Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 39: Mẹ tôi họ Thẩm

[Cô điên thật rồi! Không được, tôi cảm thấy để cô tự ý hành động, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.]

Vừa rời khỏi phòng Kỳ Lạc Châu, cục sáng nhỏ vốn nín nhịn suốt bấy lâu lại bắt đầu gào thét.

[Anh trai cô rõ ràng không thích anh ấy, cô còn tìm đến, cô đang tính làm gì?]

“Tôi và Tô Đình Hiên vừa hủy hôn, sớm muộn sẽ thành chuyện công khai, tôi cần một công cụ biết giữ thể diện. Anh ấy là lựa chọn tối ưu.”

“Còn về Thiệu Du Dã…”

Thẩm Vãn Vãn trầm giọng: “Tôi sẽ không để anh ấy biết chuyện này.”

“Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, cậu lo lắng hơi thừa rồi đấy.”

001 suýt khóc: [Cô không phải đang tìm đường chết đấy chứ?]

[Nếu cô chết, tôi phải làm sao đây?]

Thẩm Vãn Vãn khẽ bật cười, đưa tay chọc vào đốm sáng đang sầu muộn, làm nó lõm một chút.

001 buồn bã nói: [Cô còn cười được.]

Thẩm Vãn Vãn mỉm cười: “Ừ, rất vui.”

Tốt quá.

Một tiểu bảo bối luôn đứng về phía cô.

“Tôi chỉ muốn đánh cược.”

Ý cười trong mắt cô dần biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết.

“Thử xem.”

Nếu như 001 nói, cuối cùng cô sẽ rơi vào kết cục thê thảm, chỉ có chịu đựng mới giữ được mạng sống. Thì thà làm theo ý mình, hoàn thành trọn vẹn vai phản diện đối đầu với nữ chính còn hơn.

Vậy thôi.

Sau khi to tiếng với Thẩm Vãn Vãn, Tô Đình Hiên bắt đầu hối hận.

Ban đầu anh ta nghĩ, với tính tiểu thư của cô, sẽ bước đến tát anh ta một cái hoặc đá anh ta mấy phát.

Nhưng Thẩm Vãn Vãn chỉ yên lặng bước tới, khẽ vỗ nhẹ lên vai anh ta.

Lòng bàn tay cô mềm mại, giọng nói chưa từng dịu dàng đến thế.

“Xin lỗi, những năm qua thật sự đã khiến anh vất vả.”

Không có sự trách móc, cũng chẳng hề hỏi tội.

Cô nói: “Từ giờ anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”

“Chúng ta kết thúc rồi.”

Sự ấm áp trên vai anh ta nhanh chóng rời đi.

Cô quay người, bước đi dứt khoát.

Tô Đình Hiên nghe mà muốn khóc.

Đột ngột thoát khỏi sự kiểm soát của cô, lòng anh ta bỗng thấy trống trải vô cùng.

Bạch Lăng an ủi: “Chỉ là anh tạm thời chưa quen, sẽ sớm ổn thôi.”

Phải không nhỉ.

Anh ta thật sự có thể bắt đầu đón nhận một cuộc sống mới rồi!

Điều anh ta cần là một cô gái như Bạch Lăng, biết cảm thông.

Kể cả khi anh ta buồn bã, cô ấy cũng sẽ ở bên, vỗ về và an ủi anh ta.

Tuyệt đối không phải kiểu tiểu thư kiêu kỳ như Thẩm Vãn Vãn.

Bạch Lăng lại an ủi anh thêm, Tô Đình Hiên dần nguôi ngoai, hai người cùng nhau trở về chỗ ở. Khi đi ngang qua phòng anh ta, Bạch Lăng dừng bước như nhìn thấy gì đó.

Chiếc dây buộc tóc màu đen rơi bên cạnh cửa, có vẻ là của Thẩm Vãn Vãn.

Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Vãn Vãn đã đến gặp Tô Đình Hiên?

“Sao thế?”

Thấy cô ta do dự, Tô Đình Hiên tò mò hỏi.

Bạch Lăng lảng tránh ánh mắt anh ta: “Không có gì đâu.”

Tô Đình Hiên vẫy tay chào cô ta: “Vậy nhé, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Bạch Lăng cắn môi, như đang đấu tranh, rồi nói: “Đình Hiên, có thể Thẩm Vãn Vãn thật lòng với anh.”

Tô Đình Hiên sững người, sau đó dịu dàng nhìn cô ta: “Nhưng em biết lòng anh rồi. Chuyện tình cảm vốn không thể gượng ép.”

Khuôn mặt Bạch Lăng ửng đỏ.

“Ngủ ngon.”

Ngay lúc đó, cửa phòng bên cạnh mở ra, Thiệu Du Dã cầm điện thoại vội vàng bước ra.

Bạch Lăng vô thức vuốt lại lọn tóc rơi xuống, nhưng Thiệu Du Dã chỉ thoáng liếc nhìn hai người rồi quay người đi về phía hành lang vắng.

Đầu dây bên kia là giọng nói đầy tức giận của Thiệu Hoành Viễn.

“Con chặn số em gái mình rồi à?”

Thiệu Du Dã cười khẩy: “Có gì nói nhanh.”

“Con nói chuyện kiểu gì vậy? Chủ nhật là sinh nhật mẹ kế con đấy, về nhà một chuyến đi. Cả nhà cùng chúc mừng!”

“Ai là người một nhà với ông.”

Thiệu Du Dã cười lạnh: “Thiệu Hoành Viễn, mẹ tôi họ Thẩm!”

“Chủ nhật tôi không rảnh, chúc ông và gia đình ông vui vẻ, không gặp may mắn.”

Thiệu Hoành Viễn rít lên trong điện thoại: “Con thật sự muốn đối đầu với ba sao?”