Hôm nay Bùi Quyên ăn mặc rất thuần khiết, trong vẻ thuần khiết lại lộ ra nét thanh xuân dào dạt cả thiếu nữ, giày màu tím nhạt xen với màu ngọc bích, chỉ thêu màu trắng trên váy lụa Hàng Châu, mái tóc đen nhánh cài một vòng trân châu to bằng đậu xanh, đeo khuyên tai trân châu, tươi mát lại động lòng người.
Thiếu nữ mười mấy tuổi xuân chính là vốn liếng tốt nhất của các nàng, dù mặc bao bố cũng đẹp mắt.
Chỉ là......
Bùi Tú nhìn nàng ta, rồi lại nhìn Bùi Chúc, trong lòng thấy chán ghét.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cách ăn mặc này của Bùi Quyên giống y như Bùi Chúc.
Dung mạo mỗi người mỗi vẻ, Bùi Quyên diễm lệ bức người, lộ ra vài phần ngạo khí thanh diễm, Bùi Chúc an tĩnh thanh thoát, giống đóa phù dung nở trong làn nước trong vắt, chỉ có khí chất đặc biệt kia là khiến người ta khó lòng quên được, dễ dàng diễm áp Bùi Quyên.
Nếu nói Bùi Quyên là quý nữ xinh đẹp, như vậy Bùi Chúc chính là tuyệt thế giai nhân khó ai sánh bằng.
Người như vậy càng hấp dẫn sự chú ý của thế nhân.
Bùi Quyên bước nhanh tới, nói với Bùi Chúc: “Tứ muội muội, các muội muốn ra ngoài à? Đúng lúc ta cũng muốn mua vài thứ, đi cùng với các muội nhé.”
Bùi Chúc cười cười, không cự tuyệt.
Chỉ có Bùi Tú cực kỳ không vui, rõ ràng là hai tỷ muội đang rất vui vẻ ra ngoài, hết lần này tới lần khác lại có người chen vào.
Bùi Quyên không để ý tới nàng ấy, trong lòng nàng ta biết chỉ cần Bùi Chúc đồng ý, Bùi Tú tuyệt đối sẽ không nói gì, đây cũng là nguyên nhân nàng ta cố ý trực tiếp hỏi Bùi Chúc.
Kỳ thật trong mấy tỷ muội, người dễ nói chuyện nhất chính là Bùi Chúc.
Nếu như không phải...... Thật ra nàng ta cũng không có ý gì với Bùi Chức.
Ba tỷ muội lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy ra cửa.
Bùi Tú ngồi cạnh Bùi Chúc, rõ là không muốn để ý tới Bùi Quyên, để Bùi Quyên một mình ngồi đối diện.
"Ngươi muốn ra ngoài, có thể tự mình dùng xe ngựa riêng, đi theo chúng ta làm gì?" Bùi Tú vẫn không nhịn được lên tiếng.
Bùi Quyên hiếm khi không tức giận, tâm bình khí hòa nói: “Chúng ta đều là tỷ muội, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tam muội không cần phải nhằm vào ta mãi. Hiếm khi có ngày nghỉ, ta cũng muốn cùng các tỷ muội ra ngoài dạo phố, bồi dưỡng tình cảm.”
Lời này nói thật lòng thật dạ, người bên ngoài nghe xong cũng không kìm lòng mà khen.
Nhưng Bùi Tú mém tí thì bị làm cho mắc ói.
Nàng ấy không thèm tin một chữ, chỉ cảm thấy Bùi Quyên trở nên thông minh, vậy mà biết lấy tình tỷ muội làm cớ, để người ngoài không có gì bàn tán, nếu các nàng cự tuyệt nàng ta, chẳng phải là làm cho người khác cảm thấy các tỷ muội của phủ Uy Viễn Hầu không hòa hợp, làm cho người ngoài chê cười hay sao?
