Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 18: Mỗi quả 20 xu

Tô Đình Hiên hồi hộp hỏi: “Thế nào rồi?”

Giang Thiên Phàm cúi xuống, nhìn ba chữ trên tờ giấy, cảm thấy nghẹt thở.

Khốn thật.

Đúng là sợ gì gặp nấy.

Họ rút trúng Thẩm Vãn Vãn!!!

Giang Thiên Phàm ôm đầu:

“… Chúng ta tiêu rồi!”

Bên kia, nhân viên chương trình đang hỏi Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã có muốn đi xe đến thử thách tiếp theo không.

Trừ chuyến xe buổi sáng đến địa điểm thử thách, thời gian sau đó nếu khách mời muốn đi xe phải tốn 5 xu tốc độ.

Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã vốn đang thua kém, xu tốc độ không dễ tích lũy mà còn cần dùng nhiều lần sau, bình luận viên đều khuyên nên tiết kiệm.

[Đừng ngồi xe nữa, đi bộ mười phút là đến rồi. Anh Dã và Vãn Vãn vừa bị trừ 10 xu, giờ chỉ còn lại 5 xu thôi đúng không?]

[Đúng đấy, phải tiết kiệm chứ!]

Nhưng rõ ràng tính khí tiểu thư của Thẩm Vãn Vãn chưa thay đổi.

Cô ra hiệu để Thiệu Du Dã trả tiền: “Tôi muốn ngồi xe.”

[Đường đi bộ có 10 phút, Thẩm Vãn Vãn mà cũng muốn ngồi xe à?!]

Cũng may Thiệu Du Dã không quan tâm đến tiền, vừa qua thử thách nhanh chóng khiến tâm trạng anh ấy rất tốt, anh ấy không chần chừ đáp ứng yêu cầu của cô.

“Ngồi.”

May thật, anh ấy không ki bo.

Thẩm Vãn Vãn âm thầm cho anh năm sao.

Hai người chuẩn bị lên xe thì nhân viên chương trình hớt hải chạy tới:

“Khoan đã! Đội của Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên vừa sử dụng thẻ thế thân.”

“Thẩm Vãn Vãn, giờ cô phải quay lại thử thách 11 để hỗ trợ họ!”



Khi Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã quay lại khu vực ném bóng, Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên đang cãi nhau kịch liệt.

Nguyên nhân là vì Giang Thiên Phàm liên tục than phiền.

“Thẩm Vãn Vãn chắc chắn sẽ không giúp chúng ta đâu. Hôm qua tôi còn chọc giận cô ta. Với kỹ thuật của cô ta, chắc chắn cũng không ném trúng!”

“Phiền chết đi được, anh là đàn ông mà đến ném bóng cũng không biết! Anh nhìn Thiệu Du Dã mà xem! Người ta ném quả nào trúng quả đó, thấy chưa!”

Tô Đình Hiên nhịn mãi không được, cuối cùng cũng phản pháo.

“Chẳng phải cô cũng ném không trúng sao? Im miệng đi.”

Giang Thiên Phàm vốn đã nén giận, nghe vậy lửa giận bùng lên ngay lập tức.

“Mấy vòng trước hầu hết đều nhờ tôi mới qua được, giờ anh đổ lỗi cho tôi sao?!”

“Chỉ những ai kém cỏi mới trách móc đồng đội, anh nhìn xem, Thiệu Du Dã vẫn vượt qua cùng Thẩm Vãn Vãn đấy thôi?!”

Ngay khi hai người cãi nhau càng lúc càng căng và dường như quên mất sự có mặt của người khác, Thiệu Du Dã ho nhẹ một tiếng.

Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên đồng loạt quay đầu lại, mặt Giang Thiên Phàm đỏ bừng vì xấu hổ, còn Tô Đình Hiên thì đen mặt không nói gì.

Thẩm Vãn Vãn mỉm cười đầy thú vị: “Sao không tiếp tục nữa đi?”

Giang Thiên Phàm bực bội phẩy tay: “Cô đi đi, không cần ở đây nói mát.”

Thẩm Vãn Vãn cười nhạt, “Chẳng phải các người gọi tôi đến để giúp sao?”

Giang Thiên Phàm bật cười khinh khỉnh: “Cô nghĩ mình ném trúng à?”

Tô Đình Hiên chợt có chút linh cảm.

Biết đâu Thẩm Vãn Vãn thực sự có thể làm được.

Anh ta khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói: “Giúp một chút đi.”

Ai ngờ Thẩm Vãn Vãn từ chối thẳng thừng.

“Không giúp.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô nghe như đẩy người khác ra xa vạn dặm.

Tô Đình Hiên sững người, không tin nổi ngước lên.

—— Từ trước đến nay, cô chưa từng từ chối yêu cầu của anh ta.

Cô vẫn còn giận chuyện hôm qua anh ta đòi cô trả thẻ suối nước nóng lại cho Bạch Lăng sao?

Đúng là quá quắt!

“Hừ. Cô giúp được chắc?”

Giang Thiên Phàm lạnh lùng mỉa mai, hối hận vì đã dùng tấm thẻ thế thân này.

Nếu biết xui xẻo rút trúng Thẩm Vãn Vãn như thế này, cô ấy đã không dùng đến thẻ thế thân rồi!

Giờ thì hay rồi, thẻ đã dùng mà vẫn không qua được cửa!

“Giúp các người cũng được.”

Thẩm Vãn Vãn nhếch mép cười: “Mỗi quả bóng 20 xu tốc độ.”

“20 xu?!”

Giang Thiên Phàm trố mắt, giọng cao vυ't: “Cô định cướp đấy à?!”