Những ngày tiếp theo, Bùi Quyên dồn hết sức lực để luyện chữ lớn.
Sự chăm chỉ bất ngờ của nàng khiến mấy tỷ muội trong phủ Uy Viễn hầu đều ngạc nhiên không thôi.
Ngay cả Bùi Khởi, người nhỏ tuổi nhất và cũng ngốc nghếch nhất, cũng nhận ra điều gì đó không đúng, nàng lo lắng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ không khỏe trong người à?”
Suýt nữa thì nàng hỏi thẳng xem có phải Bùi Quyên bị đập đầu trúng chỗ nào rồi không.
Phải biết rằng, Bùi Quyên nổi tiếng tài đánh đàn, nàng ta có thể chơi đàn cực kỳ xuất sắc và luôn tự hào rằng kỹ thuật của mình vượt xa các tiểu thư quý tộc trong kinh thành. Cũng vì thế mà Uy Viễn hầu gia đã dốc công tìm về cho nàng ta một cây đàn cổ lưu truyền từ triều trước, khiến Bùi Quyên yêu thích không rời tay, càng thêm chuyên tâm luyện đàn mỗi ngày.
Bùi Quyên dành hết tình yêu cho cây đàn, còn thư pháp và hội họa chẳng qua chỉ là chút ít tài mọn. Chữ viết chỉ cần không quá xấu là được, bảo nàng bỏ công sức ra luyện thì tuyệt đối không thể nào.
Vậy mà bây giờ, nàng lại bỏ đàn qua một bên, tập trung luyện chữ lớn.
Bùi Quyên trừng mắt nhìn muội muội: “Muội mới không khỏe đấy!”
Bùi Khởi bĩu môi: “Nhưng trước kia Nhị tỷ chẳng phải nói viết chữ đẹp cũng chẳng có ích gì sao?”
Đây là lời của chính Bùi Quyên nói ra, khi ấy nàng còn cố tình dùng nó để mỉa mai Bùi Chúc. Các tiểu thư của phủ Uy Viễn hầu, chẳng ai chưa từng bị Bùi Quyên châm chọc qua.
Sắc mặt Bùi Quyên khẽ cứng lại, nàng vừa ngượng ngùng vừa tức giận, quát lên: “Chuyện của ta có cần muội quản không? Rốt cuộc là ai làm tỷ, ai làm muội hả?”
Bùi Khởi bị mắng đến tủi thân, xoay người bỏ đi.
Tam phu nhân thấy con gái trở về với vẻ mặt ủ rũ, bèn hỏi: “Có chuyện gì thế Khởi nhi?”
Bùi Khởi tựa vào lòng mẫu thân, kể lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.
Tam phu nhân nghe xong, nhẹ nhàng vuốt ve gò má con gái, thản nhiên nói: “Con không cần quan tâm đến nó. Nó là con gái cưng của đại bá con, muốn làm gì cũng có đại bá chống lưng, chẳng có gì đáng lo đâu.”
Bùi Khởi suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nhưng con thấy gần đây Nhị tỷ có chút kỳ lạ…”
Dù Bùi Quyên trước giờ vẫn luôn ngang ngược trong phủ, nhưng dù gì cũng là tỷ muội, ngày ngày gặp nhau, thấy nàng ta không bình thường, tự nhiên sẽ lo lắng.
Tam phu nhân xoa đầu con gái, bảo nàng không cần bận tâm.
Sự thay đổi của Bùi Quyên trong tháng này, không chỉ những tỷ muội học chung với nàng nhận ra, mà ngay cả các bậc trưởng bối trong phủ cũng nhận thấy. Bởi lẽ sự thay đổi của nàng thực sự quá lớn, khó tránh khỏi đồn thổi đôi chút.
Nhưng cũng chính vì thế mà chẳng ai dám nói gì thêm. Dù nàng làm gì đi chăng nữa, vẫn luôn có Uy Viễn hầu gia chống lưng. Những người khác liệu có thể làm được gì?
