Tuy toàn thân chú thú nhỏ này nhếch nhác, đen xì, trên người còn dính lông chim khi trèo cây hôm qua nhưng trong mắt lại không có chút suy sụp nào. Ngao Già bước lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh chú thú nhỏ.
Vinh Minh Thời giật mình, bất ngờ lùi lại ra sau vài bước, ngồi xuống rồi vẩy vẩy móng vuốt đang dính bùn đất, có chút ngạc nhiên không hiểu tại sao người này lại quay lại, còn vẫn mặc bộ quần áo trước đây bị móng vuốt rồng xé rách, thậm chí vẫn còn dính máu.
Cũng chính lúc này, Vinh Minh Thời mới chính thức nhìn rõ diện mạo của người này. Hôm qua trời quá tối, trên mặt người này còn dính máu, sau khi được làm sạch, mới lộ ra khuôn mặt sắc cạnh, lạnh lùng, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch. Ngày hôm qua tự hành hạ bản thân lâu như vậy, trắng bệch cũng là chuyện bình thường.
Dù mặc một bộ quần áo rách tả tơi, sắc mặt tái nhợt, cái người đang hơi ngồi xổm xuống này vẫn toát lên uy thế. Khi vừa mới ngồi xổm xuống, Vinh Minh Thời còn tưởng người này định bắt mình đi.
Ngao Già nhìn phản ứng của chú thú nhỏ, đáy mắt bất giác xuất hiện một chút ý cười, đồng thời cũng vươn tay về phía chú thú nhỏ, nói: "Tôi tên Ngao Già, mày tên gì?"
Câu hỏi này... Vinh báo con không biết phải trả lời như thế nào, cũng không biết trả lời từ đâu.
Kiếp trước, cậu tên là Vinh Minh Thời, khi được sống lại thành thú nhân, từ khi mới sinh ra đã không có ai đặt tên. Người cha công tước gì đó của cậu đã trực tiếp giao cậu cho người máy quản gia, mà quản gia người máy nhà cậu vẫn luôn gọi cậu là chủ nhân.
Hơn nữa, mặc dù dưới sự dạy dỗ của vị quản gia người máy, cậu có thể nghe hiểu những gì người này nói, nhưng điều đáng buồn là cậu không giống những thú nhân khác. Thú hình của cậu hoàn toàn không thể nói chuyện, không biết khi nào cậu mới chuyển được sang hình người, liệu có thể nói được hay không.
Ngao Già mơ hồ đoán rằng, với một hành tinh hoang vu như thế này, một chú thú nhỏ không hề có khả năng sinh tồn, dù là chưa trưởng thành hay đang trong giai đoạn cuồng loạn, tám, chín phần là bị vứt bỏ.
Đế quốc cung cấp đá năng lượng cấp thấp miễn phí cho tất cả các thú nhân, thành phố nào cũng có những thợ điêu khắc học việc có nghĩa vụ cung cấp dịch vụ điêu khắc miễn phí cho những thú nhân không đủ khả năng chi trả. Nhưng chú thú nhỏ này, từ đầu đến chân, không mang theo bất kỳ viên đá năng lượng ba màu nào, dù là cấp thấp nhất.
Chỉ có một khả năng, chú thú nhỏ này rất có thể đã bị vứt bỏ vì có nơi thiếu sót.
Dù đế quốc có luật cấm vứt bỏ, nhưng đôi khi, ở một số nơi, những chuyện này không phải lúc nào cũng dễ dàng giải quyết.
Thế nhưng, dù chú thú nhỏ này không thể nói chuyện, Ngao Già cũng không thấy có vấn đề gì, anh đưa tay về phía chú báo nhỏ, nói: "Đi theo tôi nhé?"
Vinh Minh Thời ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
Cậu không chắc liệu vị quản gia người máy của cậu có quay lại đón cậu không, cũng không biết lời ông nói Đế đô nguy hiểm, rốt cuộc là cái gì nguy hiểm.
Nói thật ra, những năm qua, chỉ có vị quản gia người máy lạnh lùng như băng này đối xử tốt với cậu, lỡ như ông quay lại rồi không tìm thấy cậu thì sao?
Ngao Già tiếp tục nói: "Hành tinh này trong bản đồ sao được đánh dấu là hành tinh bỏ hoang. Dù thời tiết hiện tại vẫn khá dễ chịu, nhưng không lâu nữa, hằng tinh của hành tinh này sẽ có đợt bùng phát theo chu kỳ, lõi của hành tinh này sẽ bị nóng chảy rồi sôi lên…”
"...”
Đầu Vinh báo con đầy hắc tuyến, giơ một chiếc móng vuốt lên đặt vào lòng bàn tay to lớn của Ngao Già.
Ngao Già hài lòng nắm lấy cái vuốt báo nho nhỏ, thật dày, dính đầy bụi đen nhẻm trong lòng bàn tay.
Chú thú nhỏ có thể hiểu những gì anh nói, thật tốt.
"...”
Đám cảnh vệ đứng bên cạnh im lặng, trưởng quan đại nhân, ngài lừa gạt một chú thú nhỏ tội nghiệp như vậy có ổn không?
Tuy rằng lời ngài nói là thật nhưng việc bùng phát mà ngài nói không xảy ra ngay. Thật ra phải đến nửa năm sao nữa mới xảy ra.
Đương nhiên, việc để chú thú nhỏ này lại trên một hành tinh hoang vu như vậy cũng không được.
Sau khi Ngao Già nắm lấy móng vuốt của chú thú nhỏ, giơ tay ra, để tay bên dưới hai chân trước của chú thú nhỏ, bế chú báo con này lên khỏi mặt đất, xoa nhẹ phần thịt móng vuốt dính đầy bụi bẩn, ôm chú báo nhỏ đứng dậy.
Mắt thấy hắc long nhân Ngao Già muốn bế mình đi, Vinh Minh Thời quay đầu nhìn về phía cái hố dưới đất.
Ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn quả trứng chôn một nửa ở trong đó, đó là thứ cậu vất vả lắm mới nấu chín được.
Ngao Già nhìn theo ánh mắt của cậu, dừng lại một chút, lập tức nhớ đến cảnh chú báo nhỏ hôm qua đã vất vả dùng răng cắn lấy quả trứng trong tổ chim. Ngao Già dùng một tay để ôm chú báo nhỏ, dùng tay kia nhặt quả trứng trong hố đất lên.
Vinh báo con hài lòng, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người này, còn về thuốc dinh dưỡng, cậu không để tâm đến, thật sự quá khó ăn…
Rời khỏi đây, cậu chắc chắn sẽ tìm cách khác để kiếm gì đó để ăn, hơn nữa... Nếu người này đã dẫn cậu đi, chắc chắn sẽ không để cậu chết đói đâu.