Ba tỷ muội đang ngồi nói chuyện với nhau, đột nhiên vang lên tiếng ma sát chói tai.
Ba người nhìn qua thì phát hiện là Bùi Quyên đang đứng ở trước bàn, dùng sức đẩy cái ghế làm bằng gỗ hoàng hoa lê trước bàn ra, ghế bị kéo lê trên mặt đất tạo ra tiếng ồn.
Dường như Bùi Quyên không phát hiện mình bị các tỷ muội chú ý, nói với nha hoàn Kim Châu đang đợi bên cạnh: "Không thấy cái ghế này bẩn sao?"
Kim Châu vội vàng lấy khăn ra, lau chùi trên ghế, dịu dàng nói: "Tiểu thư, sạch sẽ rồi ạ.”
Bùi Quyên lúc này mới hài lòng ngồi xuống.
Bùi Tú thấy thế, trong lòng biết là cô ta cố ý, đang muốn châm chọc thì bị Bùi Chúc giữ chặt.
“Trình phu tử đến rồi.”
Nàng ấy quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Trình phu tử ôm đàn phượng vĩ xuất hiện ở bên ngoài Thanh Nhụy Các nên chỉ có thể kiềm chế cảm xúc muốn bới móc, căm giận ngồi xuống.
Bốn cô nương ngồi trong Thanh Nhụy Các sáng sủa sạch sẽ, khi Trình phu tử đi vào đều đứng dậy hành lễ.
Trình phu tử buông đàn xuống, mỉm cười đáp lễ.
Sau khi các nàng ngồi xuống, Trình phu tử mới bắt đầu giảng bài.
Nội dung bài giảng hôm nay có liên quan đến đàn, đầu tiên Trình phu tử biểu diễn một khúc nhạc cho các nàng nghe, tiếng đàn du dương, rung động lòng người, vang vọng cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, khiến người ta bất tri bất giác rong chơi trong cảnh xuân thích ý nhàn hạ.
Một khúc kết thúc, Trình phu tử cười hỏi cảm giác của bốn vị tiểu thư.
Hầu phủ có bốn tiểu thư, mỗi người đều có sở trường và thứ bản thân yêu thích riêng biệt.
Bùi Quyên giỏi đàn, Bùi Tú giỏi vẽ, Bùi Chúc giỏi văn chương, Bùi Khởi giỏi đánh cờ, trong cầm kỳ thi họa dù mỗi người giỏi một thứ nhưng ba thứ còn lại ít nhiều cũng có học qua.
Trình phu tử nghe xong cảm nhận của các tiểu thư, bắt đầu giảng bài tùy vào tiến độ học tập của mỗi người, dù sao Bùi Khởi còn nhỏ tuổi, thời gian học tập không lâu bằng các tỷ tỷ, phải học thêm cái khác.
Sau khi Trình phu tử giảng xong thì để các tiểu thư tự mình luyện tập.
Thời gian luyện tập tự do, có thể chọn trong bốn loại cầm kỳ thư họa, tự mình chuẩn bị thời gian, chỉ cần hoàn thành bài tập Trình phu tử cho là được.
Bùi Chức luyện tập xong, lấy ra một quyển du ký, yên lặng đọc.
Bùi Tú không có thiên phú đánh đàn, luyện một lát cũng buông đàn không tập nữa, nàng ấy để nha hoàn mài mực, tự mình mở giấy Tuyên Thành ra, ngồi đối diện Bùi Chúc, vẽ tranh cho nàng.
Đây là hứng thú của Tam tiểu thư Bùi Tú, màu vẽ của cô rất đẹp, cô thích vẽ mỹ nhân, tỷ muội trong nhà đều là đối tượng cho cô vẽ tranh.
Bùi Khởi nhìn bàn cờ đắn đo cân nhắc.
Chỉ có Bùi Quyên là nghiêm túc luyện tập đánh đàn.
Nhưng nàng ta luyện đàn một lát rồi cũng bất tri bất giác dừng lại, nhìn chằm chằm Bùi Chúc đang đọc sách.
