Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 38: Anh có muốn yêu em không?

Ánh mắt anh trong trẻo lấp lánh, giọng nói lạnh nhạt như tuyết.

“Có chuyện gì?”

Thẩm Vãn Vãn ngước nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô nổi bật dưới ánh đèn.

“Anh có muốn yêu em không?”



Hành lang vắng lặng, chỉ có hệ thống đang hốt hoảng hét lên trong đầu Thẩm Vãn Vãn:

[Cô điên rồi à điên rồi à điên rồi à]

[Điên rồi phải không, nhất định là điên rồi!!!]

[Kỳ Lạc Châu là nam chính!! Nam chính!! Bạn trai chính thức của nữ chính, cô phát điên mới đi hỏi anh ấy có muốn yêu cô không!!!]

Kỳ Lạc Châu cúi mắt xuống, không biểu hiện gì, cũng chẳng động đậy, như thể điều vừa nghe không phải là lời tỏ tình thẳng thừng, mà chỉ là một câu chào xã giao nhẹ nhàng.

Thẩm Vãn Vãn không hề tránh né, nhìn thẳng vào anh.

Như thể đây là một ván đấu không tiếng động.

Và kẻ đầu tiên dời mắt, không dám đối diện sẽ là kẻ thua cuộc.

Cho đến khi có tiếng “cạch” từ căn phòng bên cạnh vang lên.

Trong tích tắc, cổ tay Thẩm Vãn Vãn bị kéo mạnh, cô ngã vào vòng tay anh, Kỳ Lạc Châu kéo cô vào phòng mình.

Cảnh vật xoay chuyển, dây buộc tóc của cô không biết rơi xuống lúc nào.

Mái tóc dài như thác đổ bung xõa, những sợi tóc chạm vào cánh tay anh, nhẹ như lông vũ khẽ lướt qua.

Khoảng cách gần hơn, hơi thở của cô nhanh chóng bị hương gỗ thanh mát trên người anh bao phủ.

Đó không phải là mùi nước hoa phổ thông, mà là hương thơm tự nhiên xen lẫn chút lạnh lẽo mùa đông.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân “tạch tạch” đi lại.

Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, ngoài hai người ra chẳng còn ai.

Có tiếng nhạc nhẹ, chậm rãi, như sự bình yên trước cơn bão.

Lưng Thẩm Vãn Vãn áp vào cửa, ánh sáng bị thân hình cao lớn của Kỳ Lạc Châu che mất, trước mặt là một màn tối âm u đầy áp lực.

Cô đưa tay đẩy nhẹ vai anh.

Kỳ Lạc Châu cúi xuống nhìn.

Một tay anh giữ lấy gáy cô, ngón cái tựa cằm cô.

Làn da dưới tay mềm mịn, như thể chỉ cần dùng lực là có thể bóp gãy chiếc cổ mảnh mai ấy.

Anh buông tay, bật cười khẽ: “Ai dạy em tỏ tình thế này vậy?”

Thẩm Vãn Vãn không thích bóng tối, bèn bật đèn trong phòng.

“Đó không phải là tỏ tình.”

“Là hợp tác.”

Kỳ Lạc Châu không nhường bước, chỉ nhướng mày.

Thẩm Vãn Vãn thẳng thắn nói: “Em cần một người bạn trai.”

“Vừa hay anh rất phù hợp.”

Đèn chùm pha lê sáng rực, nhưng Kỳ Lạc Châu vẫn đứng chắn ánh nhìn của cô, bóng đổ xuống mặt cô, tạo ra bầu không khí u tối ám muội.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Em dựa vào đâu mà nghĩ anh sẽ đồng ý?”

Đàm phán quan trọng nhất là khí thế, nếu không dám nhìn thẳng sẽ chỉ lộ ra sự bất an và yếu đuối.

Thẩm Vãn Vãn không muốn đôi co với anh, điều quan trọng nhất là câu trả lời “đồng ý hay không đồng ý”.

Thay vì lấy gia thế hay ngoại hình ra làm điểm mạnh.

Thẩm Vãn Vãn quyết định tiết lộ rằng mình là em gái Thiệu Du Dã.

“Thiệu Du Dã là anh trai em.”

Đây chắc chắn là một tin động trời.

Nhưng Kỳ Lạc Châu không phản ứng gì.

Anh thậm chí chẳng bận tâm xem lời cô có thật hay không, chỉ mỉm cười thú vị, thuận miệng đáp:

“Em không biết anh và anh trai em không hợp nhau sao?”

Thẩm Vãn Vãn điềm nhiên nói: “Vậy có gì thú vị hơn việc yêu em gái của kẻ thù?”

“Quả thực là một điều kiện hấp dẫn.”

Anh lùi lại một bước, ánh sáng tràn vào.

Giọng anh lịch sự, nhưng xa cách: “Xin lỗi, anh cần thời gian cân nhắc.”

“Được.”

Thẩm Vãn Vãn cũng không thấy thất vọng.

Cô mất dây buộc tóc, mái tóc xõa xuống vai, nhìn vào gương bên cạnh chỉnh lại tóc, bỗng khựng lại, quay đầu gọi anh.

“Đỏ rồi.”

Cô chỉ vào vết đỏ trên cổ mình: “Anh phải bồi thường em đấy.”

Kỳ Lạc Châu nhìn vào vùng da trắng mịn của cô.

Đúng là có một vết đỏ như đóa hồng diễm lệ.

Anh khẽ liếc mắt.

Hừ.

Kiểu tiểu thư yếu đuối.

...

[Cô biết anh ấy là nam chính mà còn dám chọc ghẹo, cô nghĩ cái gì thế?]