Diệp Hàn Cố: “Hệ thống chó má, chúng ta cùng đồng quy vu tận đi.”
Dù chưa làm rõ thân phận vua cương thi và nguyên nhân phía sau, nhưng sự việc quan trọng khác Diệp Hàn Cố đã điều tra rõ, cái hệ thống chó má này lại dám trừ của cậu 40 nghìn điểm tích lũy.
Hệ thống chó má này vừa vô tâm, lại vừa vô trách nhiệm.
886: “Ta khuyên ký chủ nên giữ bình tĩnh, rút kinh nghiệm lần này, lần sau cố gắng hoàn thành nhiệm vụ với điểm tối đa.”
Diệp Hàn Cố: “Ta bình tĩnh cái #%#%# của ngươi!”
886: “Phát hiện ký chủ sử dụng ngôn từ thô tục, điều này không có lợi cho việc để lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng đối tượng. Tiến hành khóa miệng ký chủ trong thời gian 24 giờ.”
Diệp Hàn Cố thử vài lần, xác thật không thể phát ra âm thanh nào, cậu bất mãn giơ ngón giữa về phía hệ thống.
Hệ thống chó má, sớm muộn gì cũng có ngày ta phải báo thù.
Lúc này, tại hoàng lăng phía sau hoàng thành, tên Hoàng đế cương thi chỉ muốn chiếm lĩnh ngai vàng, giờ phút này đang nằm trong quan tài hấp thụ âm khí của long mạch. Bên cạnh quan tài là Thẩm Nhược Liễu đang hầu hạ.
Lăng Hành Tri: “A~”
Không gian vốn yên tĩnh và đầy âm khí đột nhiên vang lên một tiếng cười khẩy đầy châm chọc. Thẩm Nhược Liễu lập tức bày ra tư thế phòng bị.
Một thân ảnh cao gầy bước ra từ bóng tối. Người này mái tóc dài chạm tới gót, làn da trắng gần như trong suốt, nhưng không hề đáng sợ. Ngược lại, vóc dáng có thể nói là gầy yếu, suy nhược cùng gương mặt tuấn mỹ của cậu ta dễ dàng khơi gợi bản năng bảo vệ của người khác.
Hoàng đế cương thi: “Ngươi là ai?”
Hoàng đế cương thi chưa từng dám thực sự ngủ say, lo lắng đám đệ tử của Thiên Nhai Kiếm Tông sẽ tìm được nơi này. Vừa nghe thấy động tĩnh, hắn ta ngồi bật dậy từ quan tài, cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt trước mắt.
Lăng Hành Tri: “Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết rằng ngươi phải chết. Muốn trách thì trách ngươi đã đυ.ng đến sai người.”
Sau khi biết Diệp Hàn Cố trúng thi độc, Lăng Hành Tri đã phải tốn không ít công sức mới có thể tìm đến nơi này, mục đích là lấy tinh nguyên của vua cương thi. Cậu ta không muốn món đồ chơi thú vị của mình hỏng quá sớm.
Lăng Hành Tri vừa định ra tay, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ đang đến gần, liền thu hồi động tác.
Lăng Hành Tri: “Xem ra không cần đến ta ra tay nữa.”
Lăng Hành Tri ẩn mình vào nơi tối tăm nhất, chuẩn bị xem kịch hay.
Hoàng đế cương thi: “Ngươi có ý gì?”
Hoàng đế cương thi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kẻ này đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất. Hắn ta vừa định đứng dậy đuổi theo, mới vừa nhấc chân thì bỗng cảm thấy như có ngàn cân đè lên cơ thể, mất hết sức lực, đầu va mạnh xuống đất, tạo thành một hố sâu. Hắn ta dù muốn phản kháng lại sức mạnh này, nhưng thậm chí không thể cử động nổi một ngón tay.
Đế Trầm Uyên liếc mắt qua hai cỗ thi thể trên đất, xác nhận nam tử mới là nguồn gốc vi khuẩn gây bệnh xác sống. Trong hư không, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, một đường kiếm ý vô hình chém thẳng vào cơ thể Hoàng đế cương thi, tách ra tinh nguyên. Đế Trầm Uyên vẽ một phù chú trong không trung, phong ấn lại tinh nguyên, rồi quay người rời đi như gió thoảng, không để lại chút dấu vết.
Vừa xuất hiện đã không nói lời vô nghĩa, ra tay dứt khoát, lấy được tinh nguyên rồi liền quay lưng rời đi, sạch sẽ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Lăng Hành Tri bước ra, nhìn thấy hai cỗ cương thi không còn hình dạng con người trên mặt đất.
Lăng Hành Tri: “Chậc chậc, quả không hổ danh là người không để cả Thần vào mắt, Tru Thần Kiếm Tôn, thật đúng là đơn giản thô bạo.”
Lăng Hành Tri bước qua xác Hoàng đế cương thi, tiến đến bên thi thể Thẩm Nhược Liễu, truyền một luồng âm khí cho nàng.
Thẩm Nhược Liễu mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lăng Hành Tri.
Lăng Hành Tri: “Chủ nhân của ngươi đã chết. Từ hôm nay, ngươi tự do rồi. Ngươi có thể đi làm những gì mình muốn, đám người kia tạm thời trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đâu.”
Nói xong, Lăng Hành Tri quay người rời đi.