Còn nhóm Tần Mộ Ca đều bị bắt đứng bên ngoài điện. Hiện tại cả người họ bị âm khí và tử khí áp chế, hoàn toàn không thể ngự kiếm, thậm chí không thể truyền tin. Ngoài ra, sau lưng họ còn có vài nữ cương thi mặc hồng y, trong đó có cả những kẻ tu vi cao cường mà họ từng bắt được. Chỉ cần bọn họ có động tĩnh, chúng sẽ ra tay gϊếŧ chết ngay lập tức.
Hoàng đế cương thi: "Trẫm xuất quan thế mà lại khiến thiếu tông chủ của Thiên Nhai Kiếm Tông đích thân đến chúc mừng, trẫm vô cùng vui mừng."
Hoàng đế cương thi ngồi trên ngai vàng, cách không lên tiếng nói với Tần Mộ Ca.
Tần Mộ Ca là thiếu tông chủ của Thiên Nhai Kiếm Tông, giờ đây bị bắt làm vật hiến tế, làm sao có thể không tức giận.
Tần Mộ Ca: "Ngươi, kẻ súc sinh ngoài lục đạo, ta đến là để gϊếŧ ngươi. Nếu gϊếŧ ngươi được tính là một lời chúc mừng, ta sẵn sàng thực hiện ý nguyện của ngươi đến vài lần!"
Hoàng đế cương thi: "Ngươi cũng chỉ có thể cậy miệng lưỡi, đợi đến giờ Tý, ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng của trẫm. Chờ sau khi ngươi chết, trẫm sẽ luyện ngươi thành thây ma, để ngươi quay về Thiên Nhai Kiếm Tông, đến lúc đó ngươi sẽ từng bước từng bước đưa những sư huynh đệ còn có cả cha ngươi đến tay trẫm. Đến lúc đó, đệ nhất kiếm tông Huyễn Vân sẽ là vật trong tay trẫm, ha ha ha…"
Khi nghe nói rằng bọn họ sẽ bị biến thành cương thi, sắc mặt của các đệ tử Thiên Nhai Kiếm Tông lập tức thay đổi.
Đệ tử Giáp: "Nhị sư huynh, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ? Đệ không muốn biến thành cương thi!"
Trương Tú: "Giá mà có cách liên lạc với sư môn thì tốt biết mấy. Nhìn qua thì giờ Tý cũng sắp đến, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tần Mộ Ca: "Tất cả hãy bình tĩnh lại, cùng nghĩ cách. Chúng ta chắc chắn sẽ không chết ở đây. Thiên Ti đã đi cầu viện rồi."
Nhưng giờ Tý càng lúc càng gần, cứu viện vẫn chưa tới, còn kẻ muốn gϊếŧ bọn họ thì đã ở ngay trước mắt.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng trên bầu trời đêm lên tới đỉnh cao nhất, Hoàng đế cương thi ngồi trên long ỷ chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Tần Mộ Ca, để lộ hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắt.
Hoàng đế cương thi: "Máu của kiếm tu, chắc chắn đặc biệt bổ dưỡng."
Hắn ta đưa tay định khống chế Tần Mộ Ca. Thấy vậy, mấy đệ tử bên cạnh thấy thế liền muốn xông tới cứu người.
Trương Tú: "Buông nhị sư huynh ra! Nếu ngươi dám làm gì huynh ấy, tông chủ nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Trương Tú bị một cú đá hất văng ra xa.
Hoàng đế cương thi: "Đừng vội, rất nhanh thôi sẽ đến lượt các ngươi."
"Tí tách—"
Khi Hoàng đế cương thi chuẩn bị ra tay với Tần Mộ Ca, vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh nhỏ giọt nước vang lên khiến hắn ta lập tức ngẩng đầu nhìn lại đầy nghi hoặc.
Các đệ tử Thiên Nhai Kiếm Tông vừa nghe thấy âm thanh đó, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Trong Thiên Nhai Kiếm Tông, tất cả mọi người đều biết một chuyện: khi Tích Thủy kiếm của đại sư huynh rút khỏi vỏ, luôn phát ra âm thanh như tiếng nước nhỏ giọt. Nghe thấy âm thanh này, bọn họ biết ngay đại sư huynh đã tới ứng cứu.
Trong khoảnh khắc Hoàng đế cương thi ngẩng đầu, một luồng kiếm khí khổng lồ xông thẳng đến, buộc hắn ta phải đưa tay che đỉnh đầu. Tuy vậy, sức mạnh của kiếm khí vẫn khiến hắn ta lùi lại mười mấy bước.
Thừa dịp hoàng đế cương thi lui về phía sau một khoảng cách, Diệp Hàn Cố xoay người vung kiếm ngang, ánh sáng xanh dương của kiếm quét bay mấy tên hồng y cương thi, giải thoát cho Tần Mộ Ca và các đệ tử kia khỏi sự giam cầm.
Tần Mộ Ca vừa thoát thân liền rút kiếm lao thẳng về phía Hoàng đế cương thi tấn công.
Hôm nay nhất định phải gϊếŧ chết con súc sinh này. Dám dùng hắn để uy hϊếp cả kiếm tông, thật không thể tha thứ!
Nhìn thấy hắn lao lên trước như vậy, Diệp Hàn Cố không khỏi hắc tuyến đầy đầu. Đã bị bắt một lần rồi, sao hắn vẫn không chịu rút kinh nghiệm chút nào cơ chứ?
Cái dũng của kẻ thất phu này chỉ khiến hắn chết càng nhanh hơn thôi.
Diệp Hàn Cố thở dài, đành nhận mệnh mà gia nhập cuộc chiến.
Hoàng đế cương thi đối phó với một người ở tu vi Kim Đan sơ kỳ thì dễ dàng, nhưng thêm một người ở tu vi Kim Đan hậu kỳ, hắn ta liền bắt đầu tỏ ra chật vật. Chưa tới hai mươi hiệp, hắn ta rõ ràng cảm nhận được tử khí trong cơ thể đang dần xói mòn, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn về phía Diệp Hàn Cố.
Hoàng đế cương thi: "Ngươi đã làm gì trẫm?"