Tưởng rằng cô dễ lừa, anh ta vui vẻ tận hưởng cuộc sống vui chơi thâu đêm bên ngoài, cô lại biết hết mọi chuyện.
“Tô Đình Hiên, chúng ta chia tay đi.”
Câu nói cuối cùng của Thẩm Vãn Vãn là một lời thông báo.
Và anh ta chẳng có chút cơ hội nào để níu giữ.
...
Trên đường về phòng, Thẩm Vãn Vãn vẫn ngẩng cao đầu, thể hiện khí chất quyền quý ngút trời của một tiểu thư.
Nhưng 001 cảm nhận được sự xao động trong cô, ngập ngừng nói: [ Tôi cảm giác cô có vẻ bị anh ta ảnh hưởng đến rồi.]
Thẩm Vãn Vãn im lặng hai giây, rồi nói: “Thật sao?”
001: [Ừm…]
Thẩm Vãn Vãn thở dài: “Có lẽ vậy.”
Có lẽ do từ nhỏ ba mẹ đã ly hôn, cô chẳng tin tưởng vào tình yêu.
Năm đó, ba cô thường xuyên qua đêm bên ngoài, về nhà với dấu son trên cổ áo, khiến hình ảnh gia đình hạnh phúc tan vỡ.
Lần đầu tiên phát hiện, mẹ cô đã tha thứ trong nước mắt và những lời cầu xin của ông ta.
Nhưng ông ta chẳng hề biết chừng mực.
Rồi lần thứ hai, thứ ba dần trở nên thường xuyên hơn…
Cô luôn nghĩ, mẹ cô quá dung túng cho ba – đáng ra ngay từ lần đầu phát hiện ông ta phản bội, bà ấy nên dứt khoát đoạn tuyệt. Nhưng vì sự mềm lòng ấy mà cuối cùng bà ấy phải chịu cảnh tiểu tam ngạo nghễ đến khoe khoang.
Vì vậy, cô đã nhiều lần thử lòng Tô Đình Hiên, chỉ muốn xem anh ta có giống ba mình không.
Phải làm sao mới chứng minh được một người đàn ông yêu mình?
——Phải xem anh ta có dám hi sinh hay không.
Tiền bạc đối với cô là vật ngoài thân, thứ cô tìm kiếm là những sự quan tâm nhỏ nhặt.
Mỗi lần anh chứng tỏ được thêm một chút, cô lại có thêm lý do thuyết phục bản thân rằng không phải người đàn ông nào cũng giống ba mình, rằng người đàn ông có trách nhiệm sẽ trung thủy kể cả cuộc hôn nhân không tình cảm.
Ai ngờ trong mắt anh ta lại là như vậy.
Cục sáng nhỏ đến cọ cọ vào mặt cô an ủi.
[Đừng buồn mà…]
[Không còn cách nào khác, trong truyện cài đặt cô là nữ phụ độc ác, dù cô không sai khiến anh ta, anh ta cũng sẽ không yêu cô đâu.]
Thẩm Vãn Vãn mỉm cười: “Tôi có gì mà phải buồn?”
Chỉ là cảm thấy hơi tiếc.
Dù cô không thích Tô Đình Hiên, nhưng nếu được làm lại, cô sẽ buông bỏ chấp niệm kiểm chứng xem anh ta có là người tốt hay không.
Cô phồng má, nghiêm giọng nói.
“Người nên buồn là Tô Đình Hiên.”
“Mất đi một vị hôn thê xinh đẹp như tôi, mong là sau này anh ta đừng hối hận đến nỗi trốn trong chăn khóc.”
Điều hòa trong hành lang rất ấm áp.
Nhưng Thẩm Vãn Vãn vẫn kéo áo vest chặt hơn.
Cửa phòng phía trước mở ra.
Cô nhìn thấy Kỳ Lạc Châu vừa bước ra khỏi phòng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Ánh sáng ấm áp trong hành lang rọi lên người anh, như phủ lên một lớp hào quang mờ ảo.
Vừa nhìn thấy Kỳ Lạc Châu, 001 bắt đầu phát cuồng: [Nam chính đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!]
Thẩm Vãn Vãn nhướn mày.
“Anh ấy và Thiệu Du Dã có chuyện gì?”
001: [Chẳng có thù oán lớn lao gì, chỉ là fan hai nhà thích so bì, anh trai cô lúc nào cũng thua kém anh ấy, các tài nguyên mà anh cô muốn đều ưu tiên anh ấy trước, nên trong lòng anh trai cô cảm thấy không công bằng, bị chèn ép lâu ngày nên bất mãn thôi… Nhưng cũng bình thường thôi, vì cốt truyện là thế, Kỳ Lạc Châu là nam chính, còn anh trai cô là nam phụ, đâu có chuyện nam phụ giỏi hơn nam chính được.]
Thẩm Vãn Vãn hờ hững đáp.
“Nam chính à?”
001: [Ừ ừ ừ.]
Thẩm Vãn Vãn: “Trưởng nam nhà họ Kỳ nhỉ?”
001: [Ừ ừ ừ.]
Đến đây, nó chợt cảm thấy có gì đó không đúng: […Khoan đã.]
[Tôi tự nhiên có dự cảm không lành…]
Quả nhiên—
Thẩm Vãn Vãn bước tới một bước, thẳng thắn đứng trước mặt Kỳ Lạc Châu.
“Kỳ Lạc Châu.”
Cô gọi tên anh, giọng thoáng có chút ngọt ngào mềm mại.
Như thể vừa mới khóc xong.
Kỳ Lạc Châu dừng bước nhìn cô.