Không có gì nghi ngờ khi Bùi Chúc là tiểu thư xinh đẹp nhất Bùi gia, vẻ đẹp của nàng không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà còn ở khí chất, trên người nàng có một loại khí chất đặc biệt, an tĩnh thong dong, thần bí khó lường, dù đứng trong ngàn vạn người cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã chú ý tới nàng.
Mặc kệ bao nhiêu mỹ nhân cũng không thể che lấp hào quang thuộc về nàng.
Người đẹp trên thế gian này, ở trước mặt nàng đều như hoa nhường nguyệt thẹn, biến thành tầm thường.
Có phải bởi vì như thế, Thái tử điện hạ mới nhìn trúng nàng không?
Nghĩ đến đây, Bùi Quyên không kìm được mà cắn môi, cánh môi truyền đến đau đớn làm cô ta khôi phục lý trí.
Nàng ta rũ mắt xuống, len lén quan sát Bùi Chúc.
Trình phu tử ngồi ở vị trí trên, nhất cử nhất động của bốn vị tiểu thư ở phía dưới đều không qua được ánh mắt của bà.
Nghĩ hành động kiêu căng của Nhị tiểu thư trước kia, bà âm thầm lắc đầu, không thể hiểu được vì sao Nhị tiểu thư đột nhiên học cách ăn mặc và cách đi đứng của Tứ tiểu thư.
Thế gian này mỗi người là duy nhất, đều có nét đặc trưng của riêng mình, không cần phải cố ý học theo người khác.
Bốn vị tiểu thư của Hầu phủ đều là mỹ nhân hiếm thấy, nhị tiểu thư tuy là thứ nữ, nhưng dung mạo diễm lệ, dáng người yểu điệu, giống như một đóa hoa phú quý diễm khí bức người, là mẫu hình rất nhiều nam nhân thích.
Chỉ là chẳng biết vì sao, gần đây Nhị tiểu thư lại không tự tin với ngoại hình của mình, ngược lại lặng lẽ học tập Tứ tiểu thư.
Nếu Nhị tiểu thư không kịp tỉnh ngộ, chỉ sợ sẽ bất lợi với tương lai của bản thân.
Trình phu tử khẽ thở dài trong lòng.
Nếu như mẹ đẻ của Nhị tiểu thư vẫn còn, hoặc do Hầu phu nhân sinh ra, bà có thể nói chuyện với trưởng bối để họ khuyên nhủ Nhị tiểu thư, chớ đánh mất bản thân, thay đổi tính tình.
Đáng tiếc địa vị của Nhị tiểu thư ở Hầu phủ khá xấu hổ, mặc dù sự thiên vị của Hầu gia có thể làm cho Nhị tiểu thư không chịu ủy khuất, nhưng dù sao cũng là phụ thân, có một số việc phụ thân không cách nào thay thế mẫu thân được.
Học xong, bốn vị tiểu thư hành lễ với Trình phu tử, rời khỏi Thanh Nhụy Các.
Bùi Quyên là người cuối cùng rời đi.
Nàng ta đặc biệt thả chậm bước chân, chờ các tỷ muội đều đã đi xa mới quay lại Thanh Nhuy Các tìm Trình phu tử.
"Trình phu tử, ta muốn học thư pháp." Bùi Quyên nói, không đợi Trình phu tử nói gì nàng ta đã nhanh chóng tiếp lời: "Chữ viết của ta không đẹp, nghe mẫu thân nói, thể chữ trâm hoa tiểu khải của người viết rất đẹp..."
Trình phu tử giật mình, nhìn Bùi Quyên thật kỹ, không nói gì.
Bà đưa bảng chữ mẫu mà mình sưu tầm được cho Bùi Quyên mượn, để nàng ta mô phỏng chữ trước, mỗi ngày viết mười chữ to giao lại cho bà.
“Được, ta sẽ làm được.” Bùi Quyên trên mặt lộ ra nụ cười, tươi đẹp mà sáng lạn.
Trình phu tử thấy nàng ta vui mừng cầm bảng chữ mẫu rời đi, trong lòng bất giác có chút nặng nề, không muốn tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy đi lệch đường, nhưng bà chỉ là một phu tử, làm sao có thể can thiệp việc giáo dưỡng nữ nhi của Hầu phủ được.