai này nhé!” Hoàng Y Trừng hào phóng nói.

Diệp Tiêu nói cảm ơn, bỏ trà xanh vào giỏ. Sau khi mua xong những thứ cần thiết khác, cô và Hoàng Y Trừng cùng nhau đến quầy thu ngân thanh toán.

Vì mua hơi nhiều đồ, Diệp Tiêu đã xin nhân viên thu ngân một túi mua sắm. Cô nhét tất cả các món khác vào túi, còn chai trà xanh thì giữ trong tay.

“Vậy em về trước nhé chị Tiêu Tiêu! Ngày mai gặp lại ở trường!” Sau khi ra khỏi siêu thị, Hoàng Y Trừng vẫy tay tạm biệt Diệp Tiêu.

“Ngày mai gặp.” Diệp Tiêu chào lại, một mình cầm chai trà xanh đi về phía ký túc xá.

Ánh hoàng hôn trải dài trên mặt đường thành màu vàng óng, ánh nắng lúc chiều khiến gò má cô nóng bừng. Cô áp chai nước ngọt lên má để hạ nhiệt, khóe môi vô thức lại cong lên.

Cô không thể không tưởng tượng được, khi lớn lên, Nguyễn Vũ Thanh sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Cô nhớ rằng cả bố và mẹ cậu đều rất cao, chắc chắn cậu cũng cao lớn thôi.

Liệu cậu có còn buông thả như hồi nhỏ không? Có còn nghịch ngợm, thích trêu chọc người khác như trước, lúc nào cũng mang vẻ thư thái, không bao giờ để bụng chuyện gì khác không?

Khi gặp lại cô, không biết cậu có giống như hồi nhỏ, đôi mắt đen láy chợt sáng lên, rồi gọi tên cô một cách thân thuộc, gần gũi không?

Diệp Tiêu không ngừng tưởng tượng, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, gò má càng trở nên nóng bừng.

Cô đi trên con đường râm mát dưới bóng cây, tâm trạng lên xuống như được ánh nắng chiều nhuộm một lớp ánh sáng ấm áp. Dù đã từng có rất nhiều người theo đuổi, thậm chí bị tỏ tình trước đám đông, nhưng lúc này, bàn tay đang nắm chai trà xanh lại mướt mồ hôi.

Cô không hề căng thẳng, Diệp Tiêu nghĩ, người nên lo lắng phải là Nguyễn Vũ Thanh mới đúng.

Bởi vì cô, Diệp Tiêu, đã đến tìm cậu. Cậu không thể lại giống như trước đây, quay lưng đi và bỏ cô lại một mình nữa.