Diệp Hàn Cố đen mặt, con hệ thống rác rưởi này khi hãm hại cậu thì không chút nương tay nào, thời điểm khi không hãm hại cậu thì khiến người ta chỉ muốn dùng kim khâu miệng nó lại.
Diệp Hàn Cố : "Ngươi có thể ngậm miệng lại không? Cảm ơn ngươi."
Thiên Nhai kiếm tông được xây dựng trên dãy núi Thiên Nhai, dãy núi Thiên Nhai chia thành Thượng Tuyệt Phong, nơi nội môn tọa lạc, và Hạ Tuyệt Phong, nơi ngoại môn tọa lạc. Giữa Thượng và Hạ Tuyệt Phong cách nhau những mấy lạch trời, người chưa bước vào con đường tu luyện muốn đến nội môn phải nhờ vào bảo khí phi hành, và bảo khí này phải được khắc dấu pháp ấn của kiếm tông mới không bị trận pháp trong khu vực này tấn công.
Những điều này đối với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như cậu thì chẳng đáng là nhắc tới.
Khi cậu đang cãi vã với hệ thống, cậu đã đi vào ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn nhiều hơn đệ tử nội môn gấp mấy lần, thấy cậu bay từ trên xuống, những đệ tử này đều tò mò vây quanh đánh giá cậu.
Diệp Hàn Cố hoàn toàn bối rối.
Cậu không ngờ ngoại môn lại có nhiều đệ tử như vậy, đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến cậu rất căng thẳng.
Đệ tử ngoại môn Giáp: "Y là đại sư huynh của nội môn, ta đã thấy chân dung của y trong bảng xếp hạng mỹ nam của Yên Hoa Tam Nguyệt."
Đệ tử ngoại môn Ất: "Y chính là đại sư huynh sao, thật đẹp mắt."
Đệ tử ngoại môn Bính: "Y là đệ tử nội môn, đến ngoại môn làm gì?"
Trưởng Tôn trưởng lão: "Tất cả đều vây quanh đây làm gì??"
Tiếng bàn tán xung quanh lập tức im lặng dưới lời trách mắng này, mọi người đều cung kính hành lễ với người vừa đến.
Các đệ tử: "Trưởng lão Trưởng Tôn!"
Các đệ tử tránh ra, Trưởng Tôn trưởng lão thấy Diệp Hàn Cố trong đám đông, trong lòng thắc mắc, sao cậu lại xuất hiện ở đây? Nhưng bất kể cậu vì lý do gì mà xuất hiện ở nơi này, ông ta đều ngửi được hương vị của cơ hội.
Người này tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ, tư chất như vậy ngay cả nhi tử của Tông chủ cũng không sánh được, tương lai dù không làm Tông chủ cũng có thể trở thành chấp pháp trưởng lão. Nếu để con trai ông ta kết thân với cậu, khi tông môn mở cửa chọn đệ tử năm nay, con trai ông ta vào được nội môn chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao.
Trong lòng tính toán, trên mặt lại vẫn giữ vẻ chính trực nghiêm túc.
Trưởng Tôn trưởng lão: "Còn đứng sững sờ ở đây làm gì? Không tập luyện, không làm việc à?"
Bị trưởng lão trách mắng, các đệ tử không muốn bị làm khó dễ, chỉ có thể lưu luyến nhìn Diệp Hàn Cố một cái rồi giải tán.
Ánh mắt xung quanh tản đi, Diệp Hàn Cố mới thở phào nhẹ nhõm, tình huống vừa rồi cậu thật sự không biết xử lý thế nào, cậu lại không quen ai trong số này, đến người để phá vỡ không khí cũng không có.
Trưởng Tôn trưởng lão tiến tới gần.
Trưởng Tôn trưởng lão: "Diệp sư huynh, hôm nay sao lại đột ngột đến ngoại môn, có phải chúng tôi có chỗ nào làm không chu toàn không?"
Diệp Hàn Cố : "Không có gì, chỉ là đi dạo một chút, ông cứ làm việc của mình đi thôi."
Sớm biết vậy trước đây đã hỏi Lăng Hành Tri, cậu ta ở vị trí nào của ngoại môn, nếu không đã không lâm vào tình cảnh ngượng ngùng như vậy.
Trưởng Tôn trưởng lão: "Sư huynh cứ đi dạo tự nhiên, ta liền không quấy rầy Diệp sư huynh nữa."
Ông ta phải nhanh chóng đi tìm con trai mình, để con mình mượn cơ hội này kết thân với vị này.
Để tránh thu hút sự chú ý, cậu cố gắng tránh người, chạy lung tung một hồi, kết quả không tìm thấy Lăng Hành Tri, mà chính mình lại lạc đường.
Đến một sân viện, cậu đang định tìm ai đó hỏi thăm một chút đây là chỗ nào? Làm sao để ra ngoài? Đột nhiên nghe thấy tiếng động từ đâu đó, cậu theo âm thanh tìm đến.