Sau Khi Thái Tử Mất Trí Nhớ

Chương 9

Sau khi tạm biệt các tỷ muội, Bùi Chúc đi đến Thọ An Đường.

Bình thường khi không có việc gì, nàng đều ở Thọ An đường bồi lão phu nhân dùng bữa.

Lúc Bùi Chúc đến Thọ An đường, bữa trưa đã chuẩn bị xong.

Nha hoàn bưng nước tới cho nàng rửa tay, dùng khăn lụa sạch sẽ lau tay cho nàng, rồi đưa tới một ly mật quả lộ.

Bữa trưa ở Thọ An Đường chủ yếu thanh đạm, lấy sức khỏe của lão phu nhân làm đầu, Bùi Chúc vẫn ăn ngon lành như cũ, chỉ cần là thức ăn có thể ăn vào miệng thì chưa từng thấy nàng không thích.

Huống chi cơm nước ở chỗ của lão phu nhân tuy thanh đạm, đó cũng là do đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng, tuyệt đối ngon.

Uy Viễn Hầu lão phu nhân nhìn cháu gái ăn cơm ở đối diện, bất giác cũng có cảm giác thèm ăn, cũng ăn thêm nửa chén cơm.

Trần ma ma lo lắng bà cụ ăn quá nhiều sẽ mệt, vội vàng khuyên bà cụ ăn ít lại.

Lão phu nhân cười nói: “Thấy A Chúc ăn ngon, bất tri bất giác liền ăn thêm nửa bát.”

Ma ma hầu hạ trong phòng đều hiểu mà cười rộ lên, thầm nghĩ hẳn sẽ không có người nào cưỡng lại việc dùng bữa cùng Tứ tiểu thư, đều sẽ có cảm giác thèm ăn.

Bởi vì việc này mà các tiểu thư trong phủ cũng không dám dùng bữa chung với Tứ tiểu thư, đều lo rằng vô tình ăn nhiều quá thì sẽ mập lên.

Hạ nhân ở Thọ An đường đều biết sức ăn của Tứ tiểu thư lớn hơn nhiều so với các tiểu thư khác, nhưng chỉ ăn không lâu, cũng không biết đồ ăn nàng ăn đi đâu hết, vẫn thon thả gầy gò, vóc dáng không có thịt thừa.

Ở trong mắt lão phu nhân, có thể ăn được chính là phúc, không hề cảm thấy cháu gái ăn như vậy có cái gì không đúng.

Bà thích nhìn cháu gái ăn uống, giống như mình cũng ăn vậy.

Dùng bữa trưa xong, Bùi Chúc ở chỗ lão phu nhân nghỉ ngơi.

Buổi sáng tiểu thư ở Hầu phủ theo phu tử học tập, buổi chiều thì học tập một số bản lĩnh quản nhà cửa xem sổ sách.

Bùi Chúc không có mẫu thân, thường thì đi theo lão phu nhân học tập, hoặc là ngày lễ ngày tết theo đại bá mẫu hoặc tam thúc mẫu học chút bản lĩnh quản giáo nhà cửa.

Buổi chiều, Bùi Chức nghe lão phu nhân nói chuyện nhà cửa hơn nửa canh giờ.

Lão phu nhân lớn tuổi, sức khỏe không tốt, Bùi Chúc không dám quấy rầy bà quá lâu, thường chỉ học chừng nửa canh giờ liền rời Thọ An đường, trở về Thu Thực viện của nàng để luyện tập thư pháp.

Thư pháp là sở thích mà Bùi Chúc tìm được trong đời này.

Nữ nhi nhà quyền quý ít nhiều đều phải học chút tài nghệ các loại, đây là cộng điểm trong việc tìm hôn sự, chỉ cần gia đình có điều kiện, đều sẽ để cho con gái trong nhà học tập nhiều tài nghệ, biết nhiều không thiệt thân.

Thư pháp viết rất đẹp, thấy chữ như thấy người, rất dễ chiếm được hảo cảm của người đời.

Bùi Chúc rất thông minh, dù học cái gì cũng học rất nhanh và giỏi, học thư pháp cũng vậy.

