Nói xong, Diệp Hàn Cố cũng không rảnh lo những thứ khác, lấy hết phù Ngũ Lôi Thiên Tâm trên người ra, truyền lực lượng vào thân kiếm. Cậu dùng hết tu vi Kim Đan để tụ linh thành lôi, khiến trời đất chuyển tối, sấm rền vang.
Các đệ tử Kiếm Tông đều sùng bái nhìn đại sư huynh. Chỉ có người đạt cảnh giới Xuất Khiếu mới tụ khí thành lôi, nhưng đại sư huynh của họ mới chỉ Kim Đan hậu kỳ đã làm được. Đây là chuyện đáng tự hào có thể để bọn họ khoe khoang cả năm.
Sấm sét dội xuống như mưa, những cương thi này ban đầu còn không biết sấm sét này là uy hϊếp đối với bản thân, sau khi nhìn thấy rất nhiều đồng bọn bị đạo sấm sét này đánh tan thành tro bụi, bọn chúng mới ý thức được sấm sét này tới gϊếŧ mình, vì vậy bọn chúng bắt đầu hoảng loạn chạy trốn.
Tần Mộ Ca vừa dùng bùa vẽ ra được một phạm vi an toàn, nghe được tiếng sấm liền ngoái lại, kinh ngạc nhìn Diệp Hàn Cố.
Diệp Hàn Cố: “Tần Mộ Ca, mau bắt hết bọn chúng, không để sót một con nào, một con chạy thoát cũng có thể làm hại một phương!”
Tần Mộ Ca: “Ta đi ngay đây!”
Hắn lo lắng cho Diệp Hàn Cố nhưng hắn hiểu rằng đây không phải lúc để rối rắm, cần phải giải quyết toàn bộ đám cương thi, nếu không mọi công sức của đại sư huynh sẽ uổng phí.
Tần Mộ Ca dẫn các đệ tử đuổi theo những cương thi đang chạy trốn tứ tán. Diệp Hàn Cố giải quyết nốt xác sống cuối cùng trong hoàng cung, chính mình cũng đã hết sức, cậu thu hồi Tích Thủy kiếm, kiệt sức ngồi dựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Những người may mắn còn sống nhưng không quen biết cậu cũng không dám tùy tiện tiến tới.
Đợi một lúc lâu sau, Tần Mộ Ca mới trở lại, cùng hắn trở về còn có Lưu Thiên Ti, người được cử đi tìm viện binh. Nhưng lúc này Lưu Thiên Ti toàn thân từ trên xuống dưới trông vô cùng thảm hại, có lẽ đã gặp phải cương thi và ác linh bên ngoài.
Tần Mộ Ca: “Đại sư huynh!”
Thấy Diệp Hàn Cố dựa vào cây, Tần Mộ Ca không chút suy nghĩ định xông đến nhưng bị Lưu Thiên Ti ngăn lại.
Lưu Thiên Ti: “Tần đại ca, đừng qua đó! Diệp đại ca trúng độc thi độc rồi, sắp biến thành cương thi!”
Tần Mộ Ca ngỡ ngàng nhìn Lưu Thiên Ty, lần đầu tiên nhận thức được người hắn vẫn luôn cho là đáng yêu thiện lương lại có thể thốt ra lời như vậy.
Tần Mộ Ca: “Y vì cứu ta mới bị cương thi gây thương tích, giờ ngươi muốn ta bỏ mặc y sao?”
Lưu Thiên Ti: “Không phải, Tần đại ca, ta không có ý này!”
Tần Mộ Ca nhìn Liễu Thiên Ti trước mắt, ngữ khí hơi trầm xuống.
Tần Mộ Ca: “Có thể đem đám cương thi đó bắt lấy toàn bộ đều là công lao của đại sư huynh ta, hôm nay nếu như không có y, những người trong hoàng cung các ngươi ai cũng đều phải chết.”
Sắc mặt Liễu Thiên Ti trắng bệch, đôi mắt to ầng ậc nước mắt.
Liễu Thiên Ti: “Tần đại ca, ta không có ý như vậy, ta chỉ là … Ta chỉ là không muốn Tần đại ca cũng bị thương.”
Tần Mộ Ca: “Chuyện của ta không cần ngươi lo!”
Hắn gạt tay Lưu Thiên Ti, định tiến đến. Nhưng Lưu Thiên Ti cắn răng một cái, bất ngờ lao lên ôm chặt eo hắn.
Lưu Thiên Ti: “Tần đại ca, ngươi không thể qua đó, ngươi không thấy tay Diệp đại ca đã mọc ra móng vuốt sao? Y đã biến thành cương thi, ngươi chỉ còn cách gϊếŧ y thôi!”
Diệp Hàn Cố đang tìm cách lấy thuốc giải từ hệ thống, kết quả còn chưa được hệ thống trả lời thì đã nghe thấy những lời này.
Ta khinh! Cái kẻ tâm cơ này dám thừa dịp cậu bị thương mà muốn mạng cậu.
Cậu càng tức giận, thi độc liền đi tới tâm mạch, muốn mở miệng mắng người nhưng còn chưa kịp thốt ra liền hôn mê bất tỉnh. Mắt thấy cậu sắp ngã xuống mặt đất, Tần Mộ Ca muốn xông lên đỡ lấy Diệp Hàn Cố, nhưng lại bị Liễu Thiên Ti ôm chặt không buông tay.
Đúng lúc đó, một thân ảnh màu lam xuất hiện. Đế Trầm Uyên xuất hiện phía sau Diệp Hàn Cố, đem người ôm vào trong ngực, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo, ngập tràn sát khí nhìn Lưu Thiên Ti.
Đế Trầm Uyên: “Ngươi nói, ngươi muốn gϊếŧ ai?”