Sau Khi Xuyên Thư Bị Giam Cầm Trong Lòng Bàn Tay Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 27: Cảnh báo bị làm thịt

Ồ woa, vận may của cậu cũng khá đấy chứ, lại thực sự tìm được người dẫn đường!

Nhưng ta nói này, vị đại ca này, nếu ngươi đã chạy đến rồi thì mau chóng hành động đi chứ! Người dẫn đường các ngươi nhìn thấy nhiều âm hồn thế này còn không nhanh chóng làm việc sao?

Thẩm Thanh Quyết nhìn chằm chằm Diệp Hàn Cố một lúc lâu, làm cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái. May mà vị đại ca này chỉ nhìn một lúc rồi thu hồi ánh mắt, sau đó bước về phía những âm hồn.

Xiềng xích trong tay anh ta vung lên một cái, thu lại một cái, đã bắt được mấy âm hồn, nhét vào cái túi đeo bên hông.

Thủ pháp gọn gàng dứt khoát như vậy, cậu không nhịn được mà tán gẫu vài câu với hệ thống.

Diệp Hàn Cố: "Nói thật, cái gọi là chuyên nghiệp đúng là khác biệt, ngươi nhìn mấy âm hồn kìa, trong tay anh ta ngoan ngoãn như thế nào, bắt một lần được cả nắm."

886: "… Ký chủ, ngươi không nhớ tới điều gì khi nhìn thấy anh ta sao?"

Diệp Hàn Cố: "Nhớ tới cái gì…"

Đột nhiên trong đầu hiện lên một đoạn văn, liên quan đến ba chữ "Thẩm Thanh Quyết".

Trời ạ, Thẩm Thanh Quyết chẳng phải là quỷ sai chuyên trách của Liễu Thiên Ti sao?

Cậu nhớ rõ trong sách có đặc biệt miêu tả tính cách của nhân vật này. Tính cách của anh ta có thể nói là một dòng nước trong giữa bộ tiểu thuyết tu tiên đầy âm mưu toan tính. Anh ta không có nhiều thủ đoạn lắt léo, trong lòng chỉ có mỗi "công trạng". So với người cuồng công việc còn tận tâm tận lực hơn, thậm chí ngay cả Liễu Thiên Ti trong lòng anh ta cũng chỉ xếp sau thành tích.

Lúc đọc đến đây, cậu còn cùng hệ thống phàn nàn, Thẩm Thanh Quyết căn bản chính là một cỗ máy không nhiễm khói lửa nhân gian hoàn toàn chỉ vì công trạng mà thôi, vậy mà tác giả cứ khăng khăng ghép CP, để cỗ máy này trở thành hậu cung của Liễu Thiên Ti.

Hơn nữa cậu nhớ rất rõ ràng, chính Thẩm Thanh Quyết là người đẩy nguyên chủ xuống súc sinh đạo.

Diệp Hàn Cố: "Trời ạ, cỗ máy thành tích này không phải chỉ có mỗi Liễu Thiên Ti kia mới triệu hồi được sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Nếu để Liễu Thiên Ti biết, chắc không phải giả vờ ngã nữa, mà trực tiếp làm thịt ta luôn ấy chứ!"

886: "Cậu biết Liễu Thiên Ti giả vờ ngã sao?"

Diệp Hàn Cố: "Ta chỉ là không quan tâm, không muốn dây vào, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể coi ta như kẻ ngốc."

Diệp Hàn Cố: "Cả cuốn sách, vị tác giả ngu xuẩn nào đó dùng ngàn lời để miêu tả Liễu Thiên Ti thiện lương, đáng yêu, biết thông cảm thế nào, nhưng tất cả không thể che giấu được sự thật rằng hắn là một kẻ ích kỷ toan tính."

886: "Ký chủ, xin hãy chú ý lời nói của mình."

Diệp Hàn Cố: "Sao? Ngươi còn muốn đánh ta nữa à?"

886: "…"

Cuối cùng cũng thành công làm hệ thống á khẩu, Diệp Hàn Cố cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Thế nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Quyết gần như đã bắt hết âm hồn, nụ cười của cậu đông cứng lại trên mặt.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cỗ máy công trạng này quả nhiên danh bất hư truyền.

Bất kể vì sao anh ta xuất hiện ở đây, giờ tốt nhất là nên chuồn thôi. Cậu cũng không muốn bị làm thịt.

Nhân lúc Thẩm Thanh Quyết không chú ý, cậu lặng lẽ chuồn đi. Nhảy lên bức tường cao phía trên, cậu nhìn về hướng hoàng cung nơi tử khí dày đặc nhất, rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao đến đó.

Cậu mới không phải đến để cứu người, mà chỉ là muốn biết sự thật đằng sau chuyện này.

Bên trong Kim Loan điện.

Hơn trăm triều thần nơm nớp lo sợ mà quỳ trên đất, để đầu chấm đất. Ở giữa bọn họ còn có một bóng dáng mặc y phục hoàng kim sắc , chính là Hoàng đế đương triều, Liễu Kình Trưng.

Là Hoàng đế nhưng phút này ông ta cũng bị ép quỳ trên mặt đất, trong khi trên ngai rồng là một người mặc long bào màu tím, làn da trắng đến trong suốt, ánh mắt âm trầm, nhìn thế nào cũng không giống con người. Mà người được ôm trong tay hắn ta đúng là tiểu thư Thừa tướng phủ, Thẩm Nhược Liễu. Hai người ngồi trên ngai rồng hưởng thụ sự bái lạy của quần thần và Đương kim thiên tử.