Cảnh vệ Callan lập tức thi hành lệnh, bước nhanh đến phòng điều khiển. Bác sĩ phía sau thấy trưởng quan của bọn họ sắp rời đi, không thể không nhắc nhở: “Thưa ngài, tốt nhất là ngài nên nghỉ ngơi một chút.”
Còn một câu nữa mà anh ấy không dám nói, trưởng quan, bộ đồ của ngài! Có phải ngài nên thay đồ trước không?
Nhưng nhìn dáng người thẳng tắp của trưởng quan bọn họ cùng bước đi nhanh nhẹn, bác sĩ cảm thấy kỳ lạ. Sao trưởng quan của bọn họ lại có thể toát ra khí chất vương giả với bộ đồ đấy vậy?
Vì thế, chú báo con vẫn bị bế đi…
Vinh Minh Thời vặn vẹo một chút, lần này không bị đặt xuống, mà còn bị bàn tay to lớn của Ngao Già vuốt nhẹ, khi bàn tay dừng lại ở trên đầu và lưng cậu còn cố tình tăng thêm chút sức. Vuốt ve một lượt rồi nắm lấy móng vuốt dày của cậu, không nặng không nhẹ mà xoa nắn, không hiểu sao lại khiến Vinh báo con cảm thấy được an ủi.
Bỏ đi, bỏ đi, cứ ôm vậy đi, tầm nhìn khi bị ôm như thế này, vẫn còn tốt hơn là nhìn thấy đôi ủng và đùi người ta suốt dọc đường. Vinh Minh Thời ngoan ngoãn ở trong vòng tay người đó, mắt nhìn xung quanh, cái đuôi đầy lông đung đưa chơi đùa qua lại.
Vinh báo con được Ngao Già ôm thẳng về căn phòng trước đó, đi vào trong phòng tắm. Khi Ngao Già mở cửa phòng tắm, đối diện là tấm gương soi toàn thân được gắn trong phòng tắm, một người một chú lập tức nhìn thấy bản thân trong gương.
Một người cao lớn mặc bộ đồng phục rách rưới đầy vết máu loang lổ, cùng một chú báo tuyết nhỏ mặt mày lấm lem bụi bẩn.
“…”
Vinh báo con không muốn nói chuyện, cũng không thể nói gì.
“…”
Ngao Già bình tĩnh ôm lấy chú báo con đi vào trong, đặt cậu ngồi trên bồn rửa tay, rồi nâng tay lên tháo bỏ chiếc áo rách rưới bị chính móng vuốt hắc long mình xé rách.
Còn Vinh báo con thì cúi đầu nhìn móng vuốt đen xì của bản thân, duỗi chân mở khoá vòi nước, phần thân sau ngồi xuống chăm chú rửa chân, còn rất tự giác lấy thêm xà phòng bên cạnh, hai chân trước xoa xoa tạo ra bọn màu trắng xoá.
“…”
Vinh báo con nhìn màu sắc của bọt xà phòng, lặng lẽ xả sạch, rồi lại thêm một ít xà phòng, cuối cùng cũng rửa sạch được hai cái chân báo, đồng thời cũng rửa sạch những chiếc móng vuốt sắc nhọn ẩn sâu trong đó.
Ngao Già nhìn chú thú nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu rửa chân, hơi nhướng mày.
Tưởng rửa sạch chân là xong rồi hả?
Ngao Già duỗi tay kéo lấy chú thú nhỏ vẫn còn đang chà chân, động tác đột ngột làm Vinh báo con giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong gương là nửa thân trên trần trụi đầy vết thương của Ngao Già. Dù đã được bác sĩ xử lý, nhưng những vết thương bị xé mất vảy đen vẫn còn đang rỉ máu.
Ngao Già ôm cậu đi về phía bồn tắm, đặt cậu vào trong đó rồi bắt đầu xả nước.
Vinh Minh Thời đứng dậy, ôm lấy cái đuôi, bám vào mép bồn tắm nhìn Ngao Già.
Mặc dù bị thương, nhưng cơ thể người này quả thật rất đẹp, cơ bắp rõ ràng nhưng không quá phô trương, mỗi bộ phận đều chứa đầy sức mạnh, dù những vết thương vẫn còn chảy máu, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự mạnh mẽ của người này.
Ngao Già thấy chú báo con đứng lên, còn tưởng cậu sợ nước, không ép cậu phải nằm xuống. Đợi đến khi nước dần dâng lên qua bàn chân sau của chú báo con thì Ngao Già mới tắt nước, còn đang xem phải làm thế nào để tắm cho chú báo con này, nào có ngờ chú báo đã tự mình ngồi xuống, ngâm mình trong nước.
Vinh Minh Thời ngâm mình trong nước, duỗi hai bàn chân trước đã được rửa sạch, xoa lên mặt, lông ướt dính vào mặt, cậu vẩy vẩy nước trên bàn chân trước, lau sạch nước trên mặt, rồi tiếp tục vẩy nước, xoa lên mặt, trong khi đó, cái đuôi dưới nước lắc lư, cọ rửa kỹ càng lớp lông dày.
Ngao Già lặng lẽ nhìn một lúc, đột nhiên duỗi tay kéo hai cái tai tròn vểnh lên của chú báo nhỏ.
“...?”