Vinh Minh Thời ngẩng đầu, mắt báo kinh ngạc nhìn anh, mãi mới phản ứng lại. Cậu vừa quên rửa tai, vì vậy nghiêng đầu, duỗi chân lấy nước rửa rửa cái tai.
Đến khi toàn thân đều đã ướt sũng, Vinh báo con nhìn về phía cái bệ cạnh bồn tắm, nhảy vọt lên đó, đứng vững, vẩy vẩy hai chân trước rồi dùng sức lắc đống lông trên người, sau đó ngước mắt nhìn về phía Ngao Già.
“Cần giúp sao?” Ngao Già hỏi.
Vinh báo con gật đầu.
Ngao Già đưa tay lấy sữa tắm, đổ vào tay rồi xoa lên người chú báo nhỏ.
Vinh Minh Thời phối hợp ngẩng đầu, giơ chân lên để người ta tắm cho, mãi cho đến khi toàn thân đều được xoa đầy bọt trắng.
Sau khi xoa xong, Ngao Già thay nước trong bồn tắm. Chú báo nhỏ đầy bọt nhảy xuống bồn, tắm sạch bọt trên người rồi lại nhảy lên.
Ngao Già lấy khăn tắm quấn quanh người chú báo nhỏ, đặt lên bồn rửa mặt rồi bật hệ thống sấy thông minh trong phòng tắm.
Cảm giác ấm áp khiến chú báo nhỏ cảm thấy thoải mái mà ngáp một cái. Đến khi lông trên người khô hoàn toàn mới chui ra ngoài, trở thành một chú báo tuyết sạch sẽ, tràn đầy năng lượng.
Sau đó, chú báo tuyết tràn đầy năng lượng chạy ra khỏi phòng tắm, đi lang thang trong phòng ngoài, rồi nhìn thấy đồ ăn trên bàn không biết từ lúc nào đã được bày ra.
Vinh báo con nuốt nước miếng, nhìn chăm chú một lúc, nhảy lên ghế, ngồi chờ.
Tên hắc long kia vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, xuất phát từ phép lịch sự, cậu đương nhiên không thể tùy tiện động đến đồ của chủ khi họ không có mặt.
Báo con đã ăn viên dinh dưỡng làm bữa sáng, nhưng mùi vị của viên dinh dưỡng không thể sánh với đống đồ ăn trên bàn này được.
Vinh báo con cảm thấy viên dinh dưỡng đã được tiêu hóa hết, bây giờ cậu đang rất đói.
Vì vậy, ngay khi hắc long Ngao Già tắm xong, mặc bộ đồng phục đen của bác sĩ bước ra, lập tức nhận được ánh mắt mong chờ của chú báo nhỏ.
“Đói rồi à? Ăn đi.” Ngao Già vừa cài lại phù hiệu mới lên cánh tay trái vừa hỏi.
Vinh Minh Thời lắc đầu.
Ngay lúc đó, cửa phòng của Ngao Già vang lên tiếng gõ, tiếng bác sĩ vọng vào: “Trưởng quan, đồ ăn cho báo con đã được đưa đến.”
Ngao Già mở cửa, bác sĩ mang theo một đĩa thức ăn bước vào, đặt đĩa lên bàn và đẩy về phía ghế nơi chú báo con đang ngồi.
“…”
Vinh báo con nhìn đĩa thức ăn kim loại trên bàn, ngẩn người, thế mà lại là viên dinh dưỡng…
Cậu đã có ác cảm với mùi vị của thứ này rồi.
Bác sĩ nói: “Trưởng quan, thể chất của báo con không tốt, những viên dinh dưỡng này đã được pha chế theo nhu cầu cơ thể của nó. Ngài phải đảm bảo rằng nó ăn hết, trên phi thuyền không có thức ăn thích hợp cho thú non, chỉ có thể cho nó ăn tạm thứ này trước. Còn món ăn trên bàn là chế biến theo thể trạng hiện tại của ngài, báo con có thể không chịu nổi, ngài đừng để nó ăn đồ của ngài.”
Ngao Già gật đầu, bác sĩ mỉm cười với chú báo nhỏ rồi rời đi.
Ngao Già bước tới, cũng đẩy đĩa thức ăn về phía chú báo nhỏ.
Vinh Minh Thời há hốc miệng, nhìn vào món dinh dưỡng trước mặt, chẳng lẽ cậu lại phải ăn đất lần nữa sao?
A! Trứng của cậu đâu? Cậu còn có một quả trứng chim đã được nấu chín! Cậu đã ăn trứng chim rồi, chẳng sao cả.
Lúc lên phi thuyền, người này đã lấy cho cậu, để đâu rồi?
Món ăn của người này cậu không thể ăn, nhưng trứng chim thì ngon lắm, cậu có thể ăn viên dinh dưỡng cùng với trứng chim.
Vì vậy, Vinh Minh Thời giơ chân vỗ lên bàn, thu hút sự chú ý của Ngao Già, rồi bắt đầu vẽ vòng tròn, ra dấu về quả trứng chim đã nấu chín kia.
Ngao Già nhướn mày: “Cái gì?”
Vinh báo con gấp gáp: “Chíp chíp!”
Trứng chim!
Vì vội vàng quá, chú báo tuyết nhỏ lại kêu lên một tiếng, đến chính Vinh Minh Thời cũng phải ngây người trước âm thanh cho bản thân phát ra.
Cậu không phải là báo sao, sao lại kêu giống như con gà con vậy?