Chẳng phải ngay cả lão phu nhân ở Thọ An Đường cũng lười quản chuyện này hay sao?
Uy Viễn hầu lão phu nhân chỉ có ba người con. Lão nhị Bùi Hoán cùng thê tử đã mất từ năm năm trước. Lão tam Bùi Huyền lại là chẳng màng chuyện đời. Uy Viễn hầu gia liền trở thành gia chủ, ông muốn yêu thương một thứ nữ cũng chẳng ai cản nổi.
Đây cũng là lý do khiến Bùi Quyên có thể hành xử lộ liễu như vậy trong phủ.
Dù nàng ta có được sủng ái như thứ nữ hay đích nữ, người ngoài cũng không quản được.
Cứ như vậy, vài ngày học hành trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ.
Phủ Uy Viễn hầu rất coi trọng việc giáo dục con cháu. Các thiếu gia trong phủ khi đến tuổi đi học đều phải đến tộc học. Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia hiện tại đều đang học ở thư viện Ly Sơn, mỗi cuối tháng mới trở về một lần.
Còn các tiểu thư thì học tập ngay trong phủ, do nữ phu tử và các phu nhân trong nhà dạy bảo. Mỗi mười ngày sẽ có một ngày nghỉ.
Sáng sớm hôm đó, Bùi Tú đã đến Thu Thực viện tìm Bùi Chúc.
“A Chúc, hôm nay được nghỉ, chúng ta ra phố đi dạo một chuyến.”
Bùi Chúc gật đầu: “Cũng được, nghe nói Tứ Vật Thư Các lại có thêm mấy cuốn du ký và thoại bản mới, ta muốn đến xem thử.”
Khi rảnh rỗi, Bùi Chúc rất thích đọc các loại sách du ký và thoại bản để gϊếŧ thời gian. Điều đặc biệt là nàng không đọc mấy loại sách tình yêu lãng mạn đang thịnh hành giữa công tử và tiểu thư, mà lại thích những cuốn sách ít người để ý, như chí quái hay truyện kỳ dị.
Bùi Tú biết rõ thói quen này của nàng, mỗi ngày nghỉ đều thích kéo nàng đi cùng mình.
Hai người cùng đến thỉnh an lão phu nhân Thọ An Đường, nói với bà chuyện muốn ra ngoài.
Lão phu nhân nói: “Đi đâu nhớ mang nhiều người theo, cẩn thận an toàn.”
Sau đó bà lại dặn dò Trần ma ma đến kho riêng lấy ít bạc cho hai cô cháu, bảo các nàng thích gì thì cứ mua.
Bùi Tú vui vẻ nói: “Cảm ơn tổ mẫu, vẫn là tổ mẫu tốt nhất, lần nào cũng cho chúng con bạc mua đồ ăn và đồ chơi.”
Lão phu nhân giả vờ nghiêm mặt: “Lời này đừng để mẫu thân của con nghe được, kẻo mẫu thân con lại giận.”
Bùi Tú bĩu môi làm mặt xấu, lanh lợi núp ngay sau lưng Bùi Chúc.
Lão phu nhân nhìn khuôn mặt thanh tú của Bùi Chúc mà không giận nổi, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa, dịu dàng nói: “Các con cứ đi chơi vui vẻ, thích gì cứ mua, không đủ bạc thì sai người về nói với ta.”
Lão phu nhân thân là trưởng bối trong phủ, bà có rất nhiều tiền riêng, lại thích mua quà cho các cháu gái.
Còn các cháu trai thì lại khác, đàn ông không cần nuông chiều quá, việc chi tiêu đã có mẫu thân bọn họ lo, bà sẽ không quản đến.
Hai Tỷ muội chào tạm biệt lão phu nhân, tay trong tay rời khỏi Thọ An Đường. Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, đợi sẵn ở cửa chính.
Đang chuẩn bị lên xe, một giọng nói vang lên.
“Tam muội, Tứ muội, hai muội định đi đâu vậy?”
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bùi Quyên đang đi về phía này.