Cậu thu chỉnh một phen, liền bước đến Điện Nhật Diệu, vừa lúc tông chủ Tần Lan đang nghe Tần Mộ Ca và các đệ tử báo cáo về lần lịch luyện vừa qua. Đúng lúc này, cậu vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Các đệ tử như Trương Tú đồng thanh: “Đại sư huynh!”
Tần Mộ Ca còn trực tiếp đi thẳng tới trước mặt: “Sao huynh không ở phòng nghỉ ngơi đi? Vết thương còn chưa lành mà.”
Dường như không muốn đối mặt với sự quan tâm này, Diệp Hàn Cố lách người qua một bên, đi thẳng đến trước mặt Tông chủ Tần Lan, hành lễ:
“Đệ tử Diệp Hàn Cố, bái kiến Tông chủ.”
Tần Lan nhìn cậu, giọng ôn hòa nhưng có chút trách móc: “Hàn Cố, đã bị thương rồi thì cứ ở lại nghỉ ngơi, việc báo cáo để các sư đệ khác làm là được.”
Dứt lời, hắn đích thân đỡ cậu đứng dậy. Tần Lan đã thu hết cảnh tượng vừa nãy vào trong mắt, nhìn thoáng qua nhi tử của mình. Hàn Cố tuy rất ít cùng các sư đệ lui tới, nhưng cũng sẽ không trực tiếp gây ra khó xử như thế, trực giác cho thấy lời báo cáo của các đệ tử còn có chút giấu giếm.
Diệp Hàn Cố cúi đầu, bình tĩnh đáp lời: “Đa tạ tông chủ quan tâm. Nếu đã có người tới báo cáo, vậy đệ tử xin phép cáo lui để quay về tu luyện.”
Tần Lan: “…”
Tần Lan thoáng khựng lại, lời nói khuyên bảo của hắn nghẹn lại nơi cổ họng. Nếu Diệp Hàn Cố đã không muốn nói, hắn cũng không tiện ép buộc.
“Tu luyện dĩ nhiên là quan trọng, nhưng thân thể mới là nền tảng. Ngươi đến gặp Cốc chủ Dược Cốc, lấy một lọ Dưỡng Linh Đan mang về.”
“Đa tạ Tông chủ.”
Từ đầu đến cuối, cậu vẫn giữ thái độ bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, dù rằng vừa nhận được cả lọ đan dược thượng phẩm, như cũ xử lý mọi việc theo phép công. Nói lời cảm tạ xong, cậu cáo lui.
Từ khi tiến vào điện Nhật Diệu đến lúc rời đi, không nhìn bọn họ một lần nào.
Tần Mộ Ca định đuổi theo, nhưng bị Tần Lan ngăn lại.
Hắn quay sang các đệ tử còn lại, giọng nghiêm nghị:
“Nói đi, có chuyện gì các ngươi chưa báo cáo?”
Các đệ tử im như thóc, không ai dám mở miệng, bầu không khí im ắng đến ngột ngạt.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đại sư huynh đang tức giận, nhưng không ai đủ can đảm để nói ra.
Cuối cùng, thấy bọn họ đều im lặng, Tần Mộ Ca đành phải bước lên, thuật lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, bao gồm cả câu nói của Liễu Thiên Ti trước khi Diệp Hàn Cố bị mang đi.
“Rầm!”
Tần Lan đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ nói: “Hay cho đám Hoàng thất kia! Kiếm Tông chúng ta giúp họ xử lý việc họ không làm được, vậy mà dám mở miệng muốn lấy mạng đệ tử của ta!”
Tần Lan nghe xong vô cùng tức giận, vung tay quyết định: “Từ hôm nay, Kiếm Tông sẽ không hỏi đến bất kỳ việc gì của hoàng tộc Huyễn Vân nữa!”
Tần Lan tiếp tục ra lệnh: “Còn các ngươi, tất cả đều về kiểm điểm lại hành vi của mình!”
Mặc dù hắn đang giận dữ người hoàng tộc dám tính kế Diệp Hàn Cố, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo sợ.
Ai chứ riêng hắn biết rõ thái thượng trưởng lão của tông môn để ý đồ đệ của hắn đến nhường nào. Cũng may hiện tại Diệp Hàn Cố không có việc gì, nếu cậu xảy ra chuyện, chỉ e Huyễn Vân Quốc đã bị diệt sạch giống như tộc Ngô Công Thiên Túc năm xưa, bị xóa sổ đến tận gốc rễ.
Sau khi rời Điện Nhật Diệu, lấy được lọ Dưỡng Linh Đan từ Dược Cốc, Diệp Hàn Cố chợt nhớ đến tiểu sư đệ đã giúp mình trước đó. Cậu vẫn còn nợ cậu ta một ân tình.
Trên đường đi đến ngoại môn, giọng nói máy móc, lạnh lùng của hệ thống lại vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
886: “Không phải ngươi nói muốn đối phó với Liễu Thiên Ti sao? Vậy vừa nãy Tần Mộ Ca tỏ ý hối lỗi, tại sao ngươi không đón nhận?”
Diệp Hàn Cố nhếch môi cười nhạt:
“Cảm giác tội lỗi hiện tại của hắn chỉ là tạm thời. Nếu ta dễ dàng tha thứ, nhận lấy lòng tốt đó, ngươi nghĩ sau này khi Liễu Thiên Ti xuất hiện, ta còn tính là cái gì?”
886: “??”
Diệp Hàn Cố tiếp tục:
“Liễu Thiên Ti không phải rất giỏi chiếm được sự yêu thương của mọi người sao? Vậy nếu ngay từ đầu, những người từng cưng chiều hắn đều không thích hắn thì sao? Cho dù không can thiệp được vào mấy cái lốp xe dự phòng trung thành kia, chẳng lẽ những người khác ta không thể gây ảnh hưởng sao?”
Hệ thống lặng im một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra Diệp Hàn Cố muốn làm gì.
886: “Ồ, ký chủ của ta, tâm tư ngươi thật là đen tối!”