Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 36: Thì ra cô đều biết hết

[ Hả?! Thật sự đến mức đấy sao?]

[Đúng vậy! Hôm đó anh Dã đăng liền mấy bài Weibo để diss Châu Thần hahaha!]

Nhưng rất nhanh sau đó, những lời nói đùa vui đã bị lấn át bởi những trận cãi vã của fan hai bên.

Fan của Thiệu Du Dã thấy Châu Thần chẳng có chút lễ độ gì.

Còn fan của Kỳ Lạc Châu thì cho rằng Thiệu Du Dã cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Fan hai bên cãi nhau kịch liệt, cãi đến mức long trời lở đất.

Trong phòng, Thiệu Du Dã nhìn về phía Tưởng Uyên.

Tưởng Uyên giơ hai tay lên, thành thật thú nhận: “Nếu có cô gái nào muốn lập đội với tôi…”

Thiệu Du Dã: “……”

Anh ấy tức tới mức bật cười.

[ Hahaha, anh Dã: Một đám đàn ông không có ước mơ! ]

[ Thật đấy, tôi cười đến chết, anh Dã là người độc thân nhờ vào thực lực!]

Buổi livestream chính thức kết thúc tại đây.

Mọi người nói cười rôm rả quay về phòng, thì bỗng điện thoại của Thiệu Du Dã kêu lên một tiếng.

Anh ấy cúi đầu, lướt tay mở màn hình một cách hờ hững.

Là tin nhắn từ một số lạ:

[ Anh, ba nói cuối tuần này cả nhà về ăn cơm, anh có thể đến trường đón em không?]

Chỉ nhìn một lần, nụ cười bên môi anh ấy đã chững lại.

Thiệu Du Dã mặt vô cảm xóa tin nhắn, đồng thời chặn luôn số điện thoại.

Tâm trạng tốt ban nãy đã biến mất hoàn toàn.

Khi ngẩng đầu lên, trong mắt anh ấy đầy vẻ lạnh lùng tàn khốc.

Sắc mặt Tô Đình Hiên không tốt.

Anh ta nhắn tin cho Bạch Lăng, nhưng mãi không thấy cô ta trả lời.

Đợi đến mức sốt ruột, anh ta mới gọi điện và biết được cô ta đang bực bội vì Thẩm Vãn Vãn lại gây chuyện với cô ta.

Lại là Thẩm Vãn Vãn.

Thẩm Vãn Vãn ngông cuồng, lúc nào cũng gây rắc rối cho người khác...

Anh ta nghiêm túc gọi điện cho Thẩm Vãn Vãn.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Thẩm Vãn Vãn chẳng thèm để ý.

Tô Đình Hiên kiên trì, nhờ Trì Điềm cùng phòng đi tìm cô.

Hai tiếng sau, cuối cùng Tô Đình Hiên cũng gặp được Thẩm Vãn Vãn đang chậm rãi đi tới.

Chương trình đã bao trọn khách sạn trong thời gian quay, nên chẳng cần lo lắng khi đi lại trong khách sạn sẽ gặp người ngoài.

Thẩm Vãn Vãn mặc một chiếc váy ren dây, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo vest đen.

Cổ thiên nga dài và thon mảnh của cô càng thêm nổi bật khi được lớp áo đen tôn lên, thoang thoảng hương thơm sau khi tắm.

“Có chuyện gì sao?”

“Có.”

Tô Đình Hiên hỏi thẳng: “Tại sao cô luôn gây khó dễ cho Bạch Lăng?”

“Cô ấy luôn tốt bụng, còn muốn quan tâm cô, thế mà cô thì sao? Lúc nào cũng mỉa mai cô ấy, có vui không Thẩm Vãn Vãn?!”

Thẩm Vãn Vãn đã đoán trước rằng anh ta đến vì Bạch Lăng.

“Tôi gây khó dễ cho cô ấy, sao anh biết?”

Tô Đình Hiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô đừng quan tâm tôi biết bằng cách nào.”

Thẩm Vãn Vãn không muốn đôi co với Tô Đình Hiên, điều cô muốn nói là chuyện khác.

“Nói với ba mẹ anh, hủy hôn ước đi.”

Cô không cần một vị hôn phu lúc nào cũng đứng về phía người phụ nữ khác.

Tô Đình Hiên ngẩn ra, rồi lạnh lùng “hừ” một tiếng.

“Được, đúng ý tôi.”

Thẩm Vãn Vãn cũng chẳng muốn nói thêm gì với anh ta, lập tức quay đi.

Ai ngờ người đàn ông phía sau bất ngờ nổi giận.

Anh ta gầm lên: “Cô tưởng tôi muốn cưới cô sao?”

“Nhiều năm qua tôi bị cô sai khiến như một con chó, cô có biết tôi sống như thế nào không? Ngay cả trong mơ cũng phải rót trà, bóp vai cho cô!”

“Tôi nói rõ rồi đấy, trên đời này, chẳng ai có thể chịu đựng tính tiểu thư của cô đâu, không, kể cả tôi cũng không chịu nổi nữa!”

Thẩm Vãn Vãn nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Còn anh thì sao.”

“Tôi từng nói với anh về việc chung thủy, anh cũng đã đồng ý.”

“Nhưng xem anh đang làm gì?”

Câu cuối cô không nói tiếp, tới lúc này vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi cho Tô Đình Hiên.

Khuôn mặt méo mó vì tức giận của Tô Đình Hiên bỗng trắng bệch.

Thì ra cô đều biết hết.