Sau Khi Xuyên Thư Bị Giam Cầm Trong Lòng Bàn Tay Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 34: Bò lên giường sư tôn

Đế Trầm Uyên trở lại Cố Hàn Cung, thấy Diệp Hàn Cố đã ngủ thϊếp đi, dựa vào bên cạnh hồ nước, tay gối lên sau đầu, không hề có chút phòng bị. Một bụng tức giận trong lòng hắn khi nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn khi ngủ ấy liền biến mất không còn một mảnh.

Sau khi giải xong thi độc, hắn liền bế người từ trong hồ băng lên, mang đến điện Tử Mị, đặt cậu lên giường, xong xuôi chính mình cũng nằm xuống, duỗi tay vòng qua eo cậu, đem đầu người ấy gối lên cổ mình. Ngửi được hương hoa tuyết lạnh lẽo phảng phất khiến khóe môi Đế Trầm Uyên lộ ra ý cười hài lòng.

Từ lúc xuyên không đến đây, Diệp Hàn Cố không phải chạy trốn thì cũng chính là đang chạy trốn, căn bản không hề có thời gian thực sự nghỉ ngơi. Cuối cùng, sau khi uống viên đan giải độc của hệ thống, không còn phải lo lắng cho cái mạng nhỏ, cảm giác mệt mỏi muộn màng ập đến, cậu ngủ một giấc thật sâu cho đến khi tự nhiên tỉnh lại.

Trước một giây mở mắt, cậu còn cảm thấy rất thoải mái, đúng là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ. Nhưng khi nhìn rõ chủ nhân của l*иg ngực trắng tuyết trước mặt, cậu chỉ muốn lập tức thăng thiên.

Diệp Hàn Cố: “A a a… 886, ngươi ra đây cho ta, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

886: “Như ngươi thấy đấy, ngươi và sư tôn của ngươi đang nằm chung một giường.”

Diệp Hàn Cố: “Biến đi! Ta hỏi tại sao ta lại ngủ ở đây?”

Rõ ràng cậu nhớ mình đang nằm trong hồ băng, sao vừa mở mắt đã thấy mình ở trên giường của đại lão?

Mặc kệ vậy, trốn lẹ thì hơn.

Cậu cẩn thận vươn tay định nhấc cánh tay của đại lão đang đặt trên eo mình ra. May mắn thay, trong suốt quá trình này, đại lão không có tỉnh lại. Cậu lén lút nhổm dậy, định vượt qua người đại lão để xuống giường. Bởi vì quá căng thẳng, hai chân cậu đang run rẩy, lúc chân đυ.ng tới mép giường lại không chú ý điểm tựa. Kết quả, mất thăng bằng, cơ thể đổ nhào về phía đại lão.

Xong đời rồi!

Mắt thấy khuôn mặt ngủ say của đại lão càng lúc càng gần, cậu cắn răng, tóm lấy chiếc rèm bên cạnh, lộn người một vòng, chật vật ngã xuống dưới chân giường, đau đến mức cậu thiếu chút nữa không nhịn được kêu ra tiếng.

Diệp Hàn Cố: “Ưm—”

Đau quá! Chắc chắn phía sau lưng cậu đã bầm tím rồi.

Dù vậy, cậu vẫn nhớ mục đích của mình là phải trốn đi, đang định nhịn đau mà đứng dậy, thì bất chợt trước mắt xuất hiện một bàn tay to lớn thon dài, trắng trẻo. Theo phản xạ, cậu thuận thế nắm lấy bàn tay đó.

Diệp Hàn Cố: “Cảm ơn nhé, người anh em.”

Nói xong, cậu mới cảm thấy không đúng! Trong phòng chỉ có cậu và đại lão, bàn tay này không phải của cậu, vậy thì… Cậu vội vàng rụt tay lại, nhưng tay cậu đã bị đại lão vững vàng giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Lúc này, đại lão đã ngồi dậy. Toàn thân đại lão toát ra vẻ lười biếng của người vừa tỉnh dậy, chỉ là đôi mắt thâm thúy kia vẫn chăm chú nhìn cậu, nhìn đến mức cậu nổi hết da gà.

Cậu nhớ rõ đại lão ghét ồn ào. Không phải động tác của mình đã làm ồn đến mức đánh thức đại lão chứ?

“Phịch!” Cậu quỳ thụp xuống trên đất.

Diệp Hàn Cố: “Sư tôn, đệ tử… đệ tử cũng không biết mình từ lúc nào lại mắc chứng mộng du. Đệ tử thật sự không cố ý bò lên giường của sư tôn đâu!”

Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì từ trên đỉnh đầu, tim cậu như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Ngay khi cậu nghĩ đại lão sắp ra tay, bản thân đã chuẩn bị tinh thần bỏ chạy bằng mọi giá, thì bỗng cảm nhận được một thứ lạnh mát trên ngón tay. Không kìm được tò mò, cậu ngẩng đầu lên nhìn.

Đại lão vậy mà… đang đeo nhẫn cho cậu?

Diệp Hàn Cố: “Sư tôn, đây là?”

Đế Trầm Uyên: “Vi sư đã nói sẽ tặng ngươi pháp khí. Đây là ‘Tình Ti Tảo Nguyệt’, còn chiếc nhẫn này là ‘Tảo Nguyệt Giới’.”

Nói rồi, Đế Trầm Uyên đưa tay kia của mình ra cho cậu xem.

Đế Trầm Uyên: “Chỉ cần chiếc nhẫn còn ở trên tay ngươi, từ nay bất kể ngươi ở đâu, vi sư cũng có thể tìm thấy. Dĩ nhiên, nếu ngươi tháo nhẫn ra, vi sư sẽ không thể dò ra tung tích của ngươi.”

Đây mẹ nó chẳng phải một loại thiết bị giám sát trá hình sao?! Không được, tuyệt đối không thể mang thứ nguy hiểm này trên tay mình. Đợi lát nữa, sau khi thoát thân, phải tìm được nơi nào đó giấu đi ngay.

Đế Trầm Uyên: “Đương nhiên, vi sư tin rằng Hàn Hàn sẽ không tháo nhẫn ra, đúng chứ?”