Lưu Thiên Ti chưa bao giờ gặp phải người đáng sợ như này, đυ.ng phải ánh mắt lạnh lùng của Đế Trầm Uyên, hắn bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, buông lỏng tay đang ôm Tần Mộ Ca, ngồi quỳ xuống đất.
Tần Mộ Ca vốn định xông lên đỡ lấy Diệp Hàn Cố cũng ngây người tại chỗ.
Hắn chỉ nghe được từ cha mình rằng vị Thái Thượng Trưởng Lão này thực lực mạnh mẽ, lạnh lùng ít nói, nhưng không ngờ khi tức giận lại đáng sợ đến thế. Nếu không phải vì cơn giận của hắn chỉ nhắm vào Lưu Thiên Ti, thì e rằng tất cả bọn họ đã phải quỳ xuống trước sự áp chế ấy.
Lưu Kình Trưng được các đại thần dìu ra ngoài, vừa nhìn thấy đứa con trai mà ông ta thương yêu nhất gần như quỳ rạp xuống đất, ông ta đau lòng không chịu nổi.
Lưu Kình Trưng nói: “Thiên Ti, sao con lại quỳ trên mặt đất? Mau đứng lên!”
Lưu Thiên Ti lúc này khổ không thể nói lên nời. Người xuất hiện đột ngột này quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần một ánh mắt đã khiến hắn không dám sinh ra chút ý định phản kháng nào. Ngay cả cơ thể của hắn cũng không chịu nổi áp lực mà tự động quỳ rạp trên mặt đất. Lưu Thiên Ti chưa bao giờ nhục nhã như thế này, hơn nữa còn là trước mặt bao nhiêu người.
Đế Trầm Uyên lạnh lùng nói: “Nếu Hàn Hàn của ta xảy ra dù chỉ một chút tổn thương, thì các ngươi sống được như thế nào thì sẽ phải chết theo cách đó.”
Nói xong, Đế Trầm Uyên ôm Diệp Hàn Cố xoay người biến mất tại chỗ.
Khi Đế Trầm Uyên rời đi, luồng áp lực mạnh mẽ ấy mới tan biến.
Tần Mộ Ca không thèm liếc nhìn Lưu Thiên Ti đang nằm rạp trên đất, mà quay sang dặn dò Lưu Kình Trưng:
“Hiện tại chỉ còn hai con cương thi chưa được xử lý, chúng ta sẽ cử người đến giải quyết sau. Còn lại, các người tự lo liệu đi.”
Lưu Thiên Ti vừa được người đỡ dậy, nghe thấy Tần Mộ Ca dường như muốn rời đi, vội vàng bước lên nói chuyện.
Liệu Thiên Ti: “Tần đại ca, lần này ngươi đã giúp chúng ta hàng phục cương thi, mang lại bình yên cho dân chúng, chúng ta phải cảm tạ ngươi và các sư đệ. Hay là các ngươi lưu lại đây vài ngày được không?”
Người này làm sao có thể mặt dày đến mức thốt ra những lời như vậy mà không đỏ mặt chứ? Trước đây hắn không hề nhận ra điều này.
Tần Mộ Ca lạnh nhạt nói: “Lần này là do sư huynh của ta đã dùng sinh mệnh của mình để giải quyết chuyện này cho các người. Còn nữa, ta là nhị sư huynh của Thiên Nhai Kiếm Tông, không phải đại ca của ai hết.”
Tần Mộ Ca không để cho Lưu Thiên Ti chút mặt mũi nào, những lời nói thẳng thừng làm người ta khó xử. Lưu Thiên Ti xấu hổ, tủi thân, nhìn Tần Mộ Ca bằng ánh mắt linh động tràn đầy ủy khuất.
Trước đây, nếu thấy biểu cảm này, Tần Mộ Ca chắc chắn sẽ bước lên an ủi, nhưng giờ đây hắn không hề có một chút ý định làm vậy. Hắn quay người dẫn các sư đệ rời đi, không quan tâm đến những lời níu kéo từ phía sau.
Tần Mộ Ca nói: “Chúng ta đi.”
Diệp Hàn Cố mở to mắt nhìn bản thân đang bị Đế Trầm Uyên ôm vào trong ngực, ba hồn bảy phách suýt chút nữa bị dọa bay đi luôn.
Diệp Hàn Cố: “Sư sư sư…… Sư tôn.”
Đế Trầm Uyên: “Đừng nói chuyện, ngươi đang trúng độc, nếu nói chuyện sẽ xúc tiến máu huyết lưu động, độc sẽ khuếch tán càng nhanh.”
Diệp Hàn Cố: “……”
Nghe được độc sẽ khuếch tán nhanh hơn, cậu không dám nói tiếp nữa, vậy nên cậu đành kéo hệ thống ra.
Diệp Hàn Cố: “886, vì cái gì đại lão sẽ xuất hiện ở chỗ này? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
886: “Ngươi vừa rồi sau khi bị thi khí công tâm thì ngất xỉu, Kiếm Tôn xuất hiện, nhìn đến bộ dạng nửa quỷ của ngươi thì liền giận dữ, thiếu chút nữa động thủ gϊếŧ những người đó.”
Diệp Hàn Cố: “Gϊếŧ những người đó? Ta nhớ rõ trong những người đó có cả Liễu Thiên Ti, đại lão sẽ vì ta mà gϊếŧ Liễu Thiên Ti á, đừng nói giỡn, muốn gạt ta cũng phải tìm cái lý do nào thuyết phục hơn chứ, đồ hệ thống rác rưởi.”
886: “……”
Ký chủ này có chút thèm đòn.
Đế Trầm Uyên trực tiếp mang cậu về Cố Hàn Cung, đi vào băng trì phía sau Cố Hàn Cung, đoán được đại lão có ý định đem cậu thả vào băng trì, cậu càng cảm thấy nóng nảy.
Giờ còn chưa xuống băng trì, cậu đã cảm thấy cỗ hàn khí nặng nề, nếu đi xuống còn không phải sẽ bị đông lạnh thành que kem luôn sao.