Lại tới rồi, lại tới rồi, cái cảm giác muốn mất mạng lại tới nữa rồi.
Trực giác của cậu nói rằng tốt nhất đừng nói từ "không" vào lúc này, nếu không hôm nay cậu rất có khả năng không rời khỏi điện Tử Mịch được.
Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, đồ đệ nhất định sẽ giữ gìn món quà của sư tôn cẩn thận."
Chính là giữ gìn, dù sao thì giữ gìn ra sao cũng là chuyện của mình.
Đế Trầm Uyên nhìn cậu một lát, không bỏ qua được vẻ giảo hoạt thoáng qua rồi biến mất. Quả nhiên, Hàn Hàn của hắn đã trở nên không nghe lời như trước, thậm chí còn định giở trò đối phó với hắn.
Đế Trầm Uyên: "Nếu nhẫn rời tay một chút, bị vi sư phát hiện được, sẽ phong bế tu vi của con, giam ở Luyện Hồn Nhai."
Diệp Hàn Cố: "… Đồ đệ nhất định cẩn tuân mệnh lệnh của sư tôn, trừ phi đứt tay, nếu không nhẫn Giảo Nguyệt tuyệt đối không rời khỏi người."
Đế Trầm Uyên: "Ừ."
Nghe được câu trả lời hài lòng, Đế Trầm Uyên thoả mãn.
Đợi một lúc, đại lão vẫn không nói thêm lời nào. Diệp Hàn Cố sợ đại lão lại nhớ đến chuyện leo lên giường, liền nhanh chóng tìm một cái cớ để chuồn đi.
Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, đồ đệ trở về vẫn chưa báo cáo kết quả rèn luyện lần này với Tông chủ, đi muộn sẽ thất lễ, đồ đệ xin phép lui trước."
Đế Trầm Uyên: "Ừ, đi đi."
Được đồng ý, cậu không dám chần chừ, khoác vội áo ngoài liền quay đầu bỏ chạy.
Vì chạy quá nhanh, liền bỏ lỡ nụ cười thoáng hiện rồi biến mất trong đôi mắt lam bạc khi nhìn chiếc nhẫn Tình Ti Giảo trên ngón áp út của Đế Trầm Uyên.
"Thật dễ lừa, Hàn Hàn của ta."
Tơ tình làm từ gân ác giao và máu của hắn làm sao có thể chỉ đơn giản chỉ để theo dõi vị trí? Từ giờ trở đi, chỉ cần Hàn Hàn ngủ, trong giấc mơ của cậu đều sẽ xuất hiện hắn, cùng hắn triền miên. Ngày qua ngày, Hàn Hàn sẽ nghiện cảm giác tơ tình đó. Một khi nghiện, cứ mỗi năm ngày, dù không muốn, Hàn Hàn cũng sẽ phải đến tìm hắn mà cầu hoan.
"Hàn Hàn, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Cho ngươi chút tự do tạm thời thì đã sao chứ?"
Nghĩ tới đây, Đế Trầm Uyên lại lần nữa nằm xuống giường, nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hàn Hàn. Mùi hương của Hàn Hàn luôn khiến tâm trạng hắn dễ chịu như mọi khi.
Diệp Hàn Cố hoàn toàn không biết vị đại lão khiến mình kiêng kị đang tính toán điều gì. Cậu chạy thẳng ra khỏi Tử Mịch điện, dựa vào một tảng giả sơn để nghỉ ngơi.
Diệp Hàn Cố: "886, chưa chết thì lên tiếng đi."
886: "Chít ——"
Diệp Hàn Cố: "… Đừng làm trò nữa, nói mau, tại sao ta lại xuất hiện trên giường của đại lão? Có phải ngươi nhân lúc ta ngủ đưa ta lên đó không?"
886: "Thực tế là sư tôn của ngươi lấy tinh nguyên của Vua cương thi để giải độc cho ngươi, thấy ngươi ngủ say liền đích thân bế ngươi về."
Diệp Hàn Cố: "Ngươi nói láo…"
Cậu định mắng hệ thống nhưng nghĩ đến lần trước bị cấm ngôn, đành nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn xuống.
Diệp Hàn Cố: "Ngươi không thấy kỳ quái sao? Thiết lập của đại lão khác thường quá! Hai lần trước còn tạm chấp nhận, nhưng lần này, đến người mù cũng thấy rõ đại lão có chút không thích hợp, ngươi lại chuẩn bị lấy cái lý do gì lừa dối ta."
886: "Trước khi nguyên chủ phạm sai lầm, sư tôn của y vốn đã rất yêu thương y. Bây giờ chỉ là chưa tới thời điểm thôi."
Diệp Hàn Cố: "…"
Cậu không thể phản bác, bởi vì bi kịch của nguyên chủ bắt đầu sau khi Lưu Thiên Ti tới Thiên Nhai Kiếm Tông, mà hiện tại đúng là chưa tới thời điểm đó.
Nghĩ đến Lưu Thiên Ti, cậu lại nhớ đến câu nói nghe được lúc chuẩn bị bất tỉnh.
Khốn nạn thật, Lưu Thiên Ti, đồ tiện nhân tâm cơ.
Cậu hao hết tu vi để cứu bọn họ, vậy mà tên khốn đó lại muốn gϊếŧ mình. Thật không thể nhịn được!
Ban đầu, cậu chỉ định né tránh, đứng ngoài cuộc xem kịch vui giữa Lưu Thiên Ti và những lốp xe dự phòng của hắn. Nhưng giờ Lưu Thiên Ti đã muốn gϊếŧ mình, thì đừng trách cậu không nể tình!
Cậu còn không tin một người lớn đến từ thế khỉ 21 … khụ khụ, một nam thanh niên ba tốt mà đấu không lại một Liễu Thiên Ti.