Trong lòng nàng ấy tức giận, cười lạnh nói: “Thì ra Nhị tỷ biết ăn nói như vậy, là ta hiểu lầm.”
“Đúng là Tam muội hiểu lầm ta rất nhiều.”
Bùi Quyên nhìn nàng tức giận đến xanh mặt lại không biết phản bác như thế nào, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng có chút khoái ý.
Trước kia nàng ta chỉ biết có được sự sủng ái của phụ thân, nàng ta là tiểu thư tôn quý nhất của phủ Uy Viễn Hầu, ngay cả đích nữ Bùi Tú này cũng phải nhường nàng ta, làm việc gì cũng không cần sợ hãi rụt rè, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Lại không biết, bản thân làm như thế ngược sẽ khiến người ngoài cảm thấy chướng mắt, thậm chí cho rằng cô ta ngang ngược vô lễ, lấy thứ áp đích, lại càng không phải là người xứng tầm để quý nhân trong cung để mắt tới.
Bây giờ thay đổi vẫn còn kịp.
Danh tiếng từ lúc sinh ra đến lúc chết đều không thoát khỏi, không có danh tiếng tốt, những quý nhân kia làm sao nhìn trúng ngươi được?
Đời trước Bùi Chúc không phải ỷ vào việc có danh tiếng tốt mới được khâm điểm làm Thái tử phi, cuối cùng trở thành hoàng hậu, độc sủng hậu cung hay sao?
Nàng ta cũng có thể!
Trong lòng đang đắc ý, đột nhiên thấy Bùi Chúc ở đối diện nhìn qua.
Bùi Quyên suýt nữa khống chế không được biểu tình trên mặt, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay mới không làm cho mình thất thố.
Nàng ta biết Bùi Chúc là người rất nhạy bén, ánh mắt của nàng như có thể nhìn thấu lòng người, làm việc cẩn thận đến mức giọt nước cũng không lọt, so với những lão hồ ly sống cả đời còn đáng sợ hơn.
Nàng ta tuyệt không thể để lộ trước mặt Bùi Chúc.
Đây cũng việc mà sau khi sống lại nàng ta cố gắng tự thôi miên với chính mình, mỗi ngày mỗi đêm đều phải nhắc nhở mình vô số lần.
**
Xe ngựa đi tới trước Tứ Vật Thư Các.
Đây là thư quán khá nổi tiếng ở kinh thành, nơi này có rất nhiều thể loại sách, hấp dẫn không ít người đọc sách trong kinh thành đến đây, mỗi lần kinh thành lưu truyền sách mới, Tứ Vật Thư Các đều sẽ chuẩn bị, thậm chí những đầu sách đang được lưu hành đó cũng là từ Tứ Vật Thư Các bán ra.
Ba tỷ muội xuống xe, đi vào thư các.
Tứ Vật Thư Các tổng cộng có ba tầng, lầu một cung cấp sách cho các thư sinh đến mua, lầu hai là cung cấp sách cho các quý nhân trong kinh thành, lầu ba có ghế lô cho quý nhân nghỉ ngơi.
Ba tỷ muội sau khi tiến vào thư các, đi lên lầu hai.
Đi tới lầu hai, ba người tách ra đi tìm sách mình muốn.
Bùi Chúc đi đến giá sách chuyên để sách du ký trước, vừa cầm lấy một quyển du ký, một thanh âm ôn nhuận nhu hòa vang lên.
“Bùi Tứ tiểu thư.”
Bùi Chúc không bị dọa, tay cầm quyển du ký vẫn rất vững.
Nàng ngước mắt lên, chỉ thấy phía trước giá sách bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú.
Dáng người thiếu niên thanh mảnh thẳng tắp, mặc áo choàng tơ tằm thêu hoa màu xanh ngọc, thắt lưng treo ngọc bội tường long, ánh mặt trời từ song cửa sổ phía sau chiếu vào, rơi trên mặt mày chàng, tao nhã lịch sự, tuấn tú sạch sẽ.