Ngao Già ôm chú báo nhỏ lên phi thuyền, trực tiếp đưa vào phòng của mình, sai Callan gọi bác sĩ tới.
Chú báo con dính đầy tro bụi ngồi xổm trên chiếc bàn màu trắng của Ngao Già, quan sát mọi thứ xung quanh.
Kiểu dáng của chiếc phi thuyền này rõ ràng còn lớn và tốt hơn nhiều so với cái phi thuyền vị quản gia người máy đưa cậu đi.
Khi bác sĩ tiến vào, nhìn thấy chú báo nhỏ ngồi ở nơi đó thì vô cùng ngạc nhiên. Khi nãy cảnh vệ Callan gọi anh ấy, nói với anh ấy rằng trưởng quang đã mang về một chú báo nhỏ chưa trưởng thành. Nhưng bây giờ nhìn lại, chú báo nhỏ này có vẻ không giống như lời Callan nói.
Ngao Già liếc nhìn anh ấy một cái, bác sĩ lập tức tiến lên: "Trưởng quan."
"Kiểm tra thử xem nó bị làm sao?" Ngao Già nhường đường.
"Vâng, trưởng quan." Bác sĩ tiến lại, nghiêm túc quan sát chú báo nhỏ.
Sau một lúc, bác sĩ quay lại nói với Ngao Già: "Trưởng quan, chú báo nhỏ này có chút đặc biệt, tôi cần làm cho nó một số xét nghiệm."
Ngao Già gật đầu, lại đưa tay ra bế chú báo con lên.
“...”
Người bế quen tay à? Quản gia người máy của cậu còn chưa từng bế cậu đâu, toàn là để cậu trong giỏ chuyên dụng.
Vinh báo con từ chối, vùng vẫy một chút.
Cậu cũng đâu phải không có chân, cứ bị ôm như vậy trông thật kỳ lạ.
Ngao Già cúi đầu nhìn cậu, chú báo nhỏ trong tay cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, tiếp tục vùng vẫy.
Thế nên Ngao Già đành phải quỳ xuống đặt chú báo nhỏ xuống mặt đất.
Vinh Minh Thời được tự do, ngẩng đầu nhìn bác sĩ đang thấy lạ, khóe miệng cong lên, giơ chân đi theo sau.
Ngao Già đứng lên, đi theo sau bước chân của chú báo con đang vẫy vẫy cái đuôi.
Sau đó, hai người cùng một chú báo nhỏ xếp thành một hàng, dưới ánh mắt kỳ lạ của cảnh vệ trên phi thuyền đi thẳng đến phòng kiểm tra của bác sĩ.
… Trưởng quan đại nhân, quần áo bị rách của ngài còn chưa thay…
Sau khi vào phòng kiểm tra, bác sĩ thực hiện các bước kiểm tra chi tiết hơn cho chú báo nhỏ. Khi có được chỉ số kiểm tra, mày anh ấy nhíu lại.
Sắc mặt của anh ấy khiến cho Ngao Già đang chờ bên ngoài phải híp mắt lại: "Thế nào rồi?"
Bác sĩ thận trọng nói: "Trưởng quan, chú báo con này không phải là thú non chưa trưởng thành, mà là thú thành niên đang trong thời kỳ rối loạn, nhìn từ số liệu thì nó cũng chỉ mới trưởng thành gần đây."
Ngao Già quay đầu nhìn chú báo nhỏ đang ngồi ở nơi đó.
Một mặt khác của chứng rối loạn của thú nhân chính là tổn thương tinh thânhf, biến thành thú non. Thú nhân trong trạng thái này thường có ánh mắt hoảng loạn, thậm chí là tuyệt vọng, gần như sợ hãi tất cả mọi thứ. Nhưng ánh mắt của chú báo nhỏ này lại rất khác biệt, mắt báo trong trẻo, sạch sẽ, tràn đầy sức sống.
Bác sĩ tiếp tục nói: "Hiện tại tôi chưa thể xác nhận được nguyên nhân gây ra tình trạng này, cần phải làm thêm các xét nghiệm chi tiết hơn."
Ngao Già nói: "Tìm vài viên đá năng lượng mang lại đây."
Nếu là vì chứng rối loạn, đá năng lượng chắc chắn sẽ có hiệu quả. Trước tiên tìm loại đá năng lượng phù hợp cho chú thú nhỏ này, rồi đưa cậu đi tìm thợ điêu khắc.
Bác sĩ gật đầu, nhanh chóng lấy ra các loại đá năng lượng dự phòng với đủ các màu sắc và cấp độ.
Vinh Minh Thời cũng không kỳ vọng gì vào kết quả kiểm tra. Cậu bị người cha công tước của mình bỏ rơi, thậm chí không cho được một cái tên, cậu biết rõ bệnh tình của mình chắc chắn là không thể chữa được.
Vinh Minh Thời không hiểu về đá năng lượng, vị quản gia người máy kia không dạy cậu về thứ này.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Ngao Già ra lệnh cho người bày ra một đống đá đủ màu sắc trước mặt cậu, Vinh báo con vẫn cảm thấy khá cảm động, vô tình gặp gỡ mà lại có thể gặp được một người biết chăm sóc.
Có một thiết bị chuyên dụng để thử đá năng lượng phù hợp với tình trạng của thú nhân, chỉ cần quét qua một lần là được, nhưng kết quả lại khiến người ta ngạc nhiên. Bởi vì tất cả các loại đá năng lượng đặt trước mặt chú báo nhỏ đều không phù hợp.
"Đem đá năng lượng cao cấp lại đây." Ngao Già nói.
Bác sĩ gật đầu, lập tức lấy ra tất cả các viên đá năng lượng cao cấp, một lần nữa bày các loại đá năng lượng cao cấp đơn sắc ra trước mặt chú báo nhỏ.
Sau khi kiểm tra lần nữa, bác sĩ tiếc nuối nói: "Trưởng quan, không có viên nào phù hợp."
Ngao Già hơi nheo mắt lại, nhìn về phía chú báo nhỏ.
Vinh báo con bình tĩnh nhìn sang.
Ngao Già đột nhiên đưa tay ôm chú báo nhỏ lên, bước ra khỏi phòng kiểm tra, quay sang nói với Calland đang chờ ngoài cửa: "Thay đổi hướng bay, đi đến ngôi sao AUT-3."
Khoé miệng bác sĩ trong phòng kiểm tra khẽ co rút, AUT-3, là tài sản riêng của trưởng quan của bọn họ, có một mỏ đá năng lượng ở đó. Chẳng lẽ trưởng quan nhà họ định trực tiếp đưa chú báo con này đến mỏ đá để tìm đá năng lượng phù hợp sao?