Nhưng đời trước vì sống sót, vì sự tồn vong của nhân loại, nàng cắn răng chiến đấu với những Zombie tiến hóa đã sinh ra trí tuệ, đã quá mệt mỏi, đời này được làm lại một lần, thầm nghĩ muốn làm cá mặn chứ không thể để bản thân mệt mỏi như vậy nữa.

Thế nên có thể lười biếng thì lười biếng.

Trở lại Thu Thực viện, Bùi Chúc đang chuẩn bị nằm nghỉ ngơi thì thấy Bùi Tú tới.

Bùi Tú thường đến Thu Thực viện, thậm chí đôi khi không muốn về, còn chen với Bùi Chúc trên một cái giường, nàng ấy đi vào cũng không cần ai thông báo.

Thấy Bùi Chúc lười biếng nằm trên giường, Bùi Tú cũng không để ý.

“A Chúc, nói cho muội biết một chuyện.” Nàng ấy ra vẻ thần thần bí nói: “Bùi Quyên lại muốn học thư pháp, không phải nàng ta rất thích cầm nghệ ư? Sao đột nhiên lại muốn học thư pháp?”

Bùi Chúc: “Không biết.”

"Muội nói xem nàng ta có âm mưu gì?”

“Chắc là không có.”

Bùi Tú đẩy nàng, làm nũng nói: “A Chúc, muội đừng nằm nữa, cùng ta phân tích một chút đi.”

Bùi Chúc đành phải ngồi dậy, tựa vào gối dựa, nói: "Tuy Nhị tỷ tỷ tính tình có hơi phô trương, nhưng sẽ không làm chuyện xấu gì, tỷ không cần đề phòng tỷ ấy như thế.”

Bùi Tú hừ một tiếng, quay đầu nói: "Nàng ta không làm chuyện xấu, nhưng sẽ làm chuyện khiến người ta thấy ghê tởm!"

Hai tiểu thư trong phủ, tựa như oan gia đời trước, đời này đầu thai thành tỷ muội, đấu từ nhỏ đến lớn.

Bùi Quyên có Uy Viễn Hầu che chở, Bùi Tú có Uy Viễn Hầu phu nhân che chở, thế lực ngang nhau, nhưng đây là thời đại phụ quyền, đại đa số thời điểm vẫn là Bùi Quyên đè ép nàng ấy.

Thứ nữ áp đích xuất, làm sao còn cân bằng được nữa?

Người ta thường nói, người hiểu ta nhất chính là kẻ thù của ta.

Bùi Tú cũng không ngoại lệ, nàng ấy hiểu Bùi Quyên còn hơn Bùi Quyên hiểu chính mình, phàm là thấy Bùi Quyên hơi không bình thường thì Bùi Tú như linh cẩu ngửi thấy điều bất thường liền.

“A Chúc, ta phát hiện hình như gần đây Bùi Quyên đang học theo muội.”

Bùi Chúc sửng sốt, rốt cục cũng hiểu được cảm giác quái dị trong lòng kia là cái gì.

Thì ra dạo gần đây Bùi Quyên lén lút học dáng vẻ của nàng, chẳng trách ăn mặc cũng trở nên thuần khiết hơn nhiều.

Bùi Chúc là người đã sống hai đời, nàng thờ ơ với rất nhiều thứ, sự cố chấp duy nhất là đối với việc ăn uống, còn lại như cách ăn mặc thì không để ý lắm, phú quý cũng được, thuần khiết cũng được, nàng cũng không so đo, bình thường cũng không thèm để ý mình ăn mặc như thế nào.

Bởi vì không để ý nên không có yêu cầu gì, trang phục chủ đạo là sự thuần khiết đơn giản.

Bùi Tú nheo mắt lại, bắt đầu suy đoán: “Muội nói xem nàng ta có ý gì, có phải định làm muội buồn nôn hay không?”

Bùi Chúc vừa định khen nàng thông minh, tỉ mỉ, tinh tế. Nghe thấy những lời Bùi Tú vừa nói, nàng nhất thời im lặng.

Nàng cảm thấy, tuy rằng hành vi của Bùi Quyên kỳ kỳ quái quái, nhưng không đến mức muốn làm nàng mắc ói